Nhìn Sướng Chính Thanh từ từ bước đi. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Nói thật những lời của Sướng Chính Thanh đầy đủ ý đồ, có dẫn dụ, có uy hiếp, kết luận một điểm là muốn Vương Trạch Vinh phải nhân nhượng một chút khi đối đầu với tập đoàn lợi ích kia.
Vương Trạch Vinh chắp tay sau lưng đi bộ trên đường, Lý Minh Quốc cũng lái xe chạy chậm phía sau.
Sướng Chính Thanh đóng vai trò gì trong tập đoàn lợi ích này?
Vương Trạch Vinh càng cảm nhận rõ lực lượng của đối phương mạnh đến mức như thế nào.
- Ồ, Trạch Vinh, sao lại đi một mình thế này?
Một xe màu đỏ chạy qua bên cạnh Vương Trạch Vinh và dừng lại.
Uông Kiều vui mừng thò đầu từ trong xe đi ra nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy là Uông Kiều, hơn nữa trong xe không có ai khác nên Vương Trạch Vinh nói:
- Sao chỉ có mình em?
- Con ở nhà, em đi làm chút chuyện.
Uông Kiều mở cửa xe.
Nhìn xe Lý Minh Quốc ở đăng sau, Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:
- Con có ngoan không?
- Rất ngoan.
Nhắc đến con, Uông Kiều rất hạnh phúc. Sau khi có con tâm trạng u uất trước đây của cô đã biến mất, luôn nở nụ cười thật tươi và quyến rũ. Thấy Uông Kiều cười, Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra.
Uông Kiều cũng thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh đã biến hoá nên không khỏi có chút xấu hổ.
Vương Trạch Vinh chỉ thất thần mà thôi, ở nơi đây đều có sự giám sát nên cả hai đâu dám tỏ vẻ gì nhiều.
- Em muốn đến Tân Cảng công tác, tìm thời gian mình gặp nhau một chút.
Uông Kiều nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Chẳng qua lúc này tâm trạng Vương Trạch Vinh đang không được tốt vì nghĩ đến chuyện mà khi nãy Sướng Chính Thanh nói.
- Có chuyện gì mà anh có vẻ không được vui?
Uông Kiều cẩn thận quan sát liền nhận ra Vương Trạch Vinh không vui nên quan tâm nói.
Vương Trạch Vinh lắc đầu không nói. Hắn không muốn nói chuyện Sướng Chính Thanh cho Uông Kiều nghe, vì nó cũng không có tác dụng gì cả.
Thấy Vương Trạch Vinh không muốn nói, Uông Kiều cũng không hỏi nhiều.
- Trạch Vinh, việc anh làm khiến mọi người khâm phục nhưng anh phải chú ý bảo vệ an toàn.
Uông Kiều đương nhiên biết Vương Trạch Vinh bây giờ đã bắt đầu công kích. Mà bên đối phương lại có lực lượng rất mạnh nên cũng lo lắng cho hắn.
- Đúng, có một chuyện anh có thể còn không biết, em nghe Phó chủ tịch Bành và bố Lâm Khâm nói Quân ủy trung ương dự định điều chỉnh bộ máy trong toàn bộ các Quân khu toàn quốc.
Việc này Vương Trạch Vinh chưa nghe thấy, có lẽ còn chưa chính thức đưa ra nghiên cứu mà chỉ có vài người biết mà thôi.
Hắn nói:
- Anh đang muốn đến chỗ Bí thư Lâm báo cáo công việc, em đi cùng không?
Uông Kiều nói:
- Vậy thì hay quá, anh đến xem con một chút.
Vương Trạch Vinh gọi Lý Minh Quốc lên nói mình tới nhà Bí thư Lâm, bảo y đi theo phía sau.
Sau đó hắn vào xe Uông Kiều, Uông Kiều gặp Vương Trạch Vinh nên rất vui, vừa lái xe vừa ngâm nga hát.
Ngồi trong xe, Uông Kiều nói chuyện thoải mái hơn lúc nãy. Cô nói:
- Anh bây giờ còn lo chuyện của con không?
Vương Trạch Vinh nhìn quanh một chút rồi nói:
- Không.
Uông Kiều cười hì hì nhỏ giọng nói:
- Anh không nghĩ xem con là do ai sinh ư?
Ở chuyện này Uông Kiều to gan hơn Vương Trạch Vinh nhiều.
Hắn cũng không nói nhiều ở việc này. Uông Kiều nói cũng có lý, chuyện do Uông Chính Phong thao tác thì đương nhiên không có sơ sót gì.
Hắn cười khổ một tiếng nói:
- Con của mình mà không thể nhận, anh rất áy náy và xấu hổ.
Xe lúc này đã đến nhà Bí thư Lâm.
Thấy Vương Trạch Vinh cùng Uông Kiều tới, Bí thư Lâm có chút ngạc nhiên.
Uông Kiều nói:
- Bố, trên đường con thấy Bí thư Vương chắp tay đi bộ trên đường, xe đi phía sau nên gọi hỏi. Bí thư Vương nói muốn đến báo cáo công việc với bố nên con chở đến đây luôn.
Bí thư Lâm lúc này mới nói:
- Trạch Vinh, vào trong ngồi đi.
Vương Trạch Vinh thấy trong nhà không có ai khác nên nói với Bí thư Lâm:
- Hôm nay tôi về Trung Nam Hải, trên đường bị lão đồng chí Sướng Chính Thanh chặn lại nói vài chuyện.
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến Sướng Chính Thanh, Bí thư Lâm hơi đổi sắc một chút.
Ngài nói:
- Vào thư phòng nói chuyện.
Thấy Bí thư Lâm như vậy, Vương Trạch Vinh hiểu chuyện của Sướng Chính Thanh thì Bí thư Lâm cũng biết một chút.
Sau khi vào thư phòng, Bí thư Lâm đầy nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:
- Sướng Chính Thanh tìm cậu nói chuyện gì?
Vương Trạch Vinh biết Bí thư Lâm coi người là người của ngài nên mới có thể nói thẳng như vậy, nếu là người khác sẽ được hỏi bằng giọng điệu khác.
Từ thái độ này cũng có thể thấy Bí thư Lâm đối xử rất thân với Vương Trạch Vinh.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi nghĩ tới chuyện mình có con với Uông Kiều. Hắn thấy mình rất có lỗi với Bí thư Lâm.
Chẳng qua ngay sau đó hắn lại nghĩ Lâm Khâm đã điên, Lâm gia nếu không có con của mình thì lấy ai chống đỡ?
Nghĩ đến tình hình Hạng gia và Uông gia, hắn có chút nhẹ lòng. Dù sao cũng tốt hơn là nhận con nuôi mà.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh có chút thất thần, Bí thư Lâm cũng không nói gì. Sướng Chính Thanh là người như thế nào thì ngài biết. Bí thư Lâm nắm giữ Thập cục trong tay nên biết được rất nhiều chuyện. Theo Bí thư Lâm nghĩ bây giờ Vương Trạch Vinh đang bị lời nói của Sướng Chính Thanh ảnh hưởng nên mới như vậy.
- Trạch Vinh, Đảng viên chúng ta đối mặt chính là quần chúng nhân dân, tất cả mọi chuyện đều phải xuất phát từ dân chúng, nhất định phải đặt lợi ích nhân dân lên vị trí cao nhất.
Bí thư Lâm đầy nghiêm túc nói.
Nghe Bí thư Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn gật đầu nói:
- Bí thư Lâm, tôi vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu này.
Điều chỉnh suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh nói lại những gì Sướng Chính Thanh đã nói với mình cho Bí thư Lâm nghe.
Bí thư Lâm nghe xong không thể hiện gì mà nhìn hắn nói:
- Trạch Vinh, cậu nghĩ sao về lời Sướng Chính Thanh nói?
Vương Trạch Vinh không đoán ra thái độ của Bí thư Lâm là gì nhưng hắn cho rằng mình nên nói thật suy nghĩ của mình là tốt nhất.
- Bí thư Lâm, tôi cho rằng dù là ai đúng ai sai thì như lời ngài vừa nói, hầu hết trong chúng ta chính là quần chúng nhân dân. Mà cán bộ lãnh đạo chúng ta đều là người được dân chúng giao quyền lực, trong tay nắm quyền lực do dân chúng giao nên đương nhiên phải đặt dân chúng lên vị trí cao nhất. Vì thế không ai có thể xâm phạm lợi ích của quần chúng nhân dân.
- Lần này Thành phố Hải Đông nhận được nhiều tài liệu, xem xong mà tôi thấy rất đau lòng, cũng lo cho tương lai của quốc gia. Tập đoàn lợi ích khổng lồ này dù nguyên nhân hình thành là như thế nào nhưng phát triển đến bao giờ thì bọn chúng đã thành một con sâu mọt hút máu dân chúng. Vì đảm bảo bản sắc của Đảng, vì sự phát triển mạnh khỏe của quốc gia, tập đoàn lợi ích này dù có lực lượng đến như thế nào, dù đưa ra lợi ích ra sao thì chúng ta cũng cần kiên quyết xử lý.
Vương Trạch Vinh không phải nói mạnh miệng. Mặc dù các lời này những vị lãnh đạo đã đưa ra nhiều trong các hội nghị nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh nói thật lòng mình, không hề có thành phần giả dối.
Khi Vương Trạch Vinh nói, hắn thấy quan khí của mình chấn động mạnh, chính khí trong quan khí trong nháy mắt trở nên lớn mạnh hơn rất nhiều.
Khi Vương Trạch Vinh nói, Bí thư Lâm nhìn hắn mà không khỏi đổi sắc. Ngài có thể nhìn ra Vương Trạch Vinh nói là thật tâm.
- Trạch Vinh, là một Đảng viên lúc nào mới có thể nhìn râ tính đảng của người đó? Tôi cho rằng là khi đấu tranh với các thế lực, các lợi ích thì mới có thể nhìn ra. Trong cán bộ Đảng viên của chúng ta có một số không phân rõ đâu là lợi ích cá nhân, đâu là lợi ích tập thể. MỚi đầu cũng làm vài việc tốt cho dân chúng, bọn họ coi mình đã vất vả nên cần được hưởng thụ, coi dân chúng như thành bù nhìn vậy, bọn họ quên dân chúng là người nuôi bọn họ. Cậu nói đúng, Lợi ích cá nhân có là gì, chúng ta tại sao vào Đảng, mục đích vào Đảng không phải là làm quan kiếm tiền mà là làm việc vì quần chúng nhân dân.
Vương Trạch Vinh có chút cảm động nói:
- Vương Trạch Vinh tôi xuất thân từ một người bình thường, có thể có được hôm nay đều do Đảng bồi dưỡng. Tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng có công việc ổn định là đủ, không ngờ đến mình có thể lên làm ủy viên Bộ Chính trị. Điều duy nhất tôi có thể báo đáp dân chúng chính là làm việc thật tốt, vì lợi ích nhân dân tôi có thể vứt bỏ tất cả.
Vương Trạch Vinh nói không phải chỉ để Bí thư Lâm nghe. Hắn có một nguyên tắc đạo đức nhất định mà mình đặt ra.
- Tốt.
Bí thư Lâm đập mạnh tay vào bàn. Ngài rất kích động đứng lên nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh.