Chuyện phát sinh sau đó nằm ngoài dự đoán của Vương Trạch Vinh.
Hắn vốn nghĩ các vụ nổ liên hoàn xảy ra khiến dư luận chú ý nên cần có câu trả lời thuyết phục, vì thế mới niêm phong trụ sở tập đoàn Feier Xi tại Hải Đông. Cho dù tập đoàn này có sức ảnh hưởng lớn thì cũng không phải không động vào được. Nhưng sau khi phát hiện nhiều tài liệu từ Feier Xi, Vương Trạch Vinh không khỏi cẩn thận đánh giá lại một lần nữa.
Hơn nữa lại trùng với dịp tuyển cử của Mỹ, Vương Trạch Vinh từ đống tài liệu phát hiện ra tập đoàn lợi ích của Trung Quốc có một vài hợp tác với tập đoàn Feier Xi. Vì thế hắn đoán tập đoàn này nhất định có liên lạc với đám người Hoa Thái Tường.
Sau khi biết Đảng dân chủ chú ý đến việc này, Vương Trạch Vinh không vội. Hắn biết Feier Xi tuy không có tác dụng quyết định đến kết quả tuyển cử, nhưng giai đoạn nước rút mà công bố ra thì có lẽ sẽ khác.
Đối phương không đưa thứ làm hắn hài lòng, hắn sẽ quyết không ra tay.
Ngay khi hai đảng của Mỹ chú ý đến tình hình Hải Đông, Vương Trạch Vinh lại đi đến một căn biệt thự tại Hải Đông.
Nhìn Uông Kiều đang đầy thỏa mãn, Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve cô, ôm chặt cô vào lòng.
Đã lâu không gần nhau nên lần này Uông Kiều càng thêm ham thích.
Uông Kiều mặc dù thấy mình không còn chút sức để cử động nhưng lại rất thỏa mãn.
Phụ nữ là như vậy, nếu như đã bước đi đầu tiên thì thay đổi sẽ làm cho đàn ông giật mình. Việc này thể hiện rõ trên người Uông Kiều.
- Trạch Vinh, em muốn mãi nằm trong lòng anh như thế này.
Uông Kiều dịu dàng nói.
Nếu người khác biết Uông Kiều như thế này sẽ tuyệt đối không tin. Bề ngoài cô luôn thể hiện mình là người lạnh nhạt, cao quý với tất cả mọi người.
Vương Trạch Vinh sau khi nhận được điện của Uông Kiều liền bí mật tới đây, có thể nói không ai biết hai người gặp nhau.
Căn biệt thự này Uông Kiều đã mua từ trước ở khu dành cho người giàu có, ít ai nghĩ được rằng đây là nơi ở của cô tại Hải Đông.
- Con vẫn khỏe chứ?
Vương Trạch Vinh nói.
- Vâng, cả nhà đều thích con.
Uông Kiều có chút hưng phấn nói.
Hai người nói chuyện một chút về đứa bé, Vương Trạch Vinh cũng quan tâm công việc của Uông Kiều tại Tân Cảng.
- Sao em lại đột nhiên tới Hải Đông thế?
Vương Trạch Vinh có chút tò mò nguyên nhân Uông Kiều đến đây và gọi mình.
Uông Kiều nghe vậy liền ngồi dậy, chiếc chăn trên người cô rơi xuống làm lộ cơ thể quyến rũ của mình ra.
Mắt Vương Trạch Vinh sáng lên, cơ thể Uông Kiều rất đẹp khiến hắn thèm thuồng nhìn tới, như muốn ăn nó vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn như vậy, Uông Kiều không hề xấu hổ mà lại có chút đắc ý.
- Không kém hơn các cô ấy chứ?
Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười. Nói thật Uông Kiều có thể nói là có dáng người tốt nhất trong mấy người phụ nữ của hắn.
- Mỗi người một vẻ mà.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói xấu người phụ nữ của mình.
Uông Kiều chu môi lên nói:
- Anh không biết nịnh em sao?
Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve đùi cô và nói:
- Mỗi người đều đẹp, đều là tri kỷ của anh.
Uông Kiều một lần nữa nằm vào trong lòng hắn và nói:
- Nói chuyện chính đi anh, gần đây quân đội bắt đầu có biến hoá.
Sức ảnh hưởng của Uông Kiều trong quân đội thông qua Uông Chính Phong và Bí thư Lâm nên càng mạnh hơn.
- Có chuyện gì vậy em?
Hắn coi như biết mục đích tới Hải Đông của cô.
- Lần trước bố Lâm Khâm có ý tiến hành điều chỉnh bộ máy các Quân khu, bây giờ đang bắt đầu tiến hành.
Vương Trạch Vinh cũng biết việc này nên gật đầu nói:
- Việc này do mấy lãnh đạo làm nên chắc không có vấn đề gì chứ?
Mặc dù hỏi nhưng Vương Trạch Vinh cũng rất coi trọng việc này. Hắn ngồi dậy châm thuốc hút.
Uông Kiều cứ thế ôm Vương Trạch Vinh.
- Bố Lâm Khâm vốn muốn chia làm vài bước nhưng bây giờ có vài thay đổi, một số người trong quân đội không yên ổn.
- Có phải có liên quan đến chuyện Hải Đông không?
Vương Trạch Vinh nói.
- Cũng có chút quan hệ. Anh phải biết anh bây giờ chính là nhằm vào tập đoàn lợi ích kia, bọn họ tích lũy lực lượng nhiều năm như vậy, có tài nguyên khổng lồ như vậy thì đâu có dễ dàng bài trừ.
- Dù là khó khăn hơn nữa thì chỉ cần Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm quyết tâm, anh nghĩ có thể giải quyết được hết.
Vương Trạch Vinh nói.
Uông Kiều cũng nghiêm túc nói:
- Lần này Hải Đông làm rất mạnh, khiến không ít người giật mình. Em không rõ chuyện trong đó, chỉ biết một ít người muốn dùng lực lượng quân đội để sinh sự, mấy ngày nay Bắc Kinh khá căng thẳng. Bố Lâm Khâm không ngừng đi gặp lãnh đạo cao cấp trong quân đội. Em đoán sẽ bắt đầu hành động nhanh thôi. Hơn nữa còn có vài tên thiếu gia đang muốn ra nước ngoài.
Vương Trạch Vinh cũng biết sức ảnh hưởng của mình trong quân đội là quá yếu nên chuyện lớn như vậy mà cũng không rõ.
Thấy Vương Trạch Vinh cúi đầu suy nghĩ, Uông Kiều nhẹ nhàng nói:
- Em tin sau lần này người của anh cũng bắt đầu tích tụ, muốn nắm giữ được quân đội trong tay không dễ mà.
Vương Trạch Vinh biết như vậy, vì thế càng cảm thấy cần thiết có thể khống chế một phần lực lượng trong quân đội.
- Có phần thắng không em?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Việc này anh yên tâm, bố em thầm lên kế hoạch nhiều năm như vậy không chỉ có lực lượng bề ngoài. Bố Lâm Khâm cũng sớm bồi dưỡng lực lượng, bây giờ thêm một ít lực lượng của Lão bí thư và Bí thư Trịnh nên chỉ cần đẩy mạnh là tiến hành được.
Vương Trạch Vinh lúc này mới biết nguyên nhân vì sao hai vị Tổng bí thư không thông báo cho hắn, chính là không muốn ảnh hưởng đến hành động của hắn ở Hải Đông.
- Trạch Vinh, lần này em tới còn một mục đích, đó là Tư lệnh Quân khu Hải Đông - Khổng Tường Phong là thân tín của bố em, người ngoài không biết việc này. Em muốn anh và Khổng Tường Phong nhận nhau. Bây giờ không ai biết rõ tình hình tiếp theo sẽ là như thế nào, có y nghe lời thì anh mới không thể xảy ra chuyện ở Hải Đông.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, không biết Uông Chính Phong còn cất giấu bao người nữa.
- Trạch Vinh, chuyện của bố có nhiều chuyện em còn không rõ. Trước khi mất ông đã giao một số người ra, theo em biết thân tín của ông có một nội dung quan trọng là xem anh có đáng để giúp không? Nếu có thì nhất định sẽ toàn lực giúp anh. Theo em biết thì cách làm của anh đã được mọi người đồng tình.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi cứ thế ngồi suy nghĩ. Chuyện của Uông Chính Phong tạm thời gác sang bên. Hắn cũng không phải không có lực lượng. Thập cục chính là vũ khí bí mật của hắn, hơn nữa còn có hệ thống chính pháp Hải Đông.
Bây giờ có Khổng Tường Phong, có thể nói Hải Đông hoàn toàn nằm trong tay hắn.
- Em cũng chú ý an toàn.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến thân phận của Uông Kiều, hắn có chút lo lắng cô xảy ra chuyện nên nói.
Nghe Vương Trạch Vinh quan tâm mình, Uông Kiều cười hì hì nói:
- Em lo cho anh thôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu biết tình hình thì anh sẽ có chuẩn bị.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Trung Quốc khó khăn lắm mới tạo được hoàn cảnh đoàn kết để phát triển, quyết không thể để ai ảnh hưởng tới.
- Đây là chuyện trong quân đội, anh tạm thời không thể xen vào. Tình hình còn chưa đến mức quá nghiêm trọng, chỉ là dấu hiệu mà thôi. Em biết thì bố Lâm Khâm dự định điều chỉnh ở vài Quân khu, thay vài người, chỉ cần thuận lợi giải quyết việc này thì vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh đều là lãnh đạo nhiều kinh nghiệm, Phó chủ tịch Bành và một ít đồng chí của Lão bí thư đứng ra thì chắc không vấn đề gì lớn.
Uông Kiều đồng ý:
- Việc này em lo anh không rõ nên mới vội vàng đến đây.
Vương Trạch Vinh khẽ véo Uông Kiều một cái và nói:
- Anh biết rồi.
Hắn biết Uông Kiều nhất định lo cho hắn nên mới tới Hải Đông.
Uông Kiều sao không hiểu ý của Vương Trạch Vinh nên cười nói:
- Em muốn tới Hải Đông để được bên anh, không được sao?
- Đương nhiên là được rồi.
Hai người cùng nở nụ cười.