Cao Kiền sau khi bị gãy tay, Cao Thiên liền đưa con mình đến bệnh viện chữa trị. Cao Kiền nhìn đám người cục Công an rồi hét lớn:
- Là Lý Mẫn Nghiệp bẻ gãy tay con.
Vu Dương nói với Cao Thiên:
- Tôi vừa phê bình Lý Mẫn Nghiệp, đang chuẩn bị đình chỉ công tác. Cậu ta không có thù oán gì với Cao Kiền thì sao bẻ gãy tay đối phương cơ chứ, có lẽ là lầm rồi.
Cao Thiên giữ chặt lấy Cao Kiền rồi trừng mắt nhìn Vu Dương mà nói:
- Giỏi lắm.
Cao Thiên sao không biết lời Cao Kiền nói là thật, nhưng bây giờ không ai làm chứng thì có thể làm gì cơ chứ. Quan trọng cũng không phải những người này, mà là Vương Trạch Vinh. Chỉ có thể làm ngã Vương Trạch Vinh thì mới có thể thu thập đám người này. Cao Kiền không ngừng kêu đau, Cao Thiên cũng nhăn mày nhăn trán. Hắn biết Cao Kiền là loại người gì, lần này coi như một bài học:
- Cũng may bó bột tay thì sẽ khôi phục.
Vợ Cao Thiên là Hồng Thủy Lệ thấy con đau như vậy liền nói với Cao Thiên:
- Vương Trạch Vinh hiếp người quá đáng, ông cũng là Phó thị trưởng, chẳng qua không vào thường vụ mà thôi. Ông không kém hơn hắn là bao, con ông bị người ta chỉnh như vậy, vậy mà không dám có ý kiến.
- Bà biết cái gì?
Cao Thiên bực tức nói.
Cao Thiên hút vài hơi thuốc rồi nói với Cao Kiền:
- Đi, đến nhà Vương Trạch Vinh xin lỗi.
- Xin lỗi.
Hồng Thủy Lệ và Cao Kiền đều giật mình nhìn Cao Thiên. Cao Thiên nói:
- cho dù chuyện gì cũng phải làm cho đúng lý. Cao Kiền, anh phải ghi nhớ bài học này.
- Con không đi.
Cao Kiền tức giận nói. Cao Thiên nhìn hai người rồi nói:
- Yên tâm, món nợ này bố nhất định lấy lại giúp anh. Chẳng qua Vương Trạch Vinh bây giờ không thể trực tiếp đối phó, phải dùng cái đầu.
Cao Kiền rất tin ông bố mình. Thấy vẻ mặt thận trọng này của Cao Thiên, Cao Kiền mặc dù không cam lòng vẫn phải nói:
- Đi thì đi.
- Cao Kiền, con phải thành khẩn một ít.
Thấy Cao Thiên dẫn theo Cao Kiền bị băng bó tay đi tới, Vương Trạch Vinh rất nhiệt tình mời hai người ngồi xuống.
- Cao Kiền, mau xin lỗi.
- Xin lỗi.
Cao Kiền rất không tình nguyện mà nói.
- Thằng ranh này không có việc gì liền gây loạn, lần này may là gặp phải Vương lão bá, nếu đụng phải người khác thì không biết gây họa gì nữa.
- Không có gì, không có gì, chỉ là tay cậu sao bị thương thế?
Vương Đại Hải quan tâm mà nói. Vương Trạch Vinh cũng thấy một tia tàn khốc trong mắt Cao Thiên, Vương Trạch Vinh biết lần này đã đắc tội đối phương rồi.
Có phát hiện này, Vương Trạch Vinh không tin thành ý của Cao Thiên. Hắn biết giữa mình và Cao Thiên coi như phải tranh đấu một phen.
- Ồ, thằng ranh kia làm sao vậy, lúc nãy còn khỏe mà, sao bây giờ lại gãy tay rồi?
Tiền Thanh Phân thở dài nói. Thấy Cao Kiền bị thương nặng hơn Vương Đại Hải, Tiền Thanh Phân rất khó hiểu. Ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, Cao Thiên liền đến nhà Du Lâm Xương. Thấy Cao Thiên nghiêm mặt đi vào, Du Lâm Xương sao không biết tình hình. Hắn cũng nghe nói Cao Kiền bị gãy tay, hắn không khỏi cảnh giác với thế lực của Vương Trạch Vinh.
- Lão Du, Vương Trạch Vinh này thật quá đáng.
Cao Thiên ngồi xuống ghế rồi nói. Du Lâm Xương cũng nói:
- Tay Cao Kiền là sao?
Cao Thiên nói:
- Có lẽ là do Vương Trạch Vinh sai người làm.
- có chứng cứ không?
- Làm sao mà có chứng cứ được. Tôi thấy cục Công an là nhà của thằng Vương Trạch Vinh đó rồi.
Cao Thiên vừa nghĩ đến bộ dạng của Vu Dương liền tức giận. Nghe thấy thế, Du Lâm Xương cũng biến sắc.
- Nếu như có chứng cứ Vương Trạch Vinh chỉ đạo hành hung thì tốt quá.
Cao Thiên lẩm bẩm nói.
- Lão Cao, việc này cần phải có kế sách.
Du Lâm Xương rất coi trọng Cao Thiên. Sau khi có việc này, Cao Thiên không thể chạy đến dựa vào Vương Trạch Vinh, Du Lâm Xương thực ra thấy vui vì việc này.
Tiếu Trùng nghe được tin bố Vương Trạch Vinh bị thương thì đã khá muộn. Vừa nghe thấy tin này, Tiếu Trùng liền nói với Cơ Tinh:
- Bà xã, em mau lấy mười ngàn ra, đây là cơ hội tốt. Bình thường Vương Trạch Vinh không nhận quà nhưng chúng ta đưa cho phụ huynh cơ mà.
Cơ Tinh cũng thấy đúng nên lập tức lấy tiền giao cho Tiếu Trùng.
Tiếu Trùng và Cơ Tinh đi đến siêu thị mua bộ máy mát sa, sau đó đến nhà Vương Trạch Vinh. Thấy vợ chồng Tiếu Trùng mang theo máy mát sa tới, Vương Trạch Vinh cũng không biết như thế nào cho tốt. Nghe thấy Tiếu Trùng nói đưa cho bố mẹ mình, Vương Trạch Vinh vốn định không nhận, lại thấy Cơ Tinh dìu mẹ mình ngồi lên đó, hơn nữa mẹ mình rất hưởng thụ. Vương Trạch Vinh liền hỏi Tiếu Trùng:
- Lão Tiếu, cái ghế này bao tiền?
Tiếu Trùng cười nói:
- Phó thị trưởng, đây là tâm ý của vợ chồng chúng tôi với hai bác, không đáng bao tiền.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Lão Tiếu, tâm ý của hai người tôi nhận nhưng tiền dù như thế nào cũng phải trả lại, nếu không anh chị cầm về đi.
Thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cơ Tinh cười nói:
- Phó thị trưởng, chỉ có hai ngàn mà thôi, hay là ngài đưa cho chúng tôi hai ngàn một trăm tệ đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy mới đúng.
- Lão Tiếu, công tác Ủy ban thể dục gần đây rất tốt.
Dù nói như thế nào thì Tiếu Trùng cũng coi như toàn tâm toàn ý dựa vào mình, Vương Trạch Vinh cũng không thể quá lạnh nhạt. Thấy Vương Trạch Vinh khen công việc của mình, Tiếu Trùng vui vẻ nói:
- Đây là do Phó thị trưởng ủng hộ công tác của chúng tôi.
Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Cơ Tinh rồi nói:
- Cơ Tinh, cô làm gì ở cục Công thương?
Cơ Tinh nói:
- Em vừa mới được lên làm Phó chánh văn phòng.
Vương Trạch Vinh gần đây không hỏi gì về chuyện ở cục Công thương, nghĩ đến chuyện của tên cục trưởng Điền Tiến Nhân hôm nay, Vương Trạch Vinh liền hỏi Cơ Tinh:
- Công tác của Điền Tiến Nhân có được không?
Cơ Tinh cũng nghe đến chuyện hôm nay, vì thế cô không dám tùy ý trả lời. Cơ Tinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Điền Tiến Nhân có biệt thự ở tiểu khu Tường Hòa và tiểu khu Phượng Hoàng.
Lời này không nói trúng vấn đề nhưng lại đúng ý Vương Trạch Vinh.
Đang nói chuyện thì cục trưởng Bành Khoát – Cục Quản lý thị trường thở hổn hển chạy đến. Vừa vào cửa Bành Khoát đã nói:
- Phó thị trưởng, tôi vừa tỉnh về nên biết tin hơi muộn. Bác trai bị thương thế nào rồi ạ? Thằng ranh Cao Kiền kia ỷ vào bố mình là Phó thị trưởng nên muốn làm gì thì làm. Chỉ cần ngài nói, chúng tôi sẽ đi thu thập hắn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Bành Khoát nói:
- Phó thị trưởng, chúng tôi có không ít tài liệu vi phạm pháp luật của thằng này, lúc nào cần ngài cứ nói.
Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân ngồi bên thấy không ngừng có người đến, bọn họ cảm thấy rất tự hào về thế lực của Vương Trạch Vinh. Tiền Thanh Phân nói:
- Ông nó, xem ra lần này ông gây phiền phức cho Trạch Vinh rồi.
Vương Đại Hải trừng mắt nhìn vợ rồi nói:
- không phải vì bà sao, vừa xuống xe liền nôn vào xe người ta.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bố mẹ đi cả ngày rồi nên chắc mệt, ăn cơm sớm rồi nghỉ.
Thượng Tiến Tường ngồi một bên nói:
- Trạch Vinh, anh thấy hay là ra ngoài ăn đi.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến có không ít lái xe nên gật đầu nói:
- Vậy ra ngoài ăn đi.
Mọi người vừa đi ra ngoài thì cục trưởng cục Văn hóa Lăng Ngọc Hàn đến nơi, nghe nói nhà Vương Trạch Vinh muốn đi ăn, cục trưởng Lăng liền tỏ vẻ muốn mời khách, nói muốn làm tiệc tẩy trần cho hai lão.
Thấy bố mẹ mình rất hưởng thụ cảnh tượng này, Vương Trạch Vinh cũng không tiện ngăn cản. Vương Trạch Vinh chỉ có thể thầm nhớ những người tặng quà, dự định lúc thích hợp sẽ trả lại bọn họ.
Cao Thiên từ nhà Du Lâm Xương về mà rất tức giận. Hôm nay con hắn bị đánh gãy tay, hắn biết mình đã mất mặt. Hắn và Du Lâm Xương cũng nhận được mấy cuộc điện thoại, nội dung chính là tiến hành báo cáo một ít tình hình trong nhà Vương Trạch Vinh. Nghe thấy nhiều người đến nhà Vương Trạch Vinh như vậy, đặc biệt là đám người Trương Tùng đến, dù là Du Lâm Xương hay Cao Thiên đều thấy nặng nề, đó là một thế lực rất mạnh.