Ăn cơm xong, mọi người lần lượt rời đi. Khi Vương Trạch Vinh đang định đi thì Bí thư Lâm nói với hắn:
- Trạch Vinh, cậu ở lại một chút, tôi có chuyện cần nói với cậu.
Vào thư phòng, Bí thư Lâm nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu hiểu bao nhiêu về công việc ở Thường Hồng?
- Gần đây tôi ít quan tâm đến Thường Hồng.
- Trạch Vinh, chuyện của công ty ắc quy có không ít người chú ý. Công ty đó bây giờ đạt thành quả rất lớn, nhất định phải bảo người bên dưới chú trọng mới được.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ và hiểu ra vấn đề. Bí thư Lâm đột nhiên nói tới việc Thường Hồng thì cũng biết Bí thư thị ủy Khương Tắc Xương là người của hắn.
Thường Hồng phát triển rất nhanh, ngành năng lượng mới đã phát triển ra toàn thế giới, Trung Quốc cũng vì ngành kỹ thuật mới này mà thu lợi rất lớn. Khương Tắc Xương làm Bí thư thị ủy Thường Hồng, lại từng làm thư ký của Vương Trạch Vinh nên không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này.
- Bí thư Lâm, tôi đang dự định dành thời gian tới Thường Hồng.
Bí thư Lâm cười nói:
- Như vậy là rất tốt.
Bí thư Lâm nhấp ngụm trà và nói tiếp:
- Trạch Vinh, cậu là người tôi vẫn chú ý, tôi vẫn coi cậu là người nhà, về sau thường xuyên đến nhà chơi.
- Tôi cũng đã nói với Tiểu Phỉ nếu rảnh rỗi thì đến giúp một chút. Bây giờ hai chị em cô ấy đều đã có con, cũng có nhiều điều cần trao đổi.
- Cậu đó, cái gì cũng tốt chỉ có vấn đề nam nữ.
Bí thư Lâm lắc đầu nói.
Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ làm mặt nóng lên:
- Tôi nhất định sẽ chú ý.
Bí thư Lâm cười nói:
- Chuyện của cậu thì tôi cũng hiểu một chút, nói đúng ra sai không nằm ở cậu. Việc này cậu cũng không nên quá để ý. Cậu có biết tại sao mọi người không lấy vấn đề này của cậu ra mà nói chuyện không?
Việc này Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ kỹ. Hắn biết quan hệ nam nữ của mình không thể giấu được người. Nhất là đến cấp độ này đối thủ nắm giữ rất nhiều tài nguyên trong tay, nếu thật sự đi điều tra không thể không phát hiện được gì. Có điều khó hiểu là từ trước đến giờ mọi chuyện vẫn bình thường, không ai lấy việc này ra nói chuyện. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng suy nghĩ một chút là do việc này không thể làm hắn mất chức.
Bí thư Lâm cười cười nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu đó, để cậu phụ trách Thập cục mà cậu lại không quá chú tâm công việc Thập cục.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tôi gần đây vẫn luôn chú ý công việc của Thập cục.
- Bây giờ có một số người đưa ra chế độ một chồng nhiều vợ, cho rằng làm như vậy là thể hiện sự dân chủ. Cậu thấy sao?
Vương Trạch Vinh không tiện trả lời, hắn cảm thấy hôm nay Bí thư Lâm rất lạ.
- Cái này …
Nếu nói thật thì Vương Trạch Vinh đương nhiên ủng hộ. Hắn có nhiều người phụ nữ như vậy nếu có thể công khai thì sao lại phản đối.
Nhìn Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không biết Bí thư Lâm có thái độ gì ở việc này.
Bí thư Lâm cười cười nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Việc này bây giờ đã có một quy tắc ngầm, bề ngoài không làm nhưng trong lại ngầm tiến hành. Có một số người coi rằng có nhiều phụ nữ là chuyện đáng tự hào. Có người vì chứng minh khả năng của mình đã nói mình có ba người phụ nữ, còn thêm nhiều bồ nhí nữa.
Vương Trạch Vinh đứng ngồi không yên. Hắn biết lời Bí thư Lâm nói là thật, nhiều người nổi tiếng coi chuyện hôn nhân thành trò đùa, thi thoảng xuất hiện chuyện ngoài luồng, nhiều phụ nữ.
- Bí thư Lâm, tôi làm không tốt.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
Bí thư Lâm xua tay nói:
- Cậu chẳng lẽ muốn nói mình sẽ sửa chữa?
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, việc này sao có thể sửa?
- Có người không phải đã công khai nói mình có mấy người phụ nữ sao?
Vương Trạch Vinh càng không hiểu mục đích nói chuyện này của Bí thư Lâm. Chẳng lẽ Bí thư Lâm muốn giáo dục hắn một chút sao?
- Bí thư Lâm, chuyện tin đồn không ai phân rõ thật giả.
- Đúng thế, lời đồn thì tin sẽ là có, không tin sẽ là không. Chủ yếu là có muốn tin tưởng vấn đề hay không? Vì thế dù là có vấn đề ở mặt nào đó chỉ cần cấp trên không tin thì có ai nói việc này ra cũng vô ích.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Bí thư Lâm nói là điều hắn sớm biết. Người bên dưới làm ra bao chuyện thì chỉ cần cấp trên không tin là được.
- Cậu có tin mọi người đều không bao phụ nữ không?
Bí thư Lâm đột nhiên nói một câu.
Vương Trạch Vinh lắc đầu.
- Cậu thấy đó, ngay cả cậu cũng không tin thì việc này khó làm rồi.
Nói đến đây, Bí thư Lâm dừng một chút rồi nói tiếp:
- Vấn đề lớn nhất của cậu là quan hệ nam nữ, kết quả lại có người không tin. Vì thế đó lại không phải vấn đề của cậu.
Vương Trạch Vinh giờ mới biết Bí thư Lâm đang dẫn dắt câu chuyện để hắn không nên quá lo lắng vấn đề quan hệ nam nữ.
Nghĩ đến vừa nãy Bí thư Lâm nói với mình cần quan tâm nhiều hơn đến công việc của Thập cục, Vương Trạch Vinh hiểu ra vấn đề. Mọi người vì sao không nói hắn về quan hệ nam nữ là do có một số người biết hắn nắm giữ Thập cục, lo rằng hắn cũng nắm giữ quan hệ kia của bọn họ. Sợ rằng nếu dùng việc kia ảnh hưởng tới hắn thì sẽ khiến hắn phản kích lại, hai bên cùng bại.
Lý Kiền Ý dám công khai làm như vậy đã nói rõ mọi người có nhiều người có quan hệ nam nữ bên ngoài.
Bí thư Lâm thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu ra nên gật đầu nói:
- Cậu có thể hiểu là tốt rồi. Thực ra nếu muốn động tới cán bộ cao cấp thì đó chính là chống tham nhũng. Việc này nếu nắm giữ tốt sẽ có uy lực rất lớn.
- Bí thư Lâm, ngài từ trước đến giờ vẫn rất quan tâm tới tôi.
Vương Trạch Vinh cung kính nói.
- Trạch Vinh, ưu điểm lớn nhất của cậu không phải là năng lực, mà là tình nghĩa. Trong quan trọng mặc dù nói chính là đấu nhưng chữ tình nghĩa càng đáng khen hơn. Đến vị trí bây giờ của cậu hai chữ này còn không quên thì đó là cơ sở để cậu không ngừng đi tới.
- Bí thư Lâm, bố tôi từ nhỏ đã dạy tôi làm người phải có đạo đức, không được quên ơn, phụ nghĩa.
- Đồng chí Đại Hải là đồng chí tốt, có nhiều tư tưởng của ông đáng giá để học tập.
Nghe Bí thư Lâm khen bố mình, Vương Trạch Vinh có chút tự hào nói:
- Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời ông dạy.
- Tôi đánh giá cao về mặt này của cậu, hôm nay mời cậu ở lại cũng chỉ là có vài việc riêng muốn làm phiền cậu.
Bí thư Lâm nói như vậy làm Vương Trạch Vinh biết Bí thư Lâm có chuyện khó xử nên vội vàng nói:
- Bí thư Lâm, tôi nhất định làm tốt công việc mà ngài giao.
Bí thư Lâm cười ha hả nói:
- Cũng không có việc gì lớn, là chuyện của Tiểu Kiều mà thôi. Cậu cũng biết tôi đã về hưu, Tiểu Khâm lại như vậy, bây giờ chỉ còn Tiểu Kiều là để quan tâm. Tiểu Kiều là cô bé có năng lực mạnh, sau khi đến Tân Cảng cũng đã có biểu hiện tốt. Chẳng qua Tiểu Kiều mặc dù có năng lực nhưng người khá kiêu ngạo, ít bạn bè, may ra có cậu là hòa hợp chút. Cậu và Tiểu Kiều còn có quan hệ kia nên tôi chỉ có thể giao Tiểu Kiều cho cậu. Mong cậu giúp Tiểu Kiều nhiều một chút.
Ra là việc này.
- Xin Bí thư Lâm yên tâm, việc này dù ở góc độ nào tôi cũng sẽ làm.
Bí thư Lâm cười nói:
- Tiểu Kiều không có nhiều bạn, người làm chính trị như Tiểu Kiều sẽ gặp nhiều khó khăn. Dù có năng lực giỏi hơn nữa nhưng nếu không linh hoạt cũng sẽ có nhiều vấn đề. Cậu thì khác, quan hệ bạn bè tốt.
Đây là khen hay phê bình mình thì Vương Trạch Vinh không rõ.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm cười nói:
- Đây là chuyện tốt, cậu có thể không ngừng tiến bộ là có công lớn của cách xử sự của cậu.
Đây là Bí thư Lâm coi mình là thân tín.
Nghĩ tới Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh cũng muốn thử thái độ của Bí thư Lâm.
- Tôi sẽ cùng với Phó thủ tướng Kiền Ý giúp đỡ Tiểu Kiều.
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc như vậy, Bí thư Lâm có chút thú vị nhìn hắn:
- Ở trước mặt tôi cậu đừng vòng vo, có suy nghĩ gì cứ nói thẳng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi không có suy nghĩ gì mà.
Bí thư Lâm thay đổi vẻ cười cười mà nghiêm túc nói:
- Tôi vừa nãy đã nói, dù đến vị trí nào cũng cần hai chữ tình nghĩa.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi nhất định ghi nhớ lời Bí thư Lâm nói.
- Chuyện Thường Hồng không phải việc nhỏ, cậu nên tới đó sớm.
Bí thư Lâm đổi đề tài.
Vương Trạch Vinh càng thêm khẳng định Thường Hồng nhất định đã có vấn đề.