Sáng hôm sau, Vương Trạch Vinh vừa gặp mấy người Tiền Hồng mang tới, Giang Hùng Cường gọi tới.
- Bí thư Vương, tối qua Lô Ninh Quốc bí mật tới Hải Đông và gặp đám người Hồ Bảo Tài.
Phải nói Thập cục làm việc rất xuất sắc. Lô Ninh Quốc đến bí mật như vậy mà đã biết ngay.
Vương Trạch Vinh biết Hoa Thái Tường đã bắt đầu hành động.
- Tôi đã biết.
Vương Trạch Vinh cũng không thể hiện gì khác mà chỉ nói một câu rồi dập máy.
Đầu tiên là Hoa Thái Tường cùng Ngô Tán Lâm tới Sơn Thành, thể hiện lực lượng của bọn họ. Đương nhiên là bọn họ nhằm vào Ninh Tây. Bây giờ Lô Ninh Quốc nhân cơ hội tới Hải Đông, mục đích chính là tụ tập người ở Hải Đông lại.
Lô Ninh Quốc muốn tụ tập lực lượng ở Hải Đông thì người cầm đầu đương nhiên là Hồ Bảo Tài.
Lô Ninh Quốc kinh doanh ở Hải Đông nhiều năm như vậy, lực lượng của y mặc dù bị thương nặng nhưng đám người Hồ Bảo Tài vẫn là của Lô Ninh Quốc. Y dựa vào quan hệ với Hoa Thái Tường thì bây giờ tới Hải Đông nhất định có thể tụ tập một số người.
Phân công quá tốt. Vương Trạch Vinh có thể nghĩ ra Chu Thế Khánh sẽ nhanh chóng có hành động.
Đối với Hồ Bảo Tài, Vương Trạch Vinh thực ra không muốn nhằm vào y. Lô Ninh Quốc đã có một số lớn người xảy ra chuyện, Hồ Bảo Tài lại không sao, điều này nói rõ Hồ Bảo Tài biết khống chế mình. Đối với người như vậy chỉ cần không quá đáng là Vương Trạch Vinh không động tới. Nhưng bây giờ Lô Ninh Quốc tới Hải Đông, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem thái độ của Hồ Bảo Tài. Nếu Hồ Bảo Tài muốn giở trò, Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nương tay.
Vương Trạch Vinh đang cùng đi khảo sát một công ty nhà nước với Đặng Diệu Hoa, Phùng Kiến Lý lại thông báo các Thường vụ tỉnh ủy họp.
Nhìn các thường vụ đang ngồi, tâm trạng Phùng Kiến Lý khá vui vẻ. Tin tối qua y tin rằng mọi người đều đã xem, nhất định phải tỉnh táo hiểu rõ tình hình. Thực lực của Vương Trạch Vinh đúng là mạnh nhưng sao có thể bằng Phó chủ tịch Hoa Thái Tường. Có Hoa Thái Tường ủng hộ, các Thường vụ tỉnh ủy Ninh Tây nhất định phải có biến chuyển.
- Đồng chí Đặng Diệu Hoa đi với Bí thư Vương Trạch Vinh khảo sát công ty, hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị. Gần đây có vài chuyện cần phải thảo luận, nhất là vấn đề nhân sự.
Phùng Kiến Lý lạnh nhạt nói.
Tiền Hồng nhìn Phùng Kiến Lý rồi nói:
- Nếu là Hội nghị thường ủy thì đồng chí Đặng Diệu Hoa không tới tham gia là không được. Tôi thấy cần phải chờ các thường vụ đến đông đủ rồi mới bàn.
Tiền Hồng đương nhiên hiểu rõ Phùng Kiến Lý mượn tin tức hôm qua để đè mọi người.
- Ha ha, Bí thư Vương đến Ninh Tây là chuyện lớn. Do một thường vụ đi cùng đó là thể hiện Tỉnh ủy Ninh Tây coi trọng Bí thư Vương. Đồng chí Đặng Diệu Hoa phải đi cùng nhưng công việc trong tỉnh không thể kéo dài. Tôi thấy có thể hỏi ý kiến đồng chí Đặng Diệu Hoa một chút, mọi người thấy sao?
Phùng Kiến Lý nói xong liền nhìn mọi người.
Tiền Hồng biết mình không thể nhân nhượng, nếu như vậy tức là mình yếu thế, tình thế tốt đẹp khó khăn lắm mới tạo ra được nhất định sẽ mất.
Vì thế Tiền Hồng nói:
- Theo quy định liên quan đến vấn đề quan trọng thì phải được thông báo trước, sau đó mới đưa ra Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy nghiên cứu. Cho dù chưa báo trước thì cũng cần để các thường vụ bàn trước một chút rồi mới biểu quyết, không biết tại sao hôm nay lại thay đổi quy định?
Tiền Hồng nói làm mọi người rung lên. Ai cũng biết Tiền Hồng đây là muốn làm Phùng Kiến Lý mất mặt. Nhưng Tiền Hồng đứng ở vị trí có lý, mặc kệ trước kia làm như thế nào thì điều Tiền Hồng đưa ra là chính xác. Phùng Kiến Lý làm như vậy, mọi người đều hiểu đó là muốn làm Tiền Hồng, thậm chí là Vương Trạch Vinh mất mặt.
Phùng Kiến Lý rõ ràng đã sớm chuẩn bị nên cười nói:
- Hội nghị hôm nay liên quan tới mấ nội dung, trong đó đều là vấn đề nhân sự. Nếu như không nhanh chóng điều chỉnh mấy cán bộ, công việc Ninh Tây nhất định sẽ bị hạn chế. Việc này không thể chờ, vấn đề như Phó thị trưởng của thành phố Thành đã bàn nhiều lần. Lần này Ban Tổ chức cán bộ đề cử do đồng chí Phó trưởng ban Tuyên giáo Triệu Lâm Vân đảm nhiệm, tin rằng đồng chí Triệu Lâm Vân tới sẽ tăng thêm lực lượng của thành phố Thành.
Đây là tát thẳng vào mặt.
Ai không biết Triệu Lâm Vân là người của Tiền Hồng là Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, vậy mà xuống làm Phó thị trưởng không phải thường vụ, đây chính là muốn chặt người của Tiền Hồng.
Phùng Kiến Lý cười cười nhìn Tiền Hồng mà thầm nghĩ có Vương Trạch Vinh làm chỗ dựa thì sao? Bây giờ Tỉnh ủy Ninh Tây có 13 thường vụ. Tiền Hồng, Đặng Diệu Hoa cùng một người qua lại tốt với Tiền Hồng chỉ mới là ba phiếu, mình có năm phiếu. Chủ tịch tỉnh Hoàng Mạc Thiên có bốn phiếu, một phiếu khác là Chính ủy Quân khu tỉnh luôn bỏ cuộc. Theo y biết Hoàng gia và Vương Trạch Vinh không hòa hợp. Hoàng Mạc Thiên nhất định không thể đứng về phía Tiền Hồng.
Tình hình trong tỉnh mọi người ở đây đều rõ. Thấy Phùng Kiến Lý làm nhiệm vụ, mọi người đều khẽ lắc đầu. Tiền Hồng hôm nay có lẽ không đấu lại Phùng Kiến Lý. Nếu như vậy thì tình hình Ninh Tây sẽ không thay đổi. Chuyến đi tới Ninh Tây của Vương Trạch Vinh sẽ không có tác dụng gì.
Trần Đại Cương – Chủ tịch Mặt trận tổ quốc là người dựa vào Tiền Hồng, thấy thế y chỉ có thể đứng ra nghiêm túc nói:
- Phó bí thư Tiền nói đúng, quy định không thể tùy tiện sửa đổi, cần làm theo.
Phùng Kiến Lý nhìn thoáng qua Hoàng Mạc Thiên ngồi đó hút thuốc, trong lòng thực ra sớm đã tính tới mọi vấn đề. Nếu Tiền Hồng muốn theo quy định thì cũng được.
Phùng Kiến Lý không tin sau khi xem tin hôm qua mọi người không nhìn ra cái gì. Dám đối đầu với mình thì phải đón nhận lực lượng cường đại của Hoa Thái Tường đả kích.
Phùng Kiến Lý cười nói:
- Nếu là như vậy thì việc này cũng hơi gấp, tôi thấy nhân lúc đồng chí Mạc Thiên và đồng chí Tiền Hồng đều ở đây, chúng ta tổ chức cuộc họp Bí thư trước, phiền mọi người chờ chút.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nói:
- Không có gì, cũng không mất bao lâu mà.
Tiền Hồng cũng không quá tự tin vào cuộc họp ban Bí thư. Y biết ân oán giữa Hoàng gia và Vương Trạch Vinh, vào lúc này y không tin Hoàng Mạc Thiên không đứng ra gây rối.
Thở dài một tiếng, Tiền Hồng biết lực lượng của mình ở Ninh Tây còn yếu.
Ba người sang phòng bên, Phùng Kiến Lý cười nói với Hoàng Mạc Thiên:
- Đồng chí Mạc Thiên, chuyện hơi gấp nên trước đó không báo với anh, lần sau sẽ không như vậy.
Hoàng Mạc Thiên ngồi không nói gì, trong lòng y đang nghĩ đến cuộc điện thoại tối qua của Hoàng lão gia tử.
Hoàng Mạc Thiên sau khi xem xong tin hôm qua liền vội vàng gọi về Bắc Kinh, kết quả lão gia tử chỉ nói một câu:
- Lực lượng của Vương Trạch Vinh không chỉ như bề ngoài.
Hôm nay Phùng Kiến Lý gây chuyện thì Hoàng Mạc Thiên cũng thấy. Không nói tới vấn đề lập trường, chỉ riêng việc Phùng Kiến Lý đột nhiên tổ chức họp, trước đó không thông báo đã làm Hoàng Mạc Thiên rất khó chịu. Mình tốt xấu cũng là chủ tịch tỉnh, dựa vào có Hoa Thái Tường ủng hộ là không coi mình ra gì sao?
Nếu như không có cuộc điện của Hoàng lão gia tử, Hoàng Mạc Thiên còn định nhịn. Nhưng còn bây giờ Hoàng Mạc Thiên biết mình nên làm gì.
Thấy Hoàng Mạc Thiên không nói, Phùng Kiến Lý cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Mọi người đều đang chờ, chúng ta chỉ họp bàn ngắn thôi. Nội dung đã trong tay hai người, mmng xem có ý kiến gì không?
Tiền Hồng và Hoàng Mạc Thiên nhìn qua rồi không nói gì.
Nội dung hôm nay nhiều nhất chính là điều chỉnh người của Tiền Hồng.
Tiền Hồng nhìn nhân sự được điều chỉnh mà rất tức giận. Nếu việc này thành thì bao khổ công kinh doanh của y sẽ mất hết. Điều này Tiền Hồng đương nhiên không muốn thấy.
Tiền Hồng biết Phùng Kiến Lý hôm nay muốn dương oai.
Thấy vẻ mặt Tiền Hồng không tốt, Phùng Kiến Lý nói:
- Ban Tổ chức cán bộ cũng đưa ra mấy lựa chọn về nhân sự, lúc ấy có thể bàn một chút.
Hoàng Mạc Thiên mặt không chút thay đổi gật đầu nói:
- Điều chỉnh lần này khá lớn, thảo luận mấy ngành quan trọng, điều này nói rõ quyết tâm điều chỉnh bộ máy của Tỉnh ủy. Mỗi một vị trí có thể có mấy sự lựa chọn tối ưu, tôi thấy Ban Tổ chức cán bộ đã dành nhiều tâm trí, làm rất tốt.
Tiền Hồng nhíu mày, mặc dù người bên trong cũng có người của Hoàng Mạc Thiên và Phùng Kiến Lý, nhưng nếu Phùng Kiến Lý và Hoàng Mạc Thiên hợp sức thì mình nhất định sẽ thất bại