Vương Trạch Vinh cũng không rõ mình định như thế nào với Thư Ý. Lần trước rõ ràng Lý Kiền Ý muốn đưa Thư Ý cho hắn, mà Thư Ý xem ra cũng muốn như vậy. Nhưng sau vụ cháy lần đó thì hai người không hề gặp lại. Lần này đột nhiên gặp lại, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút động tâm.
Lý Kiền Ý lần trước đã tặng Thư Ý một ccawn biệt thự, nếu không nhận Thư Ý thì Lý Kiền Ý sẽ có suy nghĩ. Vương Trạch Vinh tin rằng Lý Kiền Ý đang chú ý tới việc này.
Vương Trạch Vinh dù sao bây giờ cũng không có việc làm, hắn cũng muốn hiểu về tình hình quan trường xung quanh Hải Đông nên do dự một chút rồi đi theo Thư Ý quay về.
Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý nghe bố mình nói chuyện, Thư Ý vui vẻ rút điện thoại di động ra gọi cho em gái, bảo cô dẫn bố mẹ tới đây.
Thư Ý khoác tay Vương Trạch Vinh một cách tự nhiên. Lần này bố mẹ cô đến, cô chẳng qua chỉ là muốn về Hàng Châu một chút mà thôi. Bây giờ gặp Vương Trạch Vinh, lại nghĩ Vương Trạch Vinh nhất định có thể giúp bố cô giải quyết vấn đề, cô liền coi Vương Trạch Vinh là người đàn ông của mình.
Vương Trạch Vinh mặc dù thích cảm giác này nhưng nghĩ đến ánh mắt bố mẹ cô nên cười nói:
- Đừng làm người nhà cô hiểu lầm.
Thư Ý lúc này mới đỏ mặt nhưng không bỏ tay ra. Cô nhỏ giọng nói:
- Em không sợ, ngài sợ gì?
Con gái bây giờ đúng là.
Thư Đạo Lâm nhận được điện thì tâm trạng rất không tốt, một bên đi tới một bên nghĩ đến mình chăm chú làm việc, kết quả lại thành như vậy. Đến cuối cùng còn phải định nhờ vào con gái, xem ra quan trường không hợp với mình.
- Ông, thành phố lập tức sẽ họp, làm sao bây giờ?
Bà vợ Tào Lệ Lộ rất lo lắng nói.
- Bỏ đi, bọn họ muốn làm gì thì làm, đừng làm khó con gái. Tôi thấy rõ rồi, họ Trương, họ Lưu đều không tốt đẹp gì. Thằng ranh kia chỉ là thấy con mình đẹp mà thôi.
- Bố, con thấy người vừa nãy hơi quen.
Em gái Thư Ý – Thư Linh nói.
Thư Linh nói như vậy, Tào Lệ Lộ cũng nói:
- Đúng là như thế, sao tôi thấy quen vậy nhỉ.
Lúc này Thư Linh nhận được điện của Thư Ý nói Vương ca kia sẽ quay lại.
- Bố, chị nói mời Vương ca kia đến nói chuyện với bố.
Thư Đạo Lâm nhíu mày nói:
- Con gái có phải đang yêu người này không?
- Phải xem mới biết được.
Tào Lệ Lộ có chút lo lắng nói.
Thư Đạo Lâm thở dài một tiếng rồi nói:
- Lệ Lộ, Tiểu Ý ở Bắc Kinh như thế nào thì chúng ta không biết, đừng xảy ra chuyện gì đó?
Nghĩ đến Thư Ý ở trong căn biệt thự sang trọng như vậy, Thư Đạo Lâm có chút lo lắng.
- Anh nghĩ đâu vậy hả, con gái chúng ta rất trong sạch, đừng nói linh tinh.
Bởi vì lo lắng nên Tào Lệ Lộ đã bắt Thư Ý đi kiểm tra, khi biết còn trinh thì mới yên tâm. Không lâu sau bọn họ thấy Thư Ý và Vương Trạch Vinh quay lại.
Nhìn Vương Trạch Vinh từ từ đi tới, Thư Đạo Lâm cẩn thận nhìn. Y đang định nói chuyện thì Thư Linh đã kêu lên:
- Người này sao giống Vương Trạch Vinh trên báo vậy?
Không nói không giống, Thư Linh vừa nói, Thư Đạo Lâm liền có chút giật mình. Người trước mặt chính là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền – Vương Trạch Vinh.
Chẳng lẽ thật sự là Vương Trạch Vinh?
Những người trong chốn quan trường như Thư Đạo Lâm khá chú ý các ngôi sao chính trị, bình thường mọi người cũng hay bàn tán về các nhân vật như Vương Trạch Vinh.
- Ông nó, đúng là giống Bí thư Vương.
Tào Lệ Lộ cũng thấy người kia rất giống Vương Trạch Vinh.
Nơi này Thư Ý khá quen nên nhanh chóng tìm được một quán café khá được.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà không ngừng quan sát. Hắn thấy trong quan khí của Thư Đạo Lâm có một ít chính khí. Tuy nói chính khí đang tản mát nhưng tốt hơn nhiều đám quan chức khác.
Thấy Thư Đạo Lâm có chính khí, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Người này dù kém thì cũng không đến mức.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng có ý kiến với Thư Đạo Lâm. Vừa nãy khi vừa gặp hắn liền ra vẻ này kia, đúng là loại hám lợi.
Vương Trạch Vinh cũng phát hiện người nhà bọn họ đang thầm nhìn hắn. Hắn hiểu có lẽ đối phương đã nhận ra thân phận của mình.
- Vương ca, quán café này cũng được, là Hà tỷ mở đó.
Thư Ý rót trà cho mọi người rồi nói.
Thư Đạo Lâm đang có chút lo lắng, từ cách gọi của Thư Ý thì người đối diện họ Vương, chẳng lẽ thật sự là Vương Trạch Vinh kia?
Thư Đạo Lâm đang có chút do dự. Bởi vì Vương Trạch Vinh đi một mình, theo y nghĩ bây giờ xung quanh Vương Trạch Vinh phải có nhiều người đi theo mà.
- Ngài là Bí thư Vương?
Tào Lệ Lộ cẩn thận hỏi thăm, khi hỏi cũng có chút lo lắng. Tào Lệ Lộ vừa hy vọng người trước mặt là Vương Trạch Vinh, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Thư Ý không ngờ mẹ mình nhìn ra thân phận của Vương Trạch Vinh, cô nhìn hắn. Cô lo Vương Trạch Vinh không vui vì người khác nhận ra thân phận của mình. Nhưng cô thấy Vương Trạch Vinh vẫn cười cười, không có vẻ gì không hài lòng. Cô liền cười nói:
- Mẹ giỏi thật đó, vậy mà cũng nhìn ra.
Thư Ý nói như vậy làm vợ chồng Thư Đạo Lâm giật mình, hoảng sợ. Thư Đạo Lâm vội vàng ngồi thẳng lưng, Tào Lệ Lộ càng thêm không được. Chị vội vàng đứng lên nói:
- ngài thật sự là Bí thư Vương?
Vương Trạch Vinh thấy đối phương nhận ra mình liền cười nói:
- Nghe Thư Ý nói Cục trưởng Thư có chút phiền phức, có chuyện gì vậy?
Sau khi biết đối phương là Bí thư thị ủy Nam Điền, Thư Đạo Lâm nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác hẳn.
Thư Đạo Lâm bây giờ rất kích động. Y dù như thế nào cũng không ngờ con gái mình lại quen thân với Vương Trạch Vinh như vậy, có thể dựa vào Vương Trạch Vinh có nghĩa gì thì Thư Đạo Lâm rất rõ. Thư Đạo Lâm không khỏi than thở lần này lên Bắc Kinh rất đáng.
Ở trong quan trường ai không mong lên chức, Thư Đạo Lâm biết mình không có chỗ dựa. Bây giờ có chỗ dựa ngay trước mặt, y cảm thấy mình thở cũng khó khăn.
Do biết được thân phận của Vương Trạch Vinh nên Thư Đạo Lâm cung kính hơn nhiều, y liền kể rõ chuyện xảy ra với mình.
Nghe xong Thư Đạo Lâm nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây không chỉ là việc của mình Hàng Châu, việc trợ cấp luôn có sự tham ô. Thư Đạo Lâm là lãnh đạo phụ trách việc này và nghiêm túc chấp hành theo quy định là đúng. Thị trưởng kia không ngờ ngang nhiên muốn lấy 10 triệu tiền trợ cấp làm việc khác. Thư Đạo Lâm chẳng qua chỉ là phản đối mà đã bị xử lý, Thị trưởng kia có vấn đề. Thấy Thư Đạo Lâm khổ sở như vậy, Vương Trạch Vinh thầm than đối với việc này mình cũng không tiện nhúng tay.
Chẳng qua nghĩ đến Thư Đạo Lâm làm đúng, nếu không giúp thì cũng áy náy.
- Bí thư Vương, vừa nãy thành phố gọi tới nói ngày mai sẽ tổ chức hội nghị điều chỉnh nhân sự, nghe nói bởi vì việc này nên Thị trưởng Trương muốn xử lý lão Thư nhà tôi. Ngài nói chuyện này chẳng lẽ ông ấy làm sai?
- Cục trưởng Thư làm đúng.
Vương Trạch Vinh nhìn Thư Đạo Lâm rồi nói.
- Làm đúng có lợi gì, chức vụ cũng không giữ nổi.
Tào Lệ Lộ nói.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và thấy mình không giúp không được.
Hắn nghĩ Bí thư tỉnh ủy Chiết Đông khi họp cũng đã trò chuyện vài lần, mọi người coi như biết nhau. Vương Trạch Vinh liền rút điện thoại di động ra tìm số của Bí thư tỉnh ủy Chiết Đông - Hà Gia Vĩ.
Vương Trạch Vinh gọi tới, Hà Gia Vĩ rất vui vẻ. Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, y lập tức tỏ vẻ mình sẽ hỏi việc này sát sao.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn biết Hà Gia Vĩ sẽ làm như thế nào. Hắn nhìn Thư Đạo Lâm và thầm nghĩ mình gọi một cuộc điện thì không chừng con đường chính trị của Thư Đạo Lâm sẽ khác hẳn.
Vương Trạch Vinh biết địa vị của mình, đừng nhìn chỉ là một cuộc điện thoại nhưng sẽ tạo thành một loạt suy đoán, người được lợi nhất định là Thư Đạo Lâm.
Nhìn Vương Trạch Vinh gọi điện cho Bí thư tỉnh ủy Hà Gia Vĩ, mắt Thư Đạo Lâm sáng lên.
Làm xong việc này Vương Trạch Vinh liền đứng dậy chào rồi đi ra ngoài.
Thư Ý đưa Vương Trạch Vinh ra ngoài rồi nhỏ giọng nói cho hắn địa chỉ căn biệt thự, nói cô vẫn chờ hắn. Vương Trạch Vinh thông qua việc hôm nay đột nhiên có một suy nghĩ mình bây giờ đã là Bí thư tỉnh ủy nhưng vẫn có nhiều việc còn gặp trở ngại. Các việc hắn làm phục vụ dân chúng còn quá ít. Xem ra về sau hắn phải làm thêm nhiều việc mới được