Trong nhà Vương Trạch Vinh ở Hải Đông, lúc này Vệ Hồng Lâm cũng tới. Ông lão này rất chú ý đến việc của Vương Trạch Vinh. Sau khi thấy tình hình mới, ông lập tức bay tới Hải Đông.
- Trạch Vinh, lần này xem ra có kẻ muốn mượn lực lượng bên ngoài.
Vệ Hồng Lâm cười nói.
Vệ Hồng Lâm trước đây là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nên ông rất chú ý tình hình nước ngoài.
- Đây cũng là điều bình thường ạ, người bị ép quá sẽ phản kích mà.
Vương Trạch Vinh cười cười lắc đầu nói. Đối với việc của Phương Vĩ kia, Vương Trạch Vinh hiểu rõ sẽ có người sẽ nhằm vào mình từ việc này.
- Bây giờ có người đã lợi dụng truyền thông nước ngoài. Cháu xem nội dung báo đó, luôn nói nền chính trị Hải Đông hỗn loạn, không có dân chủ. Ha ha, đúng là lưỡi đao sắc bén.
Vệ Hồng Lâm từ truyền thông nước ngoài có thể nhìn ra vấn đề chủ chốt trong đó.
Phương Vĩ cuối cùng đã chết. Việc này bởi vì Phương Vĩ rải nhiều truyền đơn nên càng náo nhiệt hơn. Truyền thông nước ngoài cũng tìm được cớ để công kích Trung Quốc, không ngừng phê bình sự tự do dân chủ ở nước ngoài. Đám người nước ngoài căn bản không phân tích tình hình khách quan, đối với bọn họ mà nói chuyện Phương Vĩ đủ hấp dẫn ánh mắt là được rồi.
- Việc này cháu không rõ một điểm, chẳng lẽ là có ai ở Trung ương nhảy ra sao?
Vương Trạch Vinh không rõ điều này.
Vương Trạch Vinh bây giờ là Ủy viên Bộ Chính trị, việc bình thường không thể ảnh hưởng tới hắn. Hơn nữa lần này hắn thể hiện lực lượng rất mạnh khiến một số người muốn đối đầu cũng cần suy nghĩ lại. Truyền thông nước ngoài dù đưa tin đến mức như thế nào đi nữa cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định ở Trung ương Trung Quốc.
Vệ Hồng Lâm cười cười nhìn Vương Trạch Vinh:
- Việc này không nói là cháu, mà ngay cả bọn ông cũng đã sơ sót. Mọi người vốn hy vọng tập hợp lực lượng mấy nhà để đánh một trận, thể hiện lực lượng của chúa cho mọi người xem, đặc biệt là thể hiện với đám người Hoa Thái Tường. Mục đích chính là để bọn họ thấy lực lượng của cháu không yếu. Mọi việc vốn nằm trong tính toán nhưng lại có vài người muốn làm theo như cháu nên hơi quá.
Nói tới đây ông nhìn Vệ Hồng Lâm và nói:
- Quân đội không ngờ lại xen vào nên việc càng lớn hơn nữa.
Vệ Hồng Lâm thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Chúng ta có vẻ đã vượt qua cực hạn của một số người.
Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười nói:
- Không đến mức cho rằng cháu sẽ ảnh hưởng đến bọn họ đó chứ?
Vệ Hồng Lâm chỉ vào đầu mình rồi nói:
- Nhân tâm mà, đôi khi dính đến mấy vấn đề quyền lực thì có mấy ai giữ được tỉnh táo?
- Ở tuổi cháu đáng lẽ không nên ảnh hưởng đến vị trí của bọn họ mới đúng chứ?
- Trạch Vinh, chính trị vốn là như vậy. Hôm nay là bạn, mai là đối thủ, đôi khi vì một việc mà từ đồng minh chuyển sang thành kẻ đối lập. Lý Kiền Ý về nhiều điểm là mạnh nhưng có một nhược điểm là tâm cơ quá nặng. Người có thể uy hiếp tới y, y đều sẽ tiến hành đả kích. Hoa Thái Tường nhất định là thấy được điểm này nên mới làm vậy.
Vương Trạch Vinh trước đó không phải không nghĩ tới việc này. Chỉ là hắn cảm thấy sức uy hiếp của mình đối với Lý Kiền Ý không nhiều. Lý Kiền Ý sau hai khóa tới sẽ là người có thể lên đỉnh, hắn còn một khoảng cách không hề nhỏ nữa. Hắn cho rằng Lý Kiền Ý cần mình ủng hộ mới đúng.
Thông qua phân tích, Vương Trạch Vinh cũng hiểu trong chín người trung tâm, Lý Kiền Ý là người lo hắn nhất. Theo hắn mạnh lên, Lý Kiền Ý có thể đề phòng hắn. Đừng nhìn Lý Kiền Ý bây giờ là Phó thủ tướng thường trực, với tuổi của y có tiến lên làm Thủ tướng hay Tổng bí thư đều có cơ hội. Ở tình huống như vậy, y đương nhiên sẽ đề phòng người gây ảnh hưởng tới mình.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi suy nghĩ, Vệ Hồng Lâm nói:
- Trạch Vinh, Bắc Kinh gần đây có lời đồn nói Bí thư Lâm đối xử với cháu tốt hơn Lý Kiền Ý. Đây nhất định là kẻ cố ý đồn thả ra. Mục đích chính là để một số người nghe được. Lý Kiền Ý cũng sẽ nghe thấy. Có lời đồn này thì Lý Kiền Ý sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa Lý Kiền Ý cũng đã từng có một thời gian bị Bí thư Lâm bỏ qua, đủ yếu tố hợp lại với nhau thì ai biết Lý Kiền Ý sẽ nghĩ như thế nào?
- Y và Hoa Thái Tường liên minh lại cũng không có chỗ tốt gì mà ông.
Vương Trạch Vinh nói.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Ai nói bọn họ sẽ liên minh? Mục đích của Hoa Thái Tường chính là hy vọng chúng ta làm càng lớn càng tốt, như vậy chúng ta sẽ hoàn toàn thể hiện hết lực lượng của mình. Đến lúc ấy cháu sẽ thành điểm chú ý. Người như Lý Kiền Ý nhân cơ hội giúp một chút là xong.
Vệ Hồng Lâm không hổ là làm nhiều năm trong chính trị, trước đó do ông hơi nóng nảy nên mới không nghĩ đến nhiều, bây giờ cẩn thận phân tích là rõ ngay mọi chuyện.
- Bí thư Lâm vẫn còn khỏe.
Vương Trạch Vinh nói.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Đúng là như vậy nên Lý Kiền Ý mới không dám manh động, y phải xem rõ tình hình rồi mới làm. Ngoài Lý Kiền Ý ra thì ông tin bởi vì lần này thể hiện lực lượng quá mạnh nên sẽ có một số Ủy viên Bộ Chính trị đứng ra chèn ép cháu.
- Bây giờ có một vấn đề nếu Bí thư Lâm còn đó, Lý Kiền Ý không thể rõ ràng nhằm vào cháu, vậy Hoa Thái Tường bố trí như vậy là có ý gì?
Vương Trạch Vinh nói.
- Có chiến thuật đó là làm suy yếu kẻ địch. Hoa Thái Tường bị chúng ta tấn công, y đã dùng cách này. Y bề ngoài ra vẻ không địch lại cháu, cứ như vậy cháu mạnh lên sẽ uy hiếp nhiều người. Bây giờ cháu không chỉ có một số tỉnh ủng hộ, lực lượng quân đội cũng đã lộ ra, đây là một lực lượng rất lớn. Mọi người dù có ấn tượng tốt đối với cháu thì lúc quan trọng đưa ra ý kiến chèn ép cũng rất có thể.
Vệ Hồng Lâm nói tiếp.
- Việc này cháu cũng không cần suy nghĩ nhiều, các nơi sẽ diễn ra vài việc để đưa lên báo, sau đó trong hội nghị có người đứng ra đặt câu hỏi. Đến lúc ấy Hoa Thái Tường đứng lên, Lý Kiền Ý đứng lên, người khác chẳng lẽ không biết nhân cơ hội sao?
Bảo sao các nơi đều xảy ra vài việc, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ thủ đoạn của đối phương.
Vệ Hồng Lâm phân tích phải nói là rất chính xác. Trong chính trị không ai có thể nói trước. Nếu có thể thừa lúc đối thủ chưa lộ hết mà đánh chết trong trứng nước, chuyện này mọi người đều thích làm.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Các Ủy viên Bộ Chính trị đều là kẻ không ai sợ ai. Ở đây so chính là năng lực, tầm ảnh hưởng. Đến lúc này khi Hoa Thái Tường và Lý Kiền Ý đứng sóng vai nhau, đó là một lực lượng cường đại. Người khác có thể có suy nghĩ như vậy không? Hai người này một có thể tranh chức Tổng bí thư, một là Phó thủ tướng thường trực, đối mặt lực lượng này sẽ có không ít vấn đề.
Bên dưới làm lớn như thế nào cũng chỉ là chuyện trẻ con, không ảnh hưởng đến đại cuộc. Chủ yếu nhất vẫn là trong Hội nghị thường vụ của Bộ Chính trị. Có lưỡi đao này thì ai cũng có thể cầm ra đâm hắn.
Chỉ tờ báo nước Mỹ ở trên bàn, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xem ra có người lo lưỡi đao ở trong nước không đủ sắc nên lấy cả đao nước ngoài.
- Hôm nay báo chí Mỹ đều đưa ý kiến về Trung Quốc. Trong các tờ báo đều nói hoàn cảnh đầu tư ở Hải Đông rất không tốt, oán khí nặng nề, kêu gọi nhà đầu tư nước ngoài thận trọng khi đầu tư vào Hải Đông.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cháu sợ không rõ tình hình, nếu rõ tình hình rồi thì sẽ không quá lo.
Nghe Vệ Hồng Lâm phân tích, Vương Trạch Vinh thực ra lại yên tâm. Hắn sợ mình không rõ đối phương muốn làm gì, bây giờ hắn lại không phải lo. Mọi người đều nghĩ mọi con bài của hắn đều đã lật, thực ra ai biết hắn còn có mấy con bài ẩn. Ví dụ như quan hệ của hắn và Bí thư Trịnh. Từ quan khí, Vương Trạch Vinh thấy rất rõ Bí thư Trịnh khó chịu với Hoa Thái Tường. Đây là điều hắn có thể lợi dụng. Lại ví dụ ai cũng nói hắn không phải người trực hệ Bí thư Lâm, nhưng thực ra có quan hệ ở Thập cục làm quan hệ giữa hắn và Bí thư Lâm còn thân hơn giữa Bí thư Lâm và Lý Kiền Ý.
Lần này trong hành động của quân đội, lực lượng mạnh nhất của Uông Chính Phong vẫn chưa xuất hiện, xuất hiện chỉ là vài lực lượng hiện của Uông Chính Phong mà thôi, đây là một nước cờ thử phản ứng mọi người.
Ngoài ra Vương Trạch Vinh còn một vũ khí càng sắc bén hơn đó chính là uy áp quan khí của hắn. Đến lúc cần thiết có lẽ sẽ có một chút tác dụng.