Quan Khí​

Chương 1297: Chương 1297: Chủ tịch xã Ma Nhân Lễ




Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì tâm trạng không được vui rồi nói với Cát Hữu Bùi:

- Hôm nay anh có thể cùng tôi đến các nhà một chút không?

Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ tình hình ở đây lại nghiêm trọng như vậy. Hắn nói chuyện với Cát Hữu Bùi mới phát hiện hắn vẫn nghĩ giải quyết vấn đề thoát nghèo của Nam Điền không khó, bây giờ ăn mặc cũng đã là vấn đề.

Cát Hữu Bùi nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Tôi mặc dù không biết anh làm gì, nhưng tôi biết anh không phải người bình thường. Hôm nay dẫn anh đến thăm xung quanh, cũng mời anh giúp chúng tôi.

Vương Trạch Vinh thầm khen ánh mắt của Cát Hữu Bùi, hắn gật đầu nói:

- Tôi lần này đến trại Trát Ngõa là muốn hiểu rõ tình hình nơi đây.

Cát Hữu Bùi liền dẫn Vương Trạch Vinh đến thăm từng nhà.

Từ một nhà đi ra, Cát Hữu Bùi thở dài nói:

- Nhà này trước đây cũng có một đứa con gái lớn lên thị trấn làm chuyện kia, sau đó mang theo đứa thứ hai, thứ ba đi, bây giờ mỗi tháng đều gửi không ít tiền về cho nhà nên cuộc sống tốt hơn.

- Làm chuyện gì?

Phan Bằng Trình trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng.

Cát Hữu Bùi nhìn Phan Bằng Trình mà nói:

- Biết sao được, nơi này rất nghèo, lại không có nghề nào khác nên vừa đến thành phố thì ngoài việc làm gái cho đàn ông chơi, phụ nữ làm còn cách gì.

Vương Trạch Vinh biết Cát Hữu Bùi nói là gì, mới vừa rồi vào nhà này, hắn thấy người nhà bọn họ không có gì không vui. Vương Trạch Vinh đúng là thấy thương thay cho tình cảm của quần chúng nơi đây. Đây là cách làm do vô vọng, việc này sao có thể trách bọn họ?

Sáng hôm đó Vương Trạch Vinh gần như đi khắp các nhà, thấy nơi này nghèo hơn cả tưởng tượng của hắn.

Nhìn Vương Trạch Vinh mặt đang sa sầm, Lý Minh Quốc thở dài nói:

- Trước đây có người bảo tôi quyên góp tiền, quần áo, tôi còn không cảm thấy Nam Điền có nơi khó khăn như vậy. Bây giờ tình hình nơi này còn khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều.

Phan Bằng Trình cũng lắc đầu nói:

- Chúng ta ở thành phố ăn một bữa bằng ở đây sống một năm.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhìn Cát Hữu Bùi mà nói:

- Các anh có suy nghĩ xem có đường ra nào không?

- Còn có thể như thế nào? Lần trước chủ tịch xã Ma Nhân Lễ đến đâu mấy lần, định thống nhất trồng một loại cây. Dân ở đây cái khác không có, sức lao động thì có. Dù vấn đề giao thông không được, chỉ cần có công ty thống nhất chỉ đạo trồng cây thì tin rằng nâng cao chất lượng sống của quần chúng sẽ cao hơn, đáng tiếc.

- Ý tưởng này rất được, sao không làm?

Ma Nhân Lễ đưa ra hạng mục như vậy, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên và thấy đây là biện pháp thoát nghèo cho quần chúng.

- Trong xã muốn làm công trình mặt mũi nên tiền dồn hét vào đó, biện pháp kia cũng đành phải để lại.

Vương Trạch Vinh liền có cái nhìn với Bí thư đảng ủy kia.

- Chủ tịch xã Ma không thể kiên trì quan điểm của mình sao?

Tất Kim Hàng hỏi.

Cát Hữu Bùi lắc đầu nói:

- Bí thư Ôn có chỗ dựa rất mạnh, Chủ tịch không đấu lại được ả.

Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ gì. Trong chốn quan trường luôn có phe phái, Vương Trạch Vinh cũng lo Cát Hữu Bùi thuộc người của Ma Nhân Lễ nên nói tốt giúp Ma Nhân Lễ.

Mặc dù có suy nghĩ này nhưng Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt một chút với Ma Nhân Lễ.

- Tôi dẫn anh lên núi xem một chút.

Ma Nhân Lễ nói.

Đi qua thôn, Cát Hữu Bùi chỉ tình hình xung quanh và giới thiệu với Vương Trạch Vinh.

Vừa đi vừa nghe Cát Hữu Bùi giới thiệu, Vương Trạch Vinh rất khen ngợi ý tưởng trồng cây do công ty phụ trách của Ma Nhân Lễ.

Cách làm này cũng không hề mới, quan trọng nhất là ở nơi này lại khác.

Nghe Cát Hữu Bùi giới thiệu, núi này nếu được khai thác trên quy mô lớn, hoàn toàn có thể trồng hoa quả ngon ngọt. Nếu công ty trên huyện tới thu mua, như vậy thu nhập của nông dân sẽ tăng cao. Đây chính là biện pháp tốt thay đổi tình hình trại Trát Ngõa.

- Các công ty hoa quả trên huyện cũng thiếu nguyên liệu, các nơi khác cung cấp hoa quả không đủ nhu cầu của bọn họ, huyện cũng có nơi tiến hành thu mua nhưng giá tiền rất thấp. Sau khi thu hoạch thì không kiếm được bao tiền, đây là nguyên nhân chính mà quần chúng không tích cực. Ngoài ra trên núi có thể trồng thuốc, quần chúng chủ yếu không biết tình hình thị trường, muốn trồng mà không dám nên nếu như có công ty đến chỉ đạo thì tốt hơn nhiều.

- Trường học của trại Trát Ngõa ở đâu?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Chỉ vào mấy căn phòng cũ nát phía dưới, Cát Hữu Bùi nói:

- Ở đó đó, lúc trước còn có một ông giáo già. Chẳng qua sau đó huyện hạn chế chi phí nên đã dừng hoạt động trường này.

- Vậy đám nhỏ đi đâu học?

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói.

- Trường này là duy nhất trong 20km quanh đây. Đám trẻ sao có thể học xa như vậy, ngoài một hai nhà cho con đi học thì người khác sao có sức đưa con xa như vậy.

- Chúng ta vẫn nói đến vấn đề giáo dục, ai biết tình hình lại là như vậy.

Vương Trạch Vinh đi vào trường thì thấy xung quanh đã bong tróc. Hắn thấy mấy đứa trẻ ở đây nên đi tới hỏi một thằng bé:

- Các cháu đến đây làm gì.

Cát Hữu Bùi nói với thằng bé:

- Tiểu Sơn, người lớn hỏi, cháu muốn nói gì thì nói.

Tiểu Sơn nói:

- Mọi người đến đây để học. Thầy giáo LÝ nói rằng sớm muộn cũng về dạy bọn cháu, đến lúc đó bọn cháu sợ quên những gì mình đã học.

Vương Trạch Vinh cầm quyển vở của Tiểu Sơn và mở ra. Hắn thấy quyển vở viết được hơn một phần, chữ viết rất nắn nót.

- Các cháu thích học sao?

Mấy đứa bé đều gật đầu. Một thằng bé khác nói:

- Thầy Lý nói kiến thức là lực lượng, muốn thay đổi cuộc sống nghèo thì phải có kiến thức.

- Nhất định không được quên lời thày Lý nói, phải học thật tốt.

- Tiếc là thầy Lý đã được điều đi.

Một cô bé buồn bã nói.

- Các cháu yên tâm, thầy Lý rất nhanh sẽ về.

Vừa về thôn, mắt Cát Hữu Bùi sáng lên nhìn một người đàn ông trung niên mà nói:

- Là chủ tịch xã Ma đến.

Vương Trạch Vinh cũng khá tò mò về Ma Nhân Lễ này, hắn sớm muốn xem vị chủ tịch xã Ma này, không ngờ Ma Nhân Lễ lại đến đây.

Vương Trạch Vinh thấy phía trước có hai người. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặt rất đen. Phía sau là một thanh niên cũng đen.

- Cát Hữu Bùi, hôm qua nghe nói anh đến xã, vậy mà về trại Trát Ngõa nhanh như vậy.

Ma Nhân Lễ cười hì hì nói với Cát Hữu Bùi. Mắt y lại nhìn Vương Trạch Vinh.

Lúc nãy khi vào trại Trát Ngõa thì nghe nói có mấy người lạ tới, Ma Nhân Lễ có chút tò mò.

- Ha ha, mấy vị đây muốn vào trại nên tôi dẫn về. Chủ tịch xã Ma, hạng mục lần trước mà anh nói có hy vọng không?

- Chào các anh, tôi là chủ tịch xã, xin hỏi các anh đến làm gì?

Ma Nhân Lễ hỏi mấy người Vương Trạch Vinh.

Mặc dù là hỏi nhưng Ma Nhân Lễ đang rất giật mình. Là chủ tịch xã nên y đương nhiên chú ý tình hình quan trường Nam Điền. Ở trên Tv y không ít lần thấy Bí thư tỉnh ủy, y thấy người trước mặt mình rất giống Bí thư tỉnh ủy.

Chẳng lẽ thật sự là Bí thư tỉnh ủy Vương?

Ma Nhân Lễ lắc đầu và thầm nghĩ có lẽ là giống nhau mà thôi.

Y dù như thế nào cũng không tin Bí thư tỉnh ủy Vương lại lặng lẽ đến trại Trát Ngõa nơi này.

Vương Trạch Vinh cũng thấy được Ma Nhân Lễ đang do dự, biết đối phương có thể nhận ra mình. Thấy đối phương không dám xác định, Vương Trạch Vinh cũng không trực tiếp nói mà cười cười đưa tay về phía Ma Nhân Lễ:

- Không ngờ Chủ tịch xã Ma lại đến đây.

Mặc dù không dám xác định nhưng Ma Nhân Lễ không dám chậm trễ. Y cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh:

- trại Trát Ngõa là nơi nghèo nhất xã, xã rất chú ý. Vì thế xã muốn tìm biện pháp giúp trại Trát Ngõa thoát nghèo. Tôi mời anh Hà – nhân viên của phòng Nông nghiệp huyện tới muốn cậu ấy khảo sát thực địa, xem có thể trồng được cây gì hay không?

Vương Trạch Vinh nghe Ma Nhân Lễ nói như vậy thì càng có ấn tượng tốt hơn đối với y. Hắn cười nói:

- Chúng tôi cũng nghe ở đây rất nghèo, bây giờ nhìn thì thấy còn khó khăn hơn mọi người vẫn nghĩ. Xã muốn quần chúng thoát nghèo thì phải tốn nhiều tâm tư mới được.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Ma Nhân Lễ càng thêm giật mình. Y phát hiện người này rất có thể là Bí thư Tỉnh Ủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.