Lúc nói chuyện với Trương Tất Tường là khi Vương Trạch Vinh thả lỏng mình nhất.
Hai người uống không ít, Trương Tất Tường có lẽ do vui vẻ nên bắt đầu có men say.
- Trạch Vinh, chú không nói nhiều, chú chỉ hy vọng cháu nhất định phải làm tốt ở Nam Điền, chỉ cần ổn định là cháu không có vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh lo lắng cho sức khỏe của Trương Tất Tường nên gọi thư ký của y vào. Thư ký liền đưa Trương Tất Tường về.
Trời đã muộn, Vương Trạch Vinh không mang theo ai đến, hắn muốn đi dạo trong đêm.
Xe dừng trong bãi đỗ xe, Vương Trạch Vinh không lên xe mà từ từ đi bộ trên đường.
Bây giờ Vương Trạch Vinh thường đứng trên góc độ quản lý mà nhìn nhận vấn đề.
Vương Trạch Vinh chắp tay sau lưng mà đi. Sau khi lên làm lãnh đạo, hắn đúng là ít khi được đi dạo một mình trên phố như thế này.
Vương Trạch Vinh không biết sao lại đi tới Câu lạc bộ lần trước Lý Kiền Ý dẫn mình tới.
Thấy mình tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn tấm biển câu lạc bộ trong đêm, lần đầu tiên hắn phát hiện ở đây náo nhiệt như vậy.
Lý Kiền Ý đúng là biết kiếm tiền.
Thấy ở đây náo nhiệt như vậy, Vương Trạch Vinh biết đây là một nơi quan trọng để kiếm tiền của Lý Kiền Ý.
Nhìn các chiếc xe được lấy bạt che lại cả biển, Vương Trạch Vinh biết đây hầu hết là xe công. Có nhiều quan chức đến đây ăn như vậy, muốn không kiếm tiền cũng khó.
Trung Quốc bây giờ có nhiều quan chức mở nhà hàng, sau đó lộ ra tin tức nhà mình có quan hệ với nhà hàng này, như vậy cứ ngồi nhà mà chờ cấp dưới đưa tiền tới.
- Vương ca, sao ngài lại ở đây?
Có một cô gái gọi Vương Trạch Vinh.
Thấy có người gọi mình, Vương Trạch Vinh quay đầu lại.
- Đúng là Vương ca rồi.
Cô gái vui mừng nói.
Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện gọi mình là cô gái tên Thư Ý đã đánh đàn cho hắn nghe lần trước.
Đối với Thư Ý, Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt. Thư Ý là người Hàng Châu. Ông bố công tác ở chính quyền thành phố, bà mẹ làm việc ở Hội liên hiệp phụ nữ, cô thi vào Học viện âm nhạc, tốt nghiệp liền ở lại Bắc Kinh. Trong nhà có em trai, em gái.
Nhìn lên người cô, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Thư, đã lâu không gặp.
Vương Trạch Vinh nói chuyện thì phát hiện Thư Ý không phải đi một mình, đi theo cô còn có một nam một nữ, cùng một cô gái khá giống Thư Ý.
Đôi vợ chồng trung niên kia đều cảnh giác nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười, có lẽ mình bị hiểu lầm rồi.
- Đây là bố mẹ và em của em.
Thư Ý giới thiệu.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay người đàn ông trung niên:
- Rất vui được gặp mọi người.
Bố Thư Ý là Phó cục trưởng xếp cuối ở cục Dân chính thành phố Hàng Châu. Y hy vọng con gái mình có thể tìm một người trong chốn quan trường. Lần này vợ chồng lên Bắc Kinh là khuyên Thư Ý về Hàng Châu để gặp mặt con của một vị Phó thị trưởng. Thấy Thư Ý vui mừng khi thấy Vương Trạch Vinh như vậy, y thấy có vấn đề.
Từ lần trước, Thư Ý rất hy vọng gặp lại Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến Hà Hảo sau khi được Lý Kiền Ý ủng hộ thì làm ăn rất tốt, Thư Ý cũng mong học Hà Hảo.
Hôm nay vô tình gặp được Vương Trạch Vinh làm cô rất vui. Thấy bố mình đầy cảnh giác như vậy, cô lại không thể nói thân phận của Vương Trạch Vinh ra nên có chút lo lắng. Cô biết cơ hội hôm nay là rất hiếm có. Vương Trạch Vinh không mang theo ai, nếu cô có thể nhân cơ hội này thì quá tốt.
- Anh làm gì?
Thư Đạo Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh mà nói.
Thư Đạo Lâm nhìn khá quen nhưng dù như thế nào cũng không thể liên lạc đó là Vương Trạch Vinh.
Mẹ Thư Ý cũng nhỏ giọng nói với cô:
- Con không phải đi chào tạm biệt Hà Hảo sao, chúng ta mau đi thôi.
Thư Ý bị bố mẹ nói mãi nên phải về Hàng Châu một chuyến. Không ngờ cô lại gặp Vương Trạch Vinh, vì thế sao muốn về. Cô nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, chúng ta cùng đi chứ?
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Hắn đương nhiên thấy bố mẹ Thư Ý cảnh giác với mình nên cười nói:
- Mấy người cứ đi đi, tôi chỉ đi dạo một chút mà thôi.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền đi tới trước.
- Vương ca, số điện thoại của ngài có đổi không?
Thư Ý nói vọng theo.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Tuy nói hắn cũng muốn tâm ự với Thư Ý, cũng muốn nghe tiếng đàn tỳ bà của cô nhưng hôm nay xem ra không được rồi.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Thư Đạo Lâm nghiêm túc nói với Thư Ý:
- Con xem con đó, đến Bắc Kinh là loạn hết lên, ở trên đường mà như vậy sao?
Mẹ Thư Ý nói:
- Con của Thị trưởng Lưu thấy con liền thích, bố cậu ta đã ba lần nói chuyện với bố con. Nếu con đồng ý hai nhà sẽ làm thông gia, cả hai bên đều có lợi.
- Bố mẹ có chuyện gì mà muốn gả con ra ngoài gấp như vậy chứ?
Lần này bố mẹ cô đến gấp như vậy, nhất là thấy ông bố lo lắng nên Thư Ý biết trong nhà đã có chuyện.
Nghe Thư Ý hỏi, Thư Đạo Lâm hơi đỏ mặt, do dự một chút mà mãi không nói ra được.
Em Thư Ý nhỏ giọng nói:
- Chị, em nghe nói Thị trưởng Trương không hài lòng với bố, nghe nói thành phố sẽ nhanh chóng điều chỉnh cán bộ, không chừng vị trí của bố khó giữ. Nhân cơ hội này Phó thị trưởng Lưu lại nhắc việc con của ông ta với bố.
Nghe thấy thế, Thư Ý nhìn Vương Trạch Vinh đang đi mà dở khóc dở cười. Một nhân vật lớn không dựa, lại muốn dựa vào Phó thị trưởng sao?
Thư Ý dậm chân rồi muốn đuổi theo Vương Trạch Vinh. Cô biết rõ năng lực của Vương Trạch Vinh. Một người ngang hàng với Lý Kiền Ý thì muốn giải quyết việc này là quá đơn giản.
Nghĩ tới đây Thư Ý liền nói với bố mẹ:
- Bố mẹ đi trước đi, con có việc.
Nói xong cô liền vội vàng đuổi theo Vương Trạch Vinh.
Không ngờ Thư Ý lại làm như vậy, bố mẹ cô có chút buồn bực.
Đúng lúc này điện thoại di động của Thư Đạo Lâm vang lên. Y lấy ra thì thấy là người bạn ở văn phòng Thị ủy gọi tới.
- Lão Thư, tình hình không ổn rồi. Ông phải hoạt động nhanh một chút mới được. Nghe nói Thị ủy rất nhanh điều chỉnh nhân sự, nghe nói lần này sẽ đưa ông xuống dưới.
Nghe thấy thế Thư Ý tái mặt lại. Y chẳng qua vì công việc mà phản ứng với Thị trưởng một chút, vậy mà có kết quả thế sao?
- Ông, có phải có chuyện không?
Mẹ Thư Ý nói.
- Lão Triệu gọi tới, nghe nói thành phố muốn xử lý tôi.
- Phó thị trưởng Lưu không có cách nào sao?
- Hừ, người ta không được chỗ tốt thì ai giúp mình. Hơn nữa đây là Thị trưởng muốn xử lý tôi, một Phó thị trưởng có thể nói được gì?
Bây giờ Thư Đạo Lâm đúng là không còn biện pháp. Đối mặt với Thị trưởng, y thấy rất áp lực.
- Kiện bọn họ, lần trước ông phản đối cũng không sai mà. Ông làm việc chăm chỉ cả đời, cho đến bây giờ vẫn chuyên tâm, chuyện trợ cấp đâu thể làm loạn. Bọn họ muốn động vào, ông không cho là đúng.
Thư Đạo Lâm thở dài một tiếng rồi nói:
- Bỏ đi, chúng ta không nên ép con gái làm gì. Con có đường của con. Thằng kia cũng không ra gì, nghe nói chuyên đi lăng nhăng.
Thư Ý gần như là chạy vội tới. Vương Trạch Vinh thấy ngực cô phập phồng liền cười cười một tiếng. Cô bé này nghĩ gì sao có thể giấu được hắn.
- Sao không đi chơi cùng người nhà?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Thư Ý thấy Vương Trạch Vinh nhìn vào ngực mình liền có chút tự hào. Chỗ này của mình cũng không nhỏ hơn người khác, chẳng qua nghĩ đến tình hình ông bố nên cô quyết định mạo hiểm mà nói:
- Vương ca, em đến mong ngài giúp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có chuyện gì vậy, nói xem tôi có thể giúp không?
- Vương ca, lần trước em đã nói với ngài, bố em là nhân viên công chức ở thành phố Hàng Châu.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
- Là như thế này, bố em bây giờ đang bị người hãm hại, em xin ngài giúp bố em.
Thư Ý nói trực tiếp càng làm Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt hơn đối với cô. Hắn cảm thấy Thư Ý ngoài xinh đẹp ra thì cũng khá dũng cảm.
- Cô nói qua tình hình đi.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến mình sắp tới Hải Đông, Hải Đông cách Hàng Châu không xa, hắn liền có suy nghĩ. Có lẽ mình nên bắt đầu bố trí ở xung quanh.
- Em không rõ tình hình mấy.
Thư Ý lại đột nhiên nói như vậy.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, cô bé này.
- Ngài đi nghe bố em nói, nếu có thể giúp thì …
Lúc này Thư Ý chủ động đi tới cầm tay Vương Trạch Vinh mà lắc lắc, bộ ngực đầy đặn của cô không ngừng cạ cạ vào tay Vương Trạch Vinh.