Vương Trạch Vinh một lần nữa tiếp Bộ trưởng Bộ Thương mại Mỹ - Kelin Tai. Kelin Tai nói:
- Bí thư Vương, sau khi xin chỉ thị trong nước, chúng tôi đồng ý tiến hành bồi thường cho Hải Đông theo tiêu chuẩn của Mỹ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đương nhiên là như vậy, quý quốc không phải luôn đề cao nhân quyền ư? Vì sao giữa nước Mỹ và nước khác lại có sự khác nhau?
Kelin Tai im lặng không nói.
Đây thực ra không phải vấn đề lớn, hai bên đều biết nếu phía Trung Quốc nắm giữ tài liệu quan trọng thì dù phải trả giá cao hơn nữa Mỹ cũng phải chấp nhận.
- Ngoài ra nước tôi sẽ tăng đầu tư vào Trung Quốc, tạm thời đình chỉ vấn đề hợp tác quân sự với Đài Loan.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nghiêm túc nói:
- Trung Quốc vẫn không can thiệp vào tình hình nội bộ quốc gia khác, vì thế hy vọng Mỹ cũng sẽ như vậy với Trung Quốc.
Kelin Tai cười nói:
- Mỹ là quốc gia tôn trọng hòa bình.
Vương Trạch Vinh biết Feier Xi có sức ảnh hưởng lớn ở Mỹ. Vì nắm được thứ của mình, Đảng cộng hòa nhất định sẽ bỏ ra nhiều lợi ích.
Kelin Tai nói ra vấn đề Đài Loan, Vương Trạch Vinh đương nhiên sẽ không chỉ chấp nhận cái giá đó nên nói:
- Không biết Mỹ nói sao về các vụ nổ ở Hải Đông?
- Bí thư Vương, anh cũng biết đó nếu như tung tài liệu của Feier Xi ra dư luận thì sẽ không phải việc tốt với Mỹ. Ý của chúng tôi chính là đây hai nước nên mở rộng việc chống khủng bố trong phạm vi toàn cầu, anh thấy sao?
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt lại, đến lúc này mà Mỹ còn muốn kéo Trung Quốc vào cái hành động chống khủng bố kia sao?
- Kelin Tai tiên sinh, Trung Quốc sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện nội bộ của nước khác.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Kelin Tai cười nói:
- Mỹ sẽ nguyện ý tiến hành tạo ảnh hưởng ở Liên hợp quốc để thông qua vài kiến nghị của Trung Quốc.
Kelin Tai lại tung ra một cái giá, xem ra đây là tăng dần từng mức.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nghĩ Mỹ vẫn còn chưa hiểu quan điểm của Trung Quốc. Anh cũng đã xem tài liệu, Feier Xi có thể nói là công ty lớn ủng hộ lực lượng khủng bố, có tập đoàn này thì sẽ ảnh hưởng đến nền hòa bình trên toàn thế giới.
- Bí thư Vương, tập đoàn Feier Xi là tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn trên thế giới, sau đây chúng tôi sẽ yêu cầu tập đoàn này tăng thêm đầu tư vào Hải Đông, cũng tăng thêm các việc làm từ thiện ở Hải Đông.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trung Quốc bây giờ đã có sức hấp dẫn lớn trên thế giới, sau đây Hải Đông sẽ đưa ra yêu cầu đối với các nhà đầu tư nước ngoài, có đầu tư hay không không còn là hành vi đơn phương nữa.
Ý của Vương Trạch Vinh là rất rõ, Kelin Tai cũng có thể hiểu được.
Kelin Tai nói:
- Bí thư Vương, anh chắc cũng biết hiện nay chúng tôi không thể đụng tới tập đoàn Feier Xi vì Mỹ cần sự tồn tại của nó. Vì thể hiện thành ý của Mỹ, chúng tôi chấp nhận dẫn độ một vài người mà Trung Quốc yêu cầu.
Đây là việc Mỹ đã nhướng rất nhiều. Từ trước đến giờ có nhiều quan chức Trung Quốc tham ô rồi sang Mỹ tị nạn, Trung Quốc nhiều lần yêu cầu Mỹ cho phép dẫn độ nhưng Mỹ đều lấy lý do đùn đẩy.
Quả nhiên chỉ cần có đủ lợi ích thì không có gì đối phương không thể làm.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Chẳng qua đối với hắn mà nói đây chưa phải điều hắn muốn.
Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên nói:
- Tôi thấy ở việc này Mỹ đã có tiến bộ. Hôm nay tôi còn có việc, lần sau chúng ta bàn tiếp.
Hắn phải thừa nhận vài thứ mà Kelin Tai đưa ra đều có sức hấp dẫn. Dù là nội dung nào cũng là điều Trung Quốc cần. Nếu là vụ nổ bình thường thì cái giá đó là đủ, nhưng bây giờ Mỹ đang tuyển cử, Vương Trạch Vinh càng muốn đạt lợi ích lớn hơn nữa.
Hắn quyết định đợi gặp đại diện của Đảng dân chủ rồi nói tiếp.
Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, hai người Mỹ nhìn nhau và không khỏi khó chịu.
Cái giá mà Mỹ đưa ra không phải là thấp vậy mà đối phương không chấp nhận. Nghĩ tới tổng thống muốn xử lý gấp việc này, hai người có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh ra ngoài rồi nhíu mày suy nghĩ. Hắn càng cảm thấy Mỹ và tập đoàn lợi ích trong nước có hợp tác gì đó. Hắn muốn chính là tài liệu liên quan đến sự hợp tác này.
Về văn phòng, Vương Trạch Vinh ngồi đọc tài liệu về tình hình tuyển cử Mỹ do Thập cục cung cấp.
Vương Trạch Vinh tự nhận mình may mắn vì vụ nổ ở Hải Đông vừa vặn trùng hợp với cuộc tuyển cử ở Mỹ, vì thế nó mới khiến hắn có thể đạt lợi ích nhiều hơn nữa.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh, sau đó lại nghĩ tới tin mà Uông Kiều mới mang đến. Quân đội bây giờ đã có biến hoá, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Trung Quốc từ trước đến giờ vốn không có vấn đề gì, mà điều quan trọng nhất đó là quân đội nghe lời Đảng, do Đảng nắm trong tay. Bây giờ phải điều chỉnh quân đội thì rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Hắn càng nghĩ càng thấy đau đầu. Hắn biết lực lượng trong quân đội của mình còn quá yếu.
Điện thoại màu đỏ vang lên, là Bí thư Trịnh gọi tới.
Bí thư Trịnh nói:
- Trạch Vinh, hôm nay nói chuyện với Mỹ thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh nói qua nội dung, Bí thư Trịnh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xem ra bọn họ cũng khẩn trương, việc này chúng ta cũng cần nhanh chóng công bố tình hình ra công chúng. Thời gian 15 ngày mà cậu đặt ra đã gần tới, truyền thông thế giới rất chú ý đến việc này.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nói:
- Bí thư Trịnh, chúng tôi đang chuẩn bị tiếp xúc với Đảng dân chủ Mỹ. Đại diện của bọn họ có lẽ sẽ bí mật tới Hải Đông trong hôm nay.
Bí thư Trịnh nói:
- Được, việc này giao cho cậu.
Vương Trạch Vinh cũng biết Bí thư Trịnh không cho mình biết chuyện quân đội là không muốn ảnh hưởng đến hắn. Từ góc độ nào đó thì Bí thư Trịnh cũng biết sức ảnh hưởng của hắn ở quân đội không cao, ở chuyện này không nên dính vào quá sâu.
Sau khi nói chuyện với Bí thư Trịnh xong, Vương Trạch Vinh liền gọi Cổ Kiến Sơn đến văn phòng mình.
Sau khi Cổ Kiến Sơn tiến vào, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão CỔ, công việc tiến triển thế nào rồi?
- Bí thư Vương, tôi đang định đến báo cáo việc này với ngài. Thông qua cố gắng của chúng ta thì bây giờ đã đạt được nhiều chứng cứ. Nếu ngài đồng ý thì chúng tôi bây giờ có thể trình lên Trung ương.
Vương Trạch Vinh biết đã đến bước cuối cùng nên gật đầu nói:
- Đạt thêm được gì nữa?
Cổ Kiến Sơn nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, nếu mở rộng thì đó sẽ là vụ án lớn nhất từ trước đến nay của toàn Trung Quốc, người bình thường sẽ không chống lại được áp lực đó.
Nói xong y đưa một tập tài liệu lên bàn cho Vương Trạch Vinh xem.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra Cổ Kiến Sơn rất lo lắng ở việc này.
Cổ Kiến Sơn là người từ Ủy ban kỷ luật Trung ương đi ra, chuyện mà y nói lớn nhất định là lớn đến đáng sợ.
Nghĩ tới biến hoá trong quân đội, Vương Trạch Vinh cũng có chút lo lắng.
- Như vậy đi, anh tự mình lên Bắc Kinh trình tài liệu cho Chủ nhiệm Vương Triêu Chính.
Vương Trạch Vinh xem qua rồi nói.
Cổ Kiến Sơn đương nhiên biết tính nghiêm trọng của việc này nên nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, lần này tôi sẽ tự mình chuyển tới tay Chủ nhiệm Vương.
Bố trí xong việc này, Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng mà không thể bình tĩnh được. Công việc ở Hải Đông đã triển khai toàn diện, sau khi đưa tài liệu lên Trung ương thì tình hình sẽ như thế nào?
Gần hết giờ làm, Chu Vân Quyên tiến vào nói:
- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được thông báo của văn phòng Phó chủ tịch Hoa, nói sáng mai Phó chủ tịch Hoa đến Hải Đông tham gia hội nghị thể thao học sinh sinh viên.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Chuyện này Trung ương không phải nói mình đại diện Trung ương tham gia sao? Sao Hoa Thái Tường đột nhiên lại tới?
Nhất định là có ý đồ.
Vương Trạch Vinh đương nhiên nghĩ ra được Hoa Thái Tường lần này tới là nhằm vào mình.
- Cứ theo trình tự mà làm.