Lô Ninh Quốc nhận được tin Điền Thành Quốc bị bắt mà không khỏi chấn động. Một lúc lâu sau y mới nói:
- Cuối cùng cũng đã tới.
Lát sau, Lô Ninh Quốc vào thư phòng mình mở két lầy vài thứ nhìn chằm chằm vào đó.
- Chẳng lẽ bọn họ thật sự có lực lượng mạnh như vậy?
Lô Ninh Quốc một lần nữa rơi vào trầm tư.
Lô Ninh Quốc lúc này mới ra ngoài gọi vài cuộc điện, cuối cùng y mặc áo khoác đi ra.
Ngay khi Lô Ninh Quốc đang lo lắng, Hoa Thái Tường cũng nhìn chằm chằm vào bản đồ trên tường, tập trung chính vào Hải Đông.
Lần này Ủy ban kỷ luật Trung ương đến Hải Đông, Vương Trạch Vinh cũng không báo cáo với y, trong này đã nói rõ không ít vấn đề. Vương Trạch Vinh chỉ là quân tiên phong, sau lưng là ai thì Hoa Thái Tường cũng có thể đoán ra.
- Già rồi mà còn phải chạy trước đúng là làm người ta bất đắc dĩ.
Hoa Thái Tường lẩm bẩm một tiếng.
Tình hình Trung Quốc càng lúc càng rõ ràng.
Bắt đầu từ Lão bí thư đến Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh đang muốn loại bỏ các tập đoàn lợi ích, chống tham nhũng. Qua vài đời Tổng bí thư khiến việc này càng lúc càng rõ ràng. Ngoài bọn họ ra bây giờ lại thêm thế lực của Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường cũng không dám nói có thể áp chế được.
- Lão già này còn được không nhỉ?
Đây là câu nói mà Hoa Thái Tường tự đặt ra cho mình nhiều lần.
Hoa Thái Tường cũng không gọi điện đi đâu mà chỉ đứng lên đi ra ngoài. Có một số việc phải cẩn thận nghiên cứu mới được.
Chu Thế Khánh ở Sơn Thành cũng nghĩ đến chuyện này. Lần này Ủy ban kỷ luật Trung ương hành động rất nhanh, thoạt nhìn chỉ bắt có một thường vụ, Phó chủ tịch thành phố mà thôi, cũng là một chuyện không quá quan trọng. Nhưng Chu Thế Khánh từ chỗ Chu Hải U biết rõ nhiều điều. Điền Thành Quốc này không phải chỉ là một nhân viên Lô hệ bình thường. Y thực ra chính là người nắm giữ người của Lô Ninh Quốc ở Hải Đông. Bởi vì có Lô Ninh Quốc đứng sau lưng nên Điền Thành Quốc khống chế cũng không khó.
Điều quan trọng nhất chính là Điền Thành Quốc nắm giữ tất cả qua lại với các tập đoàn lợi ích, là một mắt xích rất quan trọng. Bắt y sẽ nắm không ít chứng cứ của tập đoàn lợi ích kia. Chỉ cần theo mắt xích này thì không ít người sẽ bị dính vào.
Kết quả sẽ là như thế nào? Chu Thế Khánh khẽ gõ bàn tính toán khả năng có thể xảy ra.
Chu Thế Khánh là con của gia tộc cách mạng, y cũng biết được không ít tin tức mà người ngoài không biết, cũng biết sự khổng lồ của tập đoàn lợi ích kia. Nghĩ đến nếu như Trung ương ra tay, Chu Thế Khánh tự hỏi mình có đạt được lợi ích gì trong cuộc tranh đoạt này không?
Bề ngoài thì thấy đám người Bí thư Trịnh là mạnh, nhưng lực lượng ẩn giấu sau lưng tập đoàn lợi ích kia mới là đáng sợ. Hai lực lượng lớn này đấu nhau cuối cùng nhất định sẽ là cả hai bên đều suy giảm lực lượng, lúc ấy mình có nên thừa thế đạt lợi không?
Xem sao đã.
Ngô Tán Lâm lúc này lại có suy nghĩ khác.
Sau khi biết việc Điền Thành Quốc bị bắt, Ngô Tán Lâm không khỏi động tâm. Bây giờ đúng là cơ hội, dù sao mình đã không thể tiến bộ thì sao không thể làm loạn một chút?
Đề cao quyền lực của Đại hội đại biểu nhân dân, chỉ cần xúc tiến được việc này thì danh tiếng của mình trong cả nước sẽ tăng mạnh, ai nói mình không thể trở lại?
Vương Trạch Vinh lần này đã bố trí tất cả mọi chuyện, Ủy ban kỷ luật cùng Đảng ủy chính pháp cùng ra tay hành động.
Bố trí xong, Vương Trạch Vinh đến trụ sở của tổ công tác Triều Tiên tại Hải Đông.
Hắn vừa vào đã thấy Kim Nhân Đông đang ngồi đó rất thỏai mái.
- Đồng chí Kim Nhân Đông, lần này đến Trung Quốc có thu hoạch gì không?
Vương Trạch Vinh bắt tay Kim Nhân Đông rồi cả hai ngồi xuống.
Kim Nhân Đông xua tay đuổi nhân viên phục vụ ra ngoài. Y cười nói:
- Quý quốc rất nhiệt tình. Lần này tôi đi thăm không ít nơi, thu hoạch rất lớn. Nếu Triều Tiên chúng tôi dựa theo phương thức phát triển của Trung Quốc, có Trung Quốc ủng hộ thì tôi tin Triều Tiên sẽ phát triển rất nhanh.
Lần này Trung ương Trung Quốc khá chú trọng việc Kim Nhân Đông đến, chuyên môn yêu cầu một Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao cùng lãnh đạo các bộ nghà liên quan đi cùng đến vài nơi ở Trung Quốc. Điều này làm Kim Nhân Đông thấy rõ sự nhiệt tình của Trung Quốc.
- Bí thư Vương, tôi phải nhanh chóng về nước, tình hình Triều Tiên đang hơi có vấn đề.
Kim Nhân Đông nghiêm túc nói.
Vương Trạch Vinh trước khi đến đã thông qua Thập cục biết tin về Kim Nhân Đông. Kim Chung Sơn vừa từ Nga về, Kim Nhân Sơn kia đang hoạt động nhiều khiến Kim Nhân Đông lo lắng.
- Đồng chí Kim Nhân Đông, quý quốc cải cách do anh phụ trách. Trung ương Trung Quốc đã có quyết định toàn lực ủng hộ anh. Chúng tôi sẽ tổ chức một số chuyên gia kinh tế đến Triều Tiên tiến hành hướng dẫn. Đồng thời do Hải Đông cầm đầu tổ chức một số công ty ký kết các hạng mục lớn với Triều Tiên, thúc đẩy kinh tế Triều Tiên phát triển.
Kim Nhân Đông đến là muốn tìm sự ủng hộ của Trung Quốc. Bây giờ thấy Trung ương Trung Quốc có quyết định như vậy, y cũng hiểu rõ Trung Quốc không thể ủng hộ mình không công. Vì thế Kim Nhân Đông vội vàng nói:
- XIn Bí thư Vương chuyển lời đến Trung ương, Kim Nhân Đông tôi rất mong muốn được Trung Quốc ủng hộ. Ngoài việc các công ty Trung Quốc đến Triều Tiên phát triển sẽ được hưởng ưu đãi lớn nhất, Triều Tiên sau này cũng sẽ theo sát bước tiến của Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bí thư Trịnh nhờ tôi chuyển lời với anh, nói Triều Tiên là bạn mãi mãi của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ không tiếc tất cả mà giúp đỡ Trung Quốc.
Kim Nhân Đông vội vàng nói:
- Cũng xin Bí thư Vương chuyển lời đến Bí thư Trịnh, Kim Nhân Đông tôi không phải người qua sông phá cầu.
Hai người nói thêm vài điều hợp tác của hai quốc gia. Kim Nhân Đông nói:
- Bí thư Vương, bố tôi nhiều lần nói đến anh trước mặt tôi. Ông rất khen ngợi anh phát triển từ một người bình thường, cho rằng anh là người thật lòng làm việc ở Trung Quốc, cho rằng anh giỏi làm kinh tế. Không biết chừng nào anh đến Triều Tiên tiến hành phỏng vấn?
Kim Nhân Đông bây giờ rất cần sự ủng hộ của Trung Quốc.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Kim Nhân Đông, lại nghĩ đến việc Bí thư Trịnh yêu cầu mình cần có quan hệ mật thiết với Kim Nhân Đông, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nếu đồng chí Kim Nhân Đông đã mời thì tôi nhất định sẽ đến Triều Tiên một chuyến.
Mắt Kim Nhân Đông sáng lên nói:
- Vậy trong thời gian này có được không?
- Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lên Trung ương. Tôi tin sẽ nhanh chóng có lịch trình tới Triều Tiên. Đến lúc còn xin mời đồng chí Kim Nhân Đông bố trí một chút.
Vương Trạch Vinh nhận lời đến nước mình, Kim Nhân Đông cho rằng chuyến đi này đến Trung Quốc của mình đã thành công tốt đẹp.
- Bí thư Vương, anh còn chưa chính thức xem điệu múa dân tộc Triều Tiên chúng tôi, hay là chúng ta vừa ăn vừa xem?
Tổ công tác Triều Tiên đến Hải Đông đều là mỹ nữ, hắn cũng biết Kim Nhân Đông muốn bố trí cái gì.
Nghĩ đến Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm đã ám chỉ vài điều với mình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Món ăn của Triều Tiên rất ngon, lần trước tôi ăn một lần bây giờ vẫn nhớ.
Kim Nhân Đông cười nói:
- Bí thư Vương đúng là người sành ăn. Có nhiều cách làm canh lạnh, anh yên tâm, tôi sẽ bảo người nấu món truyền thống. Chẳng qua hôm nay tôi muốn bố trí món canh thịt chó, đây chính là phương thức chế tạo của Vương triều ngày xưa, thêm vài nguyên liệu vào có thể nói là rất bổ.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Rất tốt, tôi hôm nay xem đồng chí Kim Nhân Đông chiêu đãi món ngon gì với mình.
Nơi này được bố trí dành riêng cho tổ công tác Triều Tiên, từ ngoài nhìn thì thấy bình thường nhưng bên trong lại rất rộng, còn có cả sân khấu.
Rất nhanh vang lên tiếng nhạc truyền thống của Triều Tiên.
Vương Trạch Vinh và Kim Nhân Đông ngồi đó vừa xem vừa nói chuyện.
Một đội mỹ nữ ăn mặc đồ truyền thống Triều Tiên theo tiếng nhạc đi ra. Vương Trạch Vinh nhìn là thấy ngay Phác Vĩnh Trinh cùng Hoàng Chân Anh ở trên đó.
- Bí thư Vương, Phác Vĩnh Trinh cùng Hoàng Chân Anh đều múa rất giỏi, tôi đã bảo hai cô ấy về sau chuyên môn phục vụ anh. Đối với bọn họ mà nói thì Triều Tiên sẽ không can thiệp vào. Bí thư Vương, đây là tâm ý của tôi, coi như đại biểu tình hữu nghị của hai nước chúng ta.
Nghe Kim Nhân Đông nói, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Việc này lại đến tầm quốc gia nữa chứ, giống như mình không nhận Phác Vĩnh Trinh cùng Hoàng Chân Anh thì sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai quốc gia vậy.
Bảo sao hai vị Tổng bí thư đều ám chỉ mình. Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu ra. Chẳng lẽ nói hai vị Tổng bí thư đã từng trải qua chuyện như thế này?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Truyền thống của các thế hệ trước cần được chúng ta duy trì.
Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, Kim Nhân Đông càng vui hơn:
- Nói thật Phác Vĩnh Trinh cùng Hoàng Chân Anh ở Triều Tiên có rất nhiều người hâm mộ. Để hai cô ấy rời khỏi Triều Tiên cũng là việc khó khăn. Bí thư Vương, tôi hy vọng thấy hai cô ấy vui vẻ ở Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh im lặng không nói gì.