Bí thư Trịnh nhìn Vương Trạch Vinh một lúc lâu rồi nói:
- Công tác Hải Đông thời gian qua khá tốt, các hạng mục công việc đều đạt hiệu quả.
- Tổng bí thư, đây đều là do sự lãnh đạo chính xác của Trung ương. Chúng tôi chẳng qua chỉ làm việc mình cần làm mà thôi.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
- Gần đây tình hình bên Triều Tiên có chút phức tạp, cậu cần phải trọng điểm chú ý. Bọn họ cần chúng ta giúp, chúng ta cũng phải giúp một chút.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Bí thư Trịnh, hôm nay Bí thư Trịnh gọi mình đến chẳng lẽ là vì việc này không thôi sao?
- Trạch Vinh, quốc gia phát triển cần rất nhiều cán bộ muốn làm việc vì dân chúng. Trung Quốc chúng ta không thiếu người, thiếu chính là người vì nhân dân. Có không ít cán bộ vốn có hy vọng nhưng kết quả vì đủ nguyên nhân mà suy sụp, đây là tổn thất rất lớn đối với sự nghiệp của chúng ta.
Bí thư Trịnh nói.
Vương Trạch Vinh cũng gật đầu nói:
- Thực ra Trung ương vẫn chú trọng công việc này. Trường Đảng các cấp của chúng ta vẫn đang làm việc này, nếu như trường Đảng hàng năm có thể bồi dưỡng đủ cán bộ xuất sắc thì sự nghiệp của chúng ta sẽ có người kế nghiệp.
Bí thư Trịnh mỉm cười nói:
- Nhân tài khó được mà.
Vương Trạch Vinh đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao Bí thư Trịnh gọi mình.
- Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Trung ương ngày mai sẽ đến Hải Đông. Vấn đề của Phó chủ tịch Hải Đông - Điền Thành Quốc xem ra không nhỏ, các cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.
Phó chủ tịch Điền Thành Quốc trước là Chủ tịch quận Lộ Đông, sau đó được đề bạt thành Phó chủ tịch thành phố. Sau khi nhận được không ít tài liệu của Điền Thành Quốc liên quan đến công ty tiêu thụ dầu mỏ Trung Quốc, Vương Trạch Vinh chỉ biết Ủy ban kỷ luật Trung ương sẽ có hành động đối với y.
- Xin Bí thư Trịnh yên tâm, thành ủy Hải Đông nhất định đoàn kết xung quanh Trung ương, dù là ai xảy ra chuyện cũng không bao che.
- Thái độ như vậy là rất tốt. Đồng chí Trạch Vinh, làm bất cứ chuyện gì cũng có một quá trình, đôi khi lao lên quá nhanh cũng không thể giải quyết vấn đề. Cậu cần phải học cách bảo vệ, trong thời gian này cậu chủ yếu nên tập trung vào chuyện bên Triều Tiên.
Nghĩ đến thái độ của mình trong hội nghị ngày hôm nay, Vương Trạch Vinh cũng biết mình lao tới hơi nhanh một chút, như vậy dễ thành mục tiêu công kích của mọi người.
Việc này là do hắn cố ý, Vương Trạch Vinh có thể hiểu được Bí thư Trịnh muốn bảo vệ mình, nhưng hắn không có ý lùi bước.
- Bí thư Trịnh, cảm ơn Trung ương đã quan tâm tới tôi. Tôi nhất định sẽ làm tốt công việc mà Trung ương đã giao cho.
- Ừ, Triều Tiên là nước láng giềng tốt của chúng ta. Đối với quốc gia này chúng ta cũng cần linh hoạt, cũng cần cố gắng tạo quan hệ mật thiết với Kim Nhân Đông. Đúng, bọn họ không phải tổ chức tổ công tác đến Hải Đông sao? Việc này rất tốt, cậu cần phải thành lập quan hệ tin tưởng lẫn nhau với Kim Nhân Đông, như vậy có lợi cho việc giao tiếp về tư tưởng của chúng ta.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ câu nói của Bí thư Trịnh. Lời này của Bí thư Trịnh đã lộ rõ ý đồ của y, chính là muốn nghĩ cách hình thành quan hệ mật thiết với Kim Nhân Đông.
Ra khỏi văn phòng Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh gặp được Bí thư Thành phố Tân Cảng Cơ Dân Quyền.
Cơ Dân Quyền cũng thấy Vương Trạch Vinh nên cười nói:
- Bí thư Trịnh nói chuyện xong với anh rồi sao?
Vương Trạch Vinh bắt tay đối phương và nói:
- Bí thư Cơ đến văn phòng có việc sao?
- Ha ha, tôi xong việc rồi, đang định đi.
Vương Trạch Vinh đang có suy nghĩ về việc Cơ Dân Quyền và Uông Kiều đều ở Thành phố Tân Cảng, hắn càng muốn đi gặp con mình.
- Bí thư Cơ, nghe nói Phó bí thư Uông vừa sinh con, tôi đang định đi thăm, anh đi cùng chứ?
Cơ Dân Quyền cũng biết Vương Trạch Vinh coi như nửa người Lâm hệ. Bây giờ Vương Trạch Vinh nói thế, y cũng muốn đến thăm Uông Kiều nên cười nói:
- Tôi cũng đang định thế, vậy chúng ta cùng đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi định đầy tháng sẽ tới nhưng lần này nhân dịp lên Bắc Kinh thì cũng tiện đến thăm trước.
Cơ Dân Quyền nghe thấy vậy liền biết Bí thư Lâm đã ời Vương Trạch Vinh, y càng thêm nhiệt tình hơn.
Khi Vương Trạch Vinh và Cơ Dân Quyền đến nhà Bí thư Lâm thì thấy Bành Bộ Thuân đang ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh và Cơ Dân Quyền tới, Bí thư Lâm cười ha hả nói:
- Tôi định đầy tháng cháu sẽ bày bàn rượu mời mọi người, không ngờ mọi người lại đến sớm thế.
Cơ Dân Quyền cười nói:
- Chúng tôi nhất định không bỏ qua việc đến xin bữa cơm rồi, cơ hội này không dễ có được.
Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Tôi sớm muốn đến nhà Bí thư Lâm xin chén rượu, vì thế gặp Bí thư Cơ, hai chúng tôi liền hẹn nhau tới đây, không ngờ Phó chủ tịch Bành đã đến trước.
Bành Bộ Thuân nói:
- Đều là đến xin bữa cơm mà.
Bí thư Lâm lúc này trông khá vui vẻ. Ngài nhìn ba người và khá hài lòng, đây đều là người của ngài.
- Nếu đã tới thì mọi người ở lại ngồi một chút rồi cùng ăn cơm.
Vương Trạch Vinh nhìn Bành Bộ Thuân và Cơ Dân Quyền, hắn biết Bí thư Lâm mặc dù đã lui nhưng sức ảnh hưởng của ngài đang là rất lớn.
Bí thư Lâm nói với nhân viên phục vụ:
- Đi xem Tiểu Kiều thế nào rồi, nếu không có gì thì mang cháu ra đây cho mọi người xem.
- Bí thư Vương, Bí thư Trịnh gọi cậu tới đã nói chuyện xong chưa?
Bành Bộ Thuân nói.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Bí thư Lâm. Hắn đoán có lẽ trước khi mình tới Bành Bộ Thuân đã nói chuyện trong hội nghị với Bí thư Lâm, hắn cũng không cần giấu gì cả.
Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Bí thư Lâm gật đầu nói:
- Đồng chí Ân Bảo xem ra nhìn rất xa.
Cơ Dân Quyền cũng nói:
- Liên Xô bị sụp đổ theo tôi thấy chủ yếu là do đặc quyền giai cấp. Trung Quốc nếu muốn phát triển lâu dài thì phải có dũng khí và sự quyết đoán mới được.
- Chuyện Triều Tiên đúng là đã tạo thành uy hiếp đối với quốc gia bọn họ. Ở điểm này Trung ương Đảng của Triều Tiên cũng đã thấy rõ vấn đề. Gần đây Triều Tiên không ngừng liên lạc với Trung Quốc và Nga là để tìm được con đường ra thích hợp. Theo tôi thấy cách làm của Nga không thích hợp với Triều Tiên, bọn họ hy vọng học tập kinh nghiệm phát triển nền kinh tế thị trường của Trung Quốc chúng ta.
Bành Bộ Thuân nói.
- Trạch Vinh, ý của Bí thư Trịnh thì cậu đã nhìn ra chưa?
Bí thư Lâm cười nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu đã bắt đầu thì sẽ không thể lùi bước.
Mặc dù biết Bí thư Trịnh có ý bảo vệ mình nhưng Vương Trạch Vinh không định nhận sự bảo vệ đó. Hắn thật ra khá lo lắng tình hình của Trung Quốc, dù là thành công hay không thì hắn cũng muốn xử lý mạnh tay.
Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, Bí thư Lâm không khỏi khen ngợi hắn:
- Rất tốt.
Mắt Bành Bộ Thuân cũng sáng lên nói:
- Quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu.
Lúc này Uông Kiều đã bế con đi ra.
Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, Uông Kiều rất vui.
- Tiểu Kiều, mang cháu tới cho mọi người xem. Ha ha.
Bí thư Lâm cười nói.
Vương Trạch Vinh đã đứng lên.
Thấy có nhiều người nên đứa bé khóc ré lên.
Cơ Dân Quyền cười nói:
- Xem ra chúng ta làm cháu bé sợ rồi.
Bành Bộ Thuân cũng cười nói
- Khóc rất lớn, giống một quân nhân.
Bí thư Lâm định đưa tay ra đón cháu thì Uông Kiều đã đưa sang cho Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh có kinh nghiệm nuôi con, anh dạy em một chút.
Ôm đứa bé, Vương Trạch Vinh lại nói:
- Tôi bế một chút.
Nói ra cũng lạ, đứa bé đang khóc nhưng vào tay Vương Trạch Vinh lại cười với hắn.
Uông Kiều cười nói:
- Đúng là người đã từng có con nhỏ. Trạch Vinh đúng là biết dỗ trẻ.
Cơ Dân Quyền cười nói:
- Chúng tôi nhiều năm trước đã nuôi con nhỏ nhưng bây giờ là phải nuôi cháu, đúng là không thể so sánh với người trẻ tuổi. Bế bé cũng có sự khác nhau.
Y nói làm mọi người cungc cười phá lên.
Bí thư Lâm chỉ vào Cơ Dân Quyền mà cười nói:
- Anh đó, bế bé cũng bị anh nói thành như vậy.
Vương Trạch Vinh lúc này không nghĩ đến việc gì khác. Hắn nhìn chằm chằm vào đứa bé.
Đứa bé trông rất giống Uông Kiều. Vương Trạch Vinh chỉ thấy cái mũi khá giống mình, đương nhiên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không rõ việc này. Dù sao mũi hắn và mũi của Bí thư Lâm đều thuộc dạng giống nhau, nói giống Bí thư Lâm cũng không quá.
- Cái mũi đúng là giống Bí thư Lâm.
Cơ Dân Quyền cười nói.
Nghe vậy, Bí thư Lâm cũng cười nói:
- Cháu bé rất ngoan.
Nghe Bí thư Lâm nói thế, Uông Kiều lại nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng là người giỏi khống chế. Hắn ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn đưa con sang cho Uông Kiều và nói:
- Tôi thực ra ít khi chơi với con. Chúng ta làm việc nên ít có thời gian bên con cái.
Bành Bộ Thuân nghe xong cũng thở dài nói:
- Trạch Vinh nói đúng, tôi trong quân đội nhiều năm, sau khi con được sinh ra thì đến một tuổi mới có thể gặp.