- Bí thư Vương, xảy ra chuyện. Trưởng phòng giáo dục quận Trường Tĩnh đứng trên tầng thượng của phòng muốn nhảy xuống, nghe nói còn rải rất nhiều truyền đơn. Có nhiều phóng viên, còn có không ít phóng viên người nước ngoài, đường đã bị tắc. Tôi đang đến hiện trường.
Bí thư Đảng ủy chính pháp thành phố - Cam Quốc Huy gấp giọng nói.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh ngẩn ra và hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Theo tôi biết Phương Vĩ – Trưởng phòng giáo dục quận Trường Tĩnh lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, quan hệ với các nữ giáo viên, các ngành liên quan đang chuẩn bị bắt y.
- Còn có vấn đề khác không?
- Thêm cả vấn đề kinh tế.
Cam Quốc Huy nói thêm.
- Người này trước đây do Khương Xán đề bạt.
Nghe thấy là người của Khương Xán, Vương Trạch Vinh biết nguyên nhân của việc lần này.
- Nhất định phải nhanh chóng xử lý tình hình, không thể có người mất mạng.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Chuyện này Vương Trạch Vinh đương nhiên sẽ không đích thân đến hiện trường. Có một thường vụ đến là đủ rồi.
Ngồi trong văn phòng, Vương Trạch Vinh thấy việc này khá lạ.
Bây giờ thông qua Hồ Bảo Tài, hắn đang không ngừng diệt trừ người của Lô Ninh Quốc. Bây giờ Phương Vĩ kia lại nhảy lầu thì có vấn đề gì không?
Vương Trạch Vinh gọi cho Hồ Bảo Tài rồi nói:
- Chuyện Phương Vĩ, anh có biết không?
Hồ Bảo Tài bây giờ cũng đang bất đắc dĩ. Y bị ép phải cắt đứt khỏi Lô hệ, dù sao đã đi một bước là không có đường lui.
- Bí thư Vương, việc này tôi cũng biết. Phương Vĩ này có quan hệ họ hàng xa với Lô Ninh Quốc.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền hơi giật mình.
- Cụ thể là như thế nào?
Dù sao đã dựa vào Vương Trạch Vinh, Hồ Bảo Tài cũng quyết tâm tới cùng.
- Phương Vĩ này tính ra có họ hàng với vợ Lô Ninh Quốc. Một lần Lô Ninh Quốc cùng vợ về quê nên hai bên gặp nhau. Phương Vĩ trước chỉ là giáo viên, thông qua quan hệ với Lô Ninh Quốc, y rất nhanh được đề bạt thành phó hiệu trưởng, hiệu trưởng, Phó Trưởng phòng, Trưởng phòng, xem như đề bạt rất nhanh. Năng lực người này không mạnh nhưng y lại rất trung thành và nghe lời Lô Ninh Quốc. Lần này Ủy ban kỷ luật đang chuẩn bị có hành động với y thì lại xảy ra chuyện này.
Hồ Bảo Tài rất quen tình hình Lô hệ nên chỉ vài câu đã nói rõ tình hình Phương Vĩ.
- Ừ.
Vương Trạch Vinh dập máy và ngồi suy nghĩ. Phương Vĩ có họ hàng với nhà Lô Ninh Quốc, tin này là rất quan trọng. Hắn đang muốn động người Lô Ninh Quốc ở Hải Đông, Phương Vĩ lại nhảy lầu, hắn rất nghi ngờ đây là đối phương đang muốn đóng kịch.
Sao thoáng cái có nhiều phóng viên đến hiện trường như vậy? Vương Trạch Vinh không tin phóng viên nhanh nhạy đến thế. Xem ra Lô Ninh Quốc bắt đầu phản công.
Vương Trạch Vinh cũng muốn xem tình hình sẽ phát triển như thế nào. Gần tiếng sau Cam Quốc Huy gọi lại nói:
- Bí thư Vương, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
- Nói đi.
- Là như thế này, Phương Vĩ đứng trên đỉnh tầng tòa nhà định nhảy xuống, còn ném nhiều truyền đơn ra ngoài, bên trên nói gì là y bị oan. Lúc này một cảnh sát trèo lên khuyên, không biết sao cảnh sát không kéo được Phương Vĩ lại mà còn khiến Phương Vĩ từ trên lầu ngã xuống.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình lớn tiếng nói:
- Cảnh sát các anh làm gì vậy hả?
Cam Quốc Huy do dự một chút rồi nói:
- Thông qua phân tích chúng tôi cảm thấy Phương Vĩ không muốn nhảy mà do cảnh sát kia cố ý đẩy y xuống.
- Nhất định phải điều tra rõ ràng.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói. Việc này quá quái lạ.
Nửa tiếng sau, trên bàn Vương Trạch Vinh đã có tờ truyền đơn mà Phương Vĩ phát ra. Hắn nhìn một chút rồi nhìn chằm chằm vào Cam Quốc Huy:
- Điều tra thế nào rồi.
- Chúng tôi thông qua đoạn phim ghi lại và phân tích thấy cảnh sát kia có vẻ quen với Phương Vĩ. Khi đến gần Phương Vĩ, y bề ngoài có vẻ muốn kéo Phương Vĩ về, Phương Vĩ cũng phối hợp. Nhưng không biết sao khi hai người này vừa tiếp xúc, tên cảnh sát lấy khuỷu tay đẩy Phương Vĩ xuống. Tên cảnh sát khai do lúc ấy mất đà nên mới vậy.
- Phương Vĩ bây giờ thế nào rồi?
- Mặc dù bên dưới có đệm và lưới nhưng do ngã từ trên cao như vậy nên bây giờ Phương Vĩ vẫn hôn mê.
Vương Trạch Vinh lại nhìn sang Trưởng ban Tuyên giáo Đồ Nam Hùng, Vương Trạch Vinh nói:
- Sao có nhiều phóng viên đến hiện trường như vậy?
Đồ Nam Hùng nói:
- Tôi đã phái người tìm hiểu thì trước đó các phóng viên đều nhận được cuộc điện thoại. Có người cung cấp tin nói có người sắp nhảy lầu từ trụ sở Phòng giáo dục quận, người đó lại là Trưởng phòng. Sau khi nhận được tin mọi người cho rằng đây là việc lớn nên chạy tới nơi. Chúng tôi đã yêu cầu truyền thông trong thành phố không được Thành ủy cho phép không được đưa tin, tôi cũng đã báo cáo với Ban Tuyên giáo Trung ương.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Bên truyền thông không nên hạn chế quá nhiều, tự do ngôn luận mà.
Bây giờ có thể hạn chế truyền thông sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể.
- Đây không phải việc nhỏ. Bây giờ Hải Đông đang đẩy mạnh công tác chống hủ bại, phóng viên thấy chỉ là một mặt mà thôi. Trong tờ truyền đơn này xem có bao phần là thật cũng khó nói. Rơi vào tay phóng viên hoặc kẻ có ý đồ thì nhất định vấn đề gặp phải là không ít. Các anh nhất định phải chú tâm vào việc này, phải để dân chúng thấy rõ chân tướng sự việc.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Mấy người đi chưa lâu, Hồ Bảo Tài đến văn phòng Vương Trạch Vinh.
Lần này thái độ của Vương Trạch Vinh với Hồ Bảo Tài rất tốt. Hắn chủ động đứng lên bắt tay đối phương.
- Bí thư Vương, tôi muốn nói vài suy nghĩ của mình về việc Phương Vĩ.
Hồ Bảo Tài nói.
- Anh nói đi.
- Bí thư Vương, theo tôi biết thì cảnh sát lên khuyên Phương Vĩ tên là Hoàng Lập Lâm. Tên này là quân nhân xuất ngũ, từng làm lái xe cho Lô Ninh Quốc. Sau đó Lô Ninh Quốc để y tới công tác ở Sở công an. Người này không có văn hóa nên không được đề bạt, nhưng y vẫn được đề bạt làm một Trưởng đồn công an ở quận Trường Tĩnh. Hoàng Lập Lâm này rất trung thành với Lô Ninh Quốc.
- Anh có ý gì?
Vương Trạch Vinh hỏi thẳng.
Hồ Bảo Tài khẽ thở dài một tiếng. Hôm nay mình đến nói ra việc này càng chứng minh mình dựa vào hắn. Y biết mình nếu muốn chính thức được Vương Trạch Vinh tin tưởng thì phải nói vài nội dung mà Vương Trạch Vinh muốn nghe ra.
- Bí thư Vương, ngài cũng biết đó. Tôi có chút quan hệ với vài đồng chí ở Bắc Kinh, tôi nhận được tin là có người muốn làm ầm chuyện này lên.
Ồ.
Vương Trạch Vinh biết Hồ Bảo Tài nói chính là đám người Lô Ninh Quốc. Nhưng đám người kia muốn làm ầm lên là có tác dụng gì?
Hồ Bảo Tài nói xong liền đứng dậy rời đi.
Nghe xong Hồ Bảo Tài nhắc, Vương Trạch Vinh bắt đầu một lần nữa phân tích lại hành động vừa qua của mình.
Hắn thấy không xuất hiện tình hình gì mới, vì vậy hắn lại phải nhằm vào chuyện của Phương Vĩ.
Hồ Bảo Tài nói có người bên trên muốn làm ầm lên, Vương Trạch Vinh biết truyền thông nhất định sẽ sinh sự.
Đây là tín hiệu không tốt, chuyện làm lớn nhất định chính là muốn Trung ương chú ý. Chẳng lẽ ngoài Hoa Thái Tường ra, ở Trung ương còn có ai có ý kiến với mình?
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân. Hoa Thái Tường nhất định sẽ không chính thức đấu với hắn. Hoa Thái Tường đang ở thời kỳ quan trọng, y đặt tâm trí vào việc tranh chức Tổng bí thư với Bí thư Trịnh, nếu đấu với Vương Trạch Vinh thì sẽ khiến người khác đoạt cơ hội. Hoa Thái Tường nhất định không làm như vậy. Nếu vậy Hoa Thái Tường sẽ mượn lực kẻ khác. Như vậy ai sẽ hợp cùng Hoa Thái Tường đánh hắn?
Chuyện này Vương Trạch Vinh mặc dù phân tích ra đôi chút nhưng trong lúc nhất thời cũng không đoán ra ai ở Trung ương sẽ cùng Hoa Thái Tường nhằm vào mình.
Xem ra hắn phải lên Bắc Kinh một chuyến.