Nghĩ lại những gì đã trải qua tối qua, hắn thầm nghĩ quá lợi hại. Hai cô gái kia nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, cắn răng bị hắn xâm chiếm.
Đây cũng là lần đầu Vương Trạch Vinh quan hệ với hai người như vậy, làm hắn rất kích thích. Hai cô gái người nước ngoài tận tình hầu hạ với cách thức chuyên nghiệp làm hắn rất thoải mái.
Nghĩ đến cách làm này của Kim Nhân Đông, Vương Trạch Vinh biết việc này theo Kim Nhân Đông thấy chính là thể hiện tình hữu nghị của hai nước.
Chẳng qua hắn có chút buồn bực vì chính khí của mình lại giảm đi đôi chút.
Đây là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Vương Trạch Vinh biết nhược điểm của mình. Háo sắc là điều cán bộ nào cũng có, quan trọng là có làm thật hay không mà thôi?
Suy nghĩ miên man một lát, Vương Trạch Vinh cũng không hối hận chuyện mình đã làm. Việc này phải để sang bên, đương nhiên với hai cô gái kia Vương Trạch Vinh cũng không coi các cô là người đáng tin hoàn toàn.
Vương Trạch Vinh gọi Giang Hùng Cường vào và nói:
- Các anh cần tiến hành giám sát chặt nhân viên tổ công tác Triều Tiên, đặc biệt là phải điều tra về hai người Phác Vĩnh Trinh cùng Hoàng Chân Anh.
Giang Hùng Cường nghe xong chỉ gật đầu rồi xin ra ngoài.
Đến vị trí của Vương Trạch Vinh, chuyện của hắn không thể giấu được người Thập cục, nếu không thể giấu thì Vương Trạch Vinh quyết định đưa mấy chuyện mình không tiện xử lý sang cho bọn họ đi làm.
Hắn có thể quan sát quan khí bất cứ lúc nào nên biết nên tin tưởng ai hoặc không?
Có đôi khi Vương Trạch Vinh suy nghĩ Thập cục được thành lâp có lẽ công việc quan trọng nhất là phục vụ lãnh đạo Trung ương. Nói trắng ra là hướng đi cuối cùng của bọn họ là nhân viên thân tín của các Lãnh đạo trung ương, không có chuyện gì của vị lãnh đạo đó mà bọn họ không biết.
Mà muốn được như vậy đều là người trung thành với lãnh đạo, có tố chất chính trị vững vàng.
Vương Trạch Vinh xử lý xong vài việc vừa vặn Cổ Kiến Sơn và Cam Quốc Huy tiến vào.
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của hai người, Vương Trạch Vinh cũng đoán ra bọn họ có thu hoạch gì đó.
- Bí thư Vương, tình hình rất phức tạp. Theo chúng tôi tiến hành thẩm vấn một vài cán bộ và điều tra thì phát hiện có nhiều người liên quan tới. Theo tài liệu nắm giữ thì câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì đã lợi dụng quyền lực trong tay chúng mà gây nhiễu loạn thị trường chứng khoán, qua đó thu lợi rất lớn.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình nói:
- Thị trường chứng khoán cũng do bọn chúng ảnh hưởng đến sao?
Nhưng ngay sau đó Vương Trạch Vinh thấy rất bình thường. Chỉ cần là nơi có lợi ích thì nhất định có bóng dáng đối phương. Trên thị trường chứng khoán có bao nhiêu công ty niêm yết, bọn chúng sao không chú ý mới lạ.
Ngay cả mẹ Vương Trạch Vinh lúc còn ở xã Hoàn Thành cũng đã mua cổ phiếu một thời gian. Vương Trạch Vinh cũng biết nguyên nhân mà bà liên tục lỗ là gì. Người dân mua ít sao có thể đấu lại những người có nhiều tiền làm giá trên thị trường chứng khoán, không lỗ mới là lạ.
Nghĩ đến mấy chuyện trong thị trường chứng khoán mà Vương Trạch Vinh không khỏi đau đầu. Thị trường chứng khoán ở Trung Quốc vẫn theo kiểu trào lưu, chỉ cần có kẻ bán ra mua vào lớn là dân chúng theo ngay.
Một quốc gia muốn phát triển thì cần một nền kinh tế thị trường đúng quy cách. Nếu có người thao tác thì nó sẽ không công bằng.
Cam Quốc Huy nói:
- Ở điểm này chúng tôi còn cần tiến hành nhiều biện pháp nghiệp vụ nữa. Trên thực tế chúng tôi cũng đã sớm làm việc này nhưng bây giờ mới xác minh được vài điều.
Cam Quốc Huy là người làm việc cẩn thận, sau khi đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy chính pháp, y làm việc rất chăm chú. Đối với việc dính tới thị trường chứng khoán, y luôn quan tâm và thầm sai người kiểm chứng. Bây giờ có kết quả làm y thấy nhẹ nhõm trong lòng.
- Bây giờ có ai bị dính vào vụ này?
Vương Trạch Vinh hỏi. Câu này hắn chỉ hỏi một chút xem đám người Cam Quốc Huy đã nắm được chứng cứ của những ai.
- Bí thư Vương, cổ đông của câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì rất nhiều, mấy người chủ yếu đều dính vào. Việc này tôi còn cần xin chỉ thị của ngài.
Vương Trạch Vinh biết hai người đối phương đang lo gì. Chuyện này không phải mình Hải Đông có thể phụ trách được. Nó còn dính tới tầm cấp cao hơn nên khiến hai người này hơi sợ đôi chút. Bọn họ muốn Vương Trạch Vinh làm chỗ dựa.
Vương Trạch Vinh trước đây từng nghĩ câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì chỉ có thể dính tới phạm vi nhỏ mà thôi, không ngờ bọn họ còn nhúng tay cả vào thị trường chứng khoán th nữa, nó sẽ ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
- Tài liệu có đầy đủ không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Hai người Cam Quốc Huy liền đưa tập tài liệu đã chuẩn bị trước cho Vương Trạch Vinh.
Đến bây giờ Cam Quốc Huy và Cổ Kiến Sơn đều biết lần này nếu Vương Trạch Vinh ra tay sẽ có hành động rất lớn, làm mọi người cùng chấn động.
Cổ Kiến Sơn từ Ủy ban kỷ luật Trung ương điều tới Hải Đông nên vừa xem tài liệu là biết lực lượng đứng sau lưng câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì lớn đến như thế nào. Bây giờ y có chút lo lắng, không biết Vương Trạch Vinh đối mặt lực lượng lớn như vậy có thể đứng vững hay không?
Việc này không chỉ là việc của mình Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh không đỡ được và ngã thì sẽ có một nhóm lớn người ngã theo. Cổ Kiến Sơn biết chuyện của mình, bây giờ y đã dựa vào Vương Trạch Vinh, nếu Vương Trạch Vinh ngã thì y cũng ngã. Vì thế y không hy vọng Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện gì cả.
Cam Quốc Huy không nghĩ nhiều như Cổ Kiến Sơn. Y không biết nhiều tình hình nhưng y cũng nhận ra đám cổ đông của câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì đều có lai lịch lớn. Nhưng y không rõ cha chú của đám kia có tham gia vào hay không?
Thấy Vương Trạch Vinh muốn nhằm vào câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì, y thấy việc này rất tốt. Trung Quốc muốn phát triển thì phải diệt trừ sâu mọt.
Vương Trạch Vinh cẩn thận đọc tài liệu. Nội dung đó là đám người kia lợi dụng tin tức nhận được mà tiến hành đủ các loại hành vi trên thị trường chứng khoán Hải Đông. Có lúc bọn chúng cho người mua ồ ạt, lúc bán ra ồ ạt để hạ giá hoặc nâng giá một loại cổ phiếu nào đó rồi kiếm lãi.
- Hừ, công ty Đông Giao không ngờ lại là công cụ kiếm tiền của chúng.
Xem qua một chút, Vương Trạch Vinh khẽ thở dài.
- Ngoài điều này ra bọn chúng còn liên quan đến hệ thống ngân hàng, tiến hành vài giao dịch để lừa gạt người khác.
Cam Quốc Huy nói thêm.
Cổ Kiến Sơn cũng nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, theo người chúng tôi khống chế được khai báo thì câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì thực ra ở Hải Đông là lớn nhất, ở đây có đủ các tệ nạn như cờ bạc, mại dâm. Nhiều quan chức đã bị tha hóa khi vào đây.
Nghĩ đến nhiều người dân khổ cực kiếm tiền cả năm rồi đầu tư vào thị trường chứng khoán mong kiếm được chút tiền nhưng cuối cùng mất sạch, Vương Trạch Vinh không khỏi đau lòng cho bọn họ. Gặp đám hút máu người kia thì dân chúng sao có thể giữ được tiền của mình cơ chứ?
Đây là đặc trưng của thị trường chứng khoán Trung Quốc.
- Như vậy đi, hai anh chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức lên Bắc Kinh báo cáo việc này với Trung ương.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Nếu chỉ là một người bình thường thì Vương Trạch Vinh nói xử lý là xử lý ngay. Nhưng lần này lại khác, có cả ủy viên Bộ Chính trị dính vào trong đó nên phải do Bí thư Trịnh quyết định mới được.
Hai người Cam Quốc Huy đi ra chuẩn bị, Vương Trạch Vinh vẫn ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thầm nghĩ quan chức bây giờ sao lại như vậy. Nói thật quan chức Trung Quốc là nhóm người hạnh phúc nhất, chỉ cần làm đến tầm phó trưởng phòng là tiền sẽ không thiếu, ít nhất không phải lo vấn đề vật giá tăng cao như dân chúng. Nói về nữ sắc thì càng không có gì để nói, quan chức chơi gái là chuyện không ít. Lấy 10 cán bộ ra hỏi cùng lắm có một, hai cán bộ nói không đi chơi gái. Cuộc sống như vậy mà lại còn quá tham lam là sao?
Vương Trạch Vinh tự nhận mình không phải kẻ chính trực, liêm khiết. Nghiêm khắc mà nói hắn không phải quan tốt vì còn dính vào quan hệ nam nữ. Nhưng Vương Trạch Vinh lại coi thường đám quan chức quá tham lam. Dân chúng Bạch gia chỉ yêu cầu quan chức có thể làm chút chuyện vì bọn họ. Ngay cả yêu cầu nhỏ nhất này cũng không làm được thì cần quan chức làm gì?
Vương Trạch Vinh đám mạnh xuống bàn, hắn đã hạ quyết tâm việc này xảy ra trước mắt hắn, dù như thế nào hắn cũng không thể ngồi nhìn.