- Con cá chỉ có thể sống ở nước đục, nước đục có gì? Trong nước đục mới có dinh dưỡng mà con cá cần.
Sướng Chính Thanh cười ha hả chỉ vào mặt nước rồi nói với Vương Trạch Vinh.
Sướng Chính Thanh lúc này trông rất tỉnh táo, nhạy bén không giống một ông lão.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sướng lão xem ra rất thích câu cá.
Ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh thấy bàn để đầy đồ ăn xem ra Sướng lão này cũng là người biết hưởng thụ.
- Con người mà đến khi già là không có sở thích gì mấy. Tôi rảnh rỗi nên ra đây ngồi một chút mà thôi. Trạch Vinh, cậu xem ra cũng không hay câu cá thì phải. Con cá cũng có suy nghĩ của mình. Cậu nhìn bọn nó xem, nó đang bơi để tìm thức ăn đó. Chúng ta là người câu cá chỉ câu được cá đói mà thôi, còn cá no tuyệt đối sẽ không câu được.
Vương Trạch Vinh không ngờ Sướng Chính Thanh này lại nói chuyện câu cá với mình.
Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười. Chẳng qua nếu ngồi xuống thì hắn không ngại nghe ông lão nói một chút.
- Ha ha, Sướng lão nói đúng, cá câu được đều là cá tìm thức ăn. Đương nhiên cũng vẫn có bất ngờ.
Sướng Chính Thanh cười cười nhìn Vương Trạch Vinh, sau đó ông chỉ mặt nước nói:
- Tục ngữ nói cá lớn ăn cá bé, cá bé ăn tôm tép. Cá lớn chính thức thì bọn nó đâu thiếu thứ ăn. Nếu như cậu thật sự câu được cá lớn chẳng qua chỉ là cá lớn không có mắt mà thôi. Cá lớn này bị bắt là đáng đời. Ha ha, có phải rất thú vị không?
Nghe tới đây làm Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Hắn cảm thấy hôm nay Sướng Chính Thanh muốn gặp mình không hề đơn giản. Ông ta mang mình tới đây để câu cá, còn nói chuyện này nhất định là nói ra suy nghĩ của bản thân.
Cẩn thận suy nghĩ, Vương Trạch Vinh cũng không định đi. Hắn muốn xem Sướng lão này còn có tính toán gì.
Cầm cốc trà nhấp một ngụm, Sướng Chính Thanh nói:
- Quan hệ của cá theo tôi thấy là rất phức tạp. Hầu hết đều là sống theo đàn, có đôi khi tìm được đúng chỗ lại bỏ đàn mà đi một mình. Người câu cá thi thoảng câu được cả đàn, có lúc câu chỉ được con, đó là do khả năng xác định.
Lời này rõ ràng mang ý bề trên dạy bảo.
Vương Trạch Vinh châm điếu thuốc nhìn Sướng lão câu cá. Hắn không thích câu cá, sau mấy lần nhìn quan khí, hắn thấy cứ mỗi lần câu được con cá là quan khí giảm đi một chút, mặc dù nhỏ nhưng nó ảnh hưởng tới quan khí nên hắn không làm.
- Sao không vung cần thế?
Thấy Vương Trạch Vinh không vung cần, Sướng Chính Thanh cười nói.
- Tôi không thích câu cá mà chỉ thích xem người khác câu.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Ôi, tôi còn tưởng cậu cùng sở thích với mình, không ngờ lại là như vậy.
Sướng Chính Thanh thở dài nói.
Lúc này cần của ông đã rung lên.
Thấy cần của Sướng Chính Thanh như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đi tới giúp ông lão kéo cần lên.
Nhìn Sướng lão bỏ con cá vào xô, Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ một tiếng. Quan khí của hắn lại giảm đi một chút, tuy ít vẫn là tổn thất. Ông lão này chơi gì không chơi lại đi câu cá.
Vứt cần xuống mặt nước một lần nữa, Sướng Chính Thanh thở ra một tiếng:
- Nếu có sở thích câu cá thì đầu tiên phải nuôi cá lớn, lúc nó chưa lớn sẽ phải ăn nhiều, đến khi nó béo sẽ câu nó lên. đây là việc tốt đối với mọi người, con cá nhỏ cũng thấy bớt đi một uy hiếp đối với mình, mà người câu cã cũng vui vì thấy mình có cá ăn. Cá bị câu là con cá quá tích cực, con cá như vậy sẽ dễ bị đào thải ở trong đàn. Đây là chuyện cả trên và dưới đều vui vẻ. Ha ha.
- Không ngờ Sướng lão lại nghiên cứu việc câu cá đến như vậy, xem ra nó có thể áp dụng đối với từng người trong chúng ta.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ha ha, không phải như vậy sao? Cá và người câu cá thực ra là người một nhà. Có cá mới có người câu cá, thiếu cá người câu sẽ không có cá mà câu, sẽ không có niềm vui thú.
Sướng lão này rất thú vị, mấy câu nói kỳ quái này làm Vương Trạch Vinh nghe cũng thấy vui.
Hút vài hơi thuốc, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ và cảm thấy ông lão này muốn nói gì đó với mình.
- Trạch Vinh, kiến thức câu cá có thể hiểu ra được nhiều điều. Chúng ta muốn có cá, cá cần tồn tại. Có lúc chúng ta dùng cần câu vài con, có lúc dùng lưới bắt cả mẻ, đây là việc không ai có ý kiến gì, đều là vì lợi ích mà. Nhưng mà có một điểm không thể làm đó là bắt hết cá. Cậu nghĩ xem nếu bắt hết cá thì hồ cá còn đâu nữa để chúng ta câu tiếp.
Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn đã hiểu ý của Sướng lão. Không ngờ Sướng Chính Thanh lại đi nói giúp đám người kia.
Nghĩ đến việc Sướng lão cũng ra mặt, Vương Trạch Vinh đúng là khiếp sợ. Ông lão này bình thường ít can thiệp vào việc bên ngoài nhưng rất nhiều người theo ông ta. Có nhiều nhân viên cũ làm việc ở Trung ương, ở các bộ, quan chức ở địa phương cũng không ít. Sướng lão coi như có thế lực lớn ở Trung Quốc.
Một lần nữa nhìn Sướng lão, Vương Trạch Vinh thấy mình cần đánh giá lại ông ta. Ông ta thực ra không phải là không hỏi việc bên ngoài như mọi người nghĩ.
- Sướng lão, tuổi ông đã cao, tôi thấy câu cá là rất nguy hiểm, có phải nên đổi lại sở thích một chút không?
Vương Trạch Vinh thử hỏi.
Sướng Chính Thanh híp híp mắt nhìn Vương Trạch Vinh và cười nói:
- Đề nghị của cậu được đó. Có đôi khi tôi cũng nghĩ làm việc khác nhưng con người mà, thói quen là khó thay đổi. Tôi thấy con cá không thể rời khỏi tôi, tôi cũng không thể rời khỏi cá. Có cá tôi có thể thấy được sự tồn tại của mình, cá cũng cần sự tồn tại của tôi. Bỏ câu cá là điều không thể. Vừa nãy cậu cũng thấy đó, tôi có thể bị cá kéo xuống nước nhưng cậu không thể hiểu cảm giác lúc kéo cá đâu, đó là cảm giác rất đặc biệt.
- Cậu đã đọc Tây Du Ký chưa?
Sướng Chính Thanh đột nhiên hỏi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hồi nhỏ tôi đã đọc.
- Ha ha, đây là bộ sách rất hay, đoạn Kính Hà Long Vương phạm luật trời cậu có tìm hiểu không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đã xem, y phạm luật trời nên bị Ngụy Chinh chém trong mơ. Vì thế ai phạm sai lầm sẽ bị xử lý.
Câu nói của Vương Trạch Vinh rất rõ ràng thể hiện quyết tâm của hắn.
Không biết Sướng Chính Thanh có nghe hiểu ý của Vương Trạch Vinh hay không nhưng ông ta không đổi khác gì hết cả. Sướng Chính Thanh nói:
- Đúng thế, dân chúng cần kết quả như vậy, nhưng cậu có xem kết quả không? Ngụy Chinh cương trực như vậy mà chỉ có thể chém trong mơ, điều này nói rõ nhân tình hơn mọi thứ.
- Dù sao vẫn là chém.
Sướng Chính Thanh nhấc cần lên thấy hết mồi liền cho thêm vào rồi ném xuống:
- Vừa nãy đã nói cá cũng có tổ chức của nó. Cậu chắc cũng thấy sau khi Kính Hà Long Vương chết, đám con rồng, cháu rồng đã rất náo loạn, lập tức mang đến nhiều chuyện, cuối cùng khiến Thái Tông Hoàng Đế cũng phải nghĩ cách siêu độ chúng sinh, còn làm ra chuyện đi lấy kinh. Vì thế chuyện trên đời này ai có thể nói rõ ràng. Mỗi một người làm chuyện gì đều có lý của y. Cậu xem Kính Hà Long Vương đó, y phạm luật trời là vì không muốn cho Ngư tộc của y chết. Đối với Ngư tộc thì y lại là anh hùng.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì nữa. Sướng Chính Thanh này nói cũng có lý.
Sướng Chính Thanh cười ha hả nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:
- Con người ở trên thế gian này ai không có bạn bè thân thích. Nếu con cháu phạm sai lầm thì bố mẹ chỉ mắng vài câu mà thôi, có thể làm gì được bọn nó. Cậu có phát hiện một vấn đề là thế giới này thích xem các nhân vật giỏi khoác lác như Vi Tiểu Bảo, không muốn nhân vật cương trực không?
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Tôi không cho rằng như vậy. Tôi cho rằng dân chúng thích nhân vật có chính khí hơn.
Sướng Chính Thanh cười nói:
- Nói đúng, ai không thích nhân vật có chính khí. Có đôi khi tôi xem nhân vật như vậy trên phim mà phải chảy nước mắt. Thật đáng buồn là có mất người học cách xử sự như bọn họ? Tôi có đôi khi cũng thấy khó hiểu.
- Trạch Vinh, Kính Hà là vì lợi ích tộc y. Ngụy Chinh có lợi ích của mình, Thái Tông hoàng đế cũng có lợi ích của mình. Ba người bọn họ có quan điểm suy nghĩ khác nhau nên cách làm việc sẽ khác nhau. Cậu là Ngụy Chinh, cậu đi chém Kính Hà thì đó là chức trách của cậu. Nhưng cậu sẽ đắc tội cả một tộc khổng lồ. Mà Hoàng đế cũng có thể vì lợi ích của mình mà bỏ Ngụy Chinh.
Đây là Sướng Chính Thanh nói thẳng với Vương Trạch Vinh nếu làm tiên phong sẽ không có chỗ tốt gì, cuối cùng có thể sẽ bị vứt bỏ.
Vương Trạch Vinh bây giờ có chút đau lòng. Người như Sướng Chính Thanh mà lại nói ra lời này chứng tỏ vấn đề đã rất nghiêm trọng.
- Ha ha, cậu xem chúng ta đó, lại nói đến mấy việc đâu đâu. Người già nên suy nghĩ miên man, có khi nghĩ lại thấy Ngụy Chinh cũng đáng buồn. Long tộc ở thiên giới là tộc lớn, một mình y đắc tội thế lực khổng lồ đó thì kết quả sẽ không tốt. Tôi đã đọc chương đó mấy lần nhưng không thấy kết quả của Ngụy Chinh. Không biết sau khi y chết thì con cháu y có thể bị Long Tộc chèn ép hay không?
Nói xong câu này Sướng Chính Thanh lắc đầu đứng lên chống trượng rời đi.
- Ha ha, Trạch Vinh, tôi già rồi nên về trước. Nhà tôi cậu chưa đến bao giờ, lúc rảnh phải tới đó.