- Chú em, chú trẻ nhất mà sao còn không đi được nhiều bằng mọi người?
Cát Hữu Bùi tuy đã uống nhiều rượu nhưng đi trên núi rất nhanh. Đi được hơn 2 tiếng thì Phan Bằng Trình không thể đi được nữa, không ngừng thở hổn hển. Theo Vương Trạch Vinh ra hiệu, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi. Cát Hữu Bùi cười cười nhìn Phan Bằng Trình.
Phan Bằng Trình ngồi đó thở hổn hển và uống nước một lúc mới đỡ lại. Y đúng là chưa từng leo núi nhiều như vậy. Nhìn Bí thư Vương đi thoải mái như vậy, Phan Bằng Trình rất buồn bực. Y thấy lần này mình biểu hiện rất không tốt.
- Tiểu PHan là người sống trong thành phố, chưa từng leo núi nhiều như vậy mà.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cát Hữu Bùi lắc đầu nói:
- Bây giờ đám trẻ thành phố đã bao giờ chịu khổ, đâu thể so sánh với trẻ em miền nói.
- Trong trại Trát Ngõa có bao người vậy anh?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trong trại có vài trăm hộ dân, bây giờ chỉ còn hơn phân nửa người ở lại. Người trẻ thì số vào thành phố rồi, dù như thế nào trong thành phố còn có thể làm công nhân, có quần áo mặc, có cơm ăn.
- Không quần áo mặc? Ăn không đủ no?
Phan Bằng Trình khó hiểu hỏi.
Vương Trạch Vinh cũng có chút khó hiểu mà nhìn Cát Hữu Bùi.
- Ôi, mấy người vào trại là thấy ngay.
Nghỉ một lúc, mọi người lại tiếp tục đi. Mặc dù đi đã nhanh nhưng đến khi trời nhá nhem tối mới tới.
Tiếng chó sủa không ngừng vang lên, không có ánh đèn, ở trong hoàn cảnh này làm người ta nghĩ mình về thời xa xưa.
Lý Minh Quốc và Tất Kim Hàng cùng lấy đèn pin ra.
- Ở đây có thể ở sao?
Phan Bằng Trình không nhịn được nói một câu.
Cát Hữu Bùi dẫn mọi người đến một căn phòng rất cũ kỹ và gọi:
- Thái lão tứ, có khách.
- Cát Hữu Bùi, anh vừa về, mang người tới sao?
Trong phòng từ từ có tiếng động, một người đàn ông thò đầu ra.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền thầm nghĩ sao giống tên cướp núi mà mình xem trong phim vậy.
- Mang người tới rồi, anh bố trí đi.
Thái lão tứ nhìn đám người Vương Trạch Vinh, vẻ mặt y trở nên kỳ quái.
- Được rồi, mấy người ở nhà Thái lão tứ, tôi phải về.
Cát Hữu Bùi nói xong liền lập tức rời đi.
Nhìn Cát Hữu Bùi rời đi, Phan Bằng Trình nhíu mày nói:
- Ở đây quá lạc hậu.
- Vào đi.
Thái lão tứ nói một câu rồi thò đầu vào.
Nhìn cửa đã mở, Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì đúng là không nghĩ ra chỗ này có chỗ nào để ngủ.
Trong phòng từ từ có ánh đèn nhưng vẫn rất tối. Vương Trạch Vinh nhìn vào trong thì thấy nhà này làm bằng gỗ.
Đi vào trong và nhìn, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, đây là nơi mà hắn trước đó chỉ có thể thấy ở làng du lịch, bố trí quá lạc hậu.
Phòng không hề có vách ngăn, đưa mắt nhìn Vương Trạch Vinh thấy trên giường có mấy người phụ nữ. Nhìn qua ánh sáng, Vương Trạch Vinh có thể thấy trên người bọn họ nhiều chỗ lộ ra. Dưới ánh sáng mờ tối khiến các người phụ nữ trên giường dùng ánh mắt đặc biệt nhìn đám người Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn giường, Thái lão tứ nói:
- Đều là người nhà, đừng để ý bọn họ. Mấy người nằm trên đống cỏ đi.
- Ngủ trên mặt đất sao?
Phan Bằng Trình nhìn một đống cổ ở góc tường liền có chút giật mình nói.
Vương Trạch Vinh cũng nhìn và nói:
- Vậy làm phiền.
- Ngủ thì một người năm tệ, muốn phụ nữ thì thêm 10 tệ.
Thái lão tứ lạnh nhạt nói.
Lời này làm mọi người giật mình, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nói:
- Còn có phụ nữ?
Thái lão tứ chỉ mấy người phụ nữ trên giường và không nói gì.
- Bọn họ là người nhà anh?
Lý Minh Quốc không nhịn được mà nói.
- Ngủ đi.
Thái lão tứ gật đầu rồi nằm xuống giường lớn.
Mọi người thấy có mấy cô gái trẻ tuổi đứng lên khỏi chiếc giường.
Mấy người phụ nữ này không mặc quần áo, dưới ánh đèn có thể thấy cơ thể các cô rất đầy đặn, có lẽ là còn trẻ. Các cô trải lại cỏ rồi nằm trên đó mà ngủ.
Khó hiểu là không ai nói gì giống như đều không biết nói.
Phan Bằng Trình há hốc mồm nhìn chằm chằm vào mấy cô gái. Y chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Tất Kim Hàng đi tới nói với mấy người phụ nữ:
- Các cô lên giường ngủ đi.
Y nói như vậy nhưng không ai có động tác gì.
Vương Trạch Vinh nhìn qua ánh đèn thì thấy tuy bọn họ còn trẻ nên nói:
- Các cô về ngủ đi, tiền vẫn trả.
Vương Trạch Vinh nói xong, mấy cô gái liền đứng dậy về giường nằm. Chẳng qua hắn phát hiện trên mặt hai cô gái có vẻ không muốn.
Cát Hữu Bùi đưa mình đến đâu đây? Vương Trạch Vinh nghĩ như vậy.
- Mọi người ngủ đi.
Đi đường dài như vậy làm Vương Trạch Vinh cũng mệt một chút. Hắn tạm thời không rõ tình hình nên chỉ có thể bảo mọi người ngủ.
Lúc này Tất Kim Hàng và Lý Minh Quốc liền cố gắng để Vương Trạch Vinh nằm trong, hai người bọn họ nằm ở ngoài.
Tiếng chó cũng im khi ánh đèn biến mất, Vương Trạch Vinh không thể ngủ vì rất khó hiểu với tình hình ở đây.
Phòng không lớn, mấy người phụ nữ không ngừng lật mình ở trên giường.
Không biết mình làm như thế nào mà ngủ được, Vương Trạch Vinh tỉnh lại thì thấy mấy người kia đã tỉnh.
Qua ánh nắng chiếu vào, Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy có mấy cô gái chưa dậy. Trên người bọn họ không có gì che đậy.
Lại nhìn người khác thì hắn thấy Phan Bằng Trình có lẽ không ngủ nên trông rất mệt.
Lý Minh Quốc lúc này đã bưng chậu nước nóng đến cho Vương Trạch Vinh và nói:
- Bí thư Vương rửa mặt.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy đây chắc là một chiếc chậu không bao giờ được rửa sạch, đen ngòm.
- Trả tiền đây.
Thái lão tứ không biết từ đâu đi đến đòi tiền.
Phan Bằng Trình nói:
- Chúng tôi có bốn người, tổng cộng 20 tệ.
- Bốn người phụ nữ, một người 10 tệ, tổng cộng vậy là 60 tệ.
Trên mặt Thái lão tứ có vết sẹo dài nên trông khá hung ác.
Phan Bằng Trình liền lấy ra một tờ 10 tệ, một tờ 50 tệ đưa cho Thái lão tứ.
Tiền đã vào tay khiến Thái lão tứ lộ rõ vẻ vui mừng, y liền quay người rời đi.
- Đúng là một nơi kỳ quái.
Lý Minh Quốc lắc đầu.
Vương Trạch Vinh cười nói;
- Đây coi như thể nghiệm cuộc sống, tiền thu phí cũng không cao mà.
Vương Trạch Vinh lại nhìn về phía giường.
Ra ngoài phòng, ánh mặt trời đập vào mặt làm mọi người thấy ấm áp.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy đây là một thôn nghèo, còn có thể thấy mấy người dân ngồi trước cửa nhà ngồi nhìn bọn họ.
Ở đây khác hẳn trụ sở xã. Vương Trạch Vinh đi quanh thôn mà không ai để ý tới.
Đang khi Vương Trạch Vinh không hiểu rõ tình hình thì Cát Hữu Bùi đã đi tới.
Thấy mấy người Vương Trạch Vinh, Cát Hữu Bùi cười nói:
- Tối qua ngủ ngon không?
Phan Bằng Trình nói:
- Mất 60 tệ.
- Ôi, Thái lão tứ xem ra sống được vài ngày thoải mái rồi.
Vương Trạch Vinh muốn từ Cát Hữu Bùi hiểu rõ tình hình nên kéo y ngồi xuống một tảng đá và nói:
- Tôi thấy trại Trát Ngõa rất đặc biệt, sao không thấy trưởng thôn đâu?
- Ha ha, không giấu anh, tôi là trưởng thôn.
Vương Trạch Vinh đúng là rất ngạc nhiên, hắn nhìn Cát Hữu Bùi một lúc mà không nói gì.
- Anh là trưởng thôn sao lại làm như vậy. Anh có biết Thái lão tứ mở chỗ bán mại dâm không?
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cát Hữu Bùi cười nói:
- Tôi đã sớm biết anh không phải người bình thường, chắc là người cấp trên phái xuống tìm hiểu tình hình hả.
Ồ.
Vương Trạch Vinh nhìn Cát Hữu Bùi.
Cát Hữu Bùi lấy thuốc ra châm hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Thái lão tứ là người đàn ông duy nhất trong nhà, nhà bọn họ có 8 đứa con gái. Thái lão tứ đi làm thuê bị thương không thể làm việc nữa, muốn nuôi sống con là rất khó khăn. Vợ y theo người lên thành phố không về. Anh thấy đó, tám con gái của y chỉ có ba bốn bộ quần áo. Nếu muốn ra ngoài thì quần áo dồn cho mấy cô đó, mấy cô kia cởi truồng.
Lời rất bình tĩnh nhưng lại Vương Trạch Vinh nghe thấy mà rất áy náy. Ở nơi hắn phụ trách mà có tình hình này.
Vương Trạch Vinh liền thầm nghĩ mình không làm tốt công việc.