- Vương ca.
Uông Phỉ mặt đầy nước mắt nhìn Vương Trạch Vinh đang lo lắng đứng bên phòng cấp cứu, cô không nhịn được mà nhào vào lòng Vương Trạch Vinh để khóc. Cô vẫn sống cùng ông nội nên tình cảm còn thân hơn bố mẹ mình. Nghe thấy ông xảy ra chuyện, cô lập tức chạy tới.
Vương Trạch Vinh khẽ vỗ vỗ lưng Uông Phỉ rồi nói:
- Không sao đâu, Bí thư Uông sẽ không sao đâu.
Nói là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh cũng rất lo lắng. Uông Nhật Thần đã vào cấp cứu nhưng sống chết không rõ.
Vương Trạch Vinh cũng không biết Lãnh đạo trung ương cũng đã gọi hỏi về việc này. Uông Nhật Thần đổ bệnh có ảnh hưởng quá lớn.
Trong bệnh viện có rất nhiều lãnh đạo tỉnh, sau khi nhận được tin Uông Nhật Thần thì ai cũng phải chạy đến đây.
Uông Nhật Thần nếu chết thì sẽ tạo ảnh hưởng quá lớn đối với tỉnh Giang Sơn. Vừa nghĩ đến hậu quả, các cán bộ đều đứng ngồi không yên.
Uông Phỉ nhào vào lòng Vương Trạch Vinh làm rất nhiều người ngạc nhiên, chẳng qua hầu hết người không nghĩ gì mấy. Chỉ là Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ nên bọn họ có tình cảm sâu hơn mà thôi.
Đương nhiên cũng có người nghĩ Vương Trạch Vinh quan hệ thân mật với Uông gia. Nếu Uông Nhật Thần xảy ra chuyện thì Vương Trạch Vinh cũng không sống tốt, ánh mắt mọi người nhìn Vương Trạch Vinh đã khác hơn.
Hồng Quân nhíu mày nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh lại đây, tôi hỏi anh một chút.
Vương Trạch Vinh dìu Uông Phỉ ngồi xuống ghế rồi đi đến bên cạnh Hồng Quân.
- Sao lại xảy ra chuyện?
Hồng Quân trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng rất buồn bực, Bí thư Uông đang tốt sao lại thành như vậy:
- Chủ tịch Hồng, đây là do chúng tôi không tiếp đón tốt.
- Bí thư tỉnh ủy đến Thường Hồng mà xảy ra chuyện, điều này nói rõ công tác của các anh có vấn đề, sau khi về phải kiểm điểm. Tôi rất nghi ngờ khả năng khống chế thành phố của anh.
Hồng Quân lại phê bình Vương Trạch Vinh, lời này rất nghiêm khắc.
Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của Hồng Quân, đó chính là xả giận cho Phùng Triêu Lâm mà thôi. Xảy ra chuyện như vậy thì Hồng Quân muốn nói gì thì nói, Vương Trạch Vinh cũng không muốn giải thích.
Thấy Vương Trạch Vinh không giải thích, Hồng Quân phê bình một lúc rồi cũng không nói gì.
Hồng Quân vừa vui vẻ lại vừa lo lắng vì việc này. Việc này không biết là tốt hay xấu với mình. Hồng Quân cảm thấy thời gian tỉnh Giang Sơn xảy ra chuyện rất không hợp lý. Có Uông Nhật Thần thì tỉnh Giang Sơn có thể vững vàng quá độ. Nếu không còn tỉnh Giang Sơn thì sẽ khác.
Thực lòng mà nói Hồng Quân hy vọng tỉnh Giang Sơn ổn định. Uông Nhật Thần dù sao cũng sắp lui, ông ta dù bố trí người cũng không sao, không ảnh hưởng việc mình lên chức. Sau khi mình lên chức sẽ dọn dẹp một lần là xong mà. Y rất sợ bây giờ đột nhiên Trung ương phái một Bí thư tỉnh ủy tới thì sẽ rất khó khăn.
- Sao lại làm như vậy hả? Bảo vệ cũng không tốt, cần bảo vệ làm gì?
Một người lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy một nhóm người mặc quân phục đi vào, người đàn ông trung niên đi đầu trông rất giống Uông Nhật Thần, có lẽ là con lớn nhất của Uông Nhật Thần.
Tính cách của người này không giống Uông Nhật Thần. Theo Uông Phỉ nói thì người này rất nóng nảy. Chẳng qua người này có một ưu điểm đó là nếu phát hiện ra sai lầm thì sẽ nhận sai.
Sau khi biết ông bố xảy ra chuyện, y lập tức chạy đến, vừa đi vừa phê bình bảo vệ của Uông Nhật Thần.
- Bác.
Uông Phỉ thấy bác liền các khóc lớn hơn nữa.
Vương Trạch Vinh coi như xác định đây là con cả của Uông Nhật Thần – tư lệnh Quân khu Tế Nam Uông Chính Phong.
Uông Chính Phong đi tới hỏi Uông Phỉ:
- Ông cháu sao rồi?
Uông Phỉ nhìn thoáng qua phòng cấp cứu không nói thành lời.
Uông Chính Phong trừng mắt nhìn bảo vệ của Uông Nhật Thần rồi lớn tiếng nói:
- Các anh bảo vệ thế nào vậy hả?
Hai bảo vệ cúi đầu, một người đứng nghiêm chào rồi nói:
- Chúng tôi vừa ra ngoài vài phút thì xảy ra chuyện.
- Anh còn nói được sao?
Uông Chính Phong khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh.
Bây giờ không phải lúc phê bình người, Uông Chính Phong cũng lo lắng nhìn phòng cấp cứu.
Hồng Quân đi tới nói:
- Tư lệnh Uông, Bí thư Uông đang được cấp cứu.
Thấy Hồng Quân, Uông Chính Phong gật đầu không nói gì.
Có không ít quân nhân đi tới lập tức chạy ra xung quanh.
Một tiếng trôi qua con cả của Uông Nhật Thần – Phó bộ trưởng Bộ Khoa học công nghệ ¬- Uông Chính Côn cũng tới.
Đi cùng y còn một người phụ nữ khá đẹp, Vương Trạch Vinh đã gặp bọn họ trong nhà Uông Nhật Thần.
Uông Phỉ nhìn thấy người phụ nữ liền vội vàng chạy tới ôm mà khóc.
Uông Chính Phong nhíu mày nói:
- Khóc gì hả?
Nghe Uông Phỉ khóc như vậy, Uông Chính Phong cũng phiền lòng nên hét một tiếng.
- Anh, sao rồi?
Uông Chính Côn đi tới nhỏ giọng nói với Uông Chính Phong.
Tâm trạng Uông Chính Phong khá nặng nề nói:
- Đang cấp cứu.
Uông Chính Côn nói:
- Sao lại như vậy, sao lại xảy ra chuyện thế chứ?
Bây giờ Uông gia dựa hết vào Uông Nhật Thần, nếu ông xảy ra chuyện thì mọi người sẽ rất bất lợi. Uông Chính Côn là Phó bộ trưởng Bộ Khoa học công nghệ còn lo lắng hơn cả Uông Chính Phong.
Nghe Uông Chính Côn hỏi, Uông Chính Phong mới nhớ đến liền liếc nhìn và thấy Vương Trạch Vinh đứng bên cạnh Hồng Quân. Uông Chính Phong đi tới mà hỏi Vương Trạch Vinh:
- Anh là Vương Trạch Vinh?
Vương Trạch Vinh thấy Uông Chính Phong mặt đầy sát khí liền gật đầu nói:
- Tôi là Vương Trạch Vinh.
Uông Chính Phong chỉ vào Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
- Anh nghe cho rõ đây, nếu bố tôi làm sao thì tôi không bỏ qua cho anh.
Nghe thấy Uông Nhật Thần xảy ra chuyện ở Thường Hồng, Uông Chính Phong liền trực tiếp quát Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy. Theo y nghĩ bố mình đối tốt với Vương Trạch Vinh như vậy, nhưng bố mình lại xảy ra chuyện ở Thường Hồng, việc này Vương Trạch Vinh không thể không có trách nhiệm.
Vương Trạch Vinh đang áy náy với Uông gia nhưng nghe thấy Uông Chính Phong nói như vậy hắn liền tức tối. Tư lệnh thì sao chứ?
- Tư lệnh Uông, Bí thư Uông xảy ra chuyện gì Thường Hồng có trách nhiệm, tôi cũng thế, nhưng lời này của ông nói là có ý gì?
Vương Trạch Vinh cũng trừng mắt nhìn Uông Chính Phong.
Uông Chính Phong vẫn rất quyền thế, lãnh đạo địa phương đâu dám nói gì với y. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại trực tiếp ý kiến với mình, Uông Chính Phong không khỏi có chút sửng sốt.
- Không liên quan đến Vương ca.
Thấy bác mắng Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ lớn tiếng nói.
Uông Chính Côn không ngờ Uông Chính Phong sẽ chỉ trích Vương Trạch Vinh nên đi tới nói:
- Bây giờ quan trọng nhất là cứu bố, ít nói đi.
Nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn Uông Phỉ, Uông Chính Phong có chút khó hiểu nhưng không nói gì. Y cũng biết mình không thể trách Vương Trạch Vinh, hơn nữa Vương Trạch Vinh đã cứu Uông Phỉ và được lão gia tử rất tin tưởng. Đồng thời Uông Chính Phong là quân nhân nên phát hiện Vương Trạch Vinh không ngờ lại gan dạ như vậy, dám trừng mắt nhìn mình, trong lòng y khá khen ngợi Vương Trạch Vinh.
Lúc này cửa phòng cấp cứu đã mở ra.
- Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng đầu rất nhiều máu nên cần quan sát.
Bác sĩ đi đầu nói.
Bác sĩ cũng rất mệt, cứu một Bí thư tỉnh ủy thì áp lực rất lớn mà.
Hồng Quân nói với bác sĩ:
- Bí thư Uông còn có thể công tác không?
Đây là chuyện y quan tâm nhất.
Bác sĩ nói:
- Chủ tịch Hồng, việc này khó nói. Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, Bí thư Uông có thể bị di chứng rất nặng.
Hồng Quân gật đầu, y hiểu ý của bác sĩ. Uông Nhật Thần khó có thể trở lại công tác.
- Chủ tịch Hồng, quan sát một ngày rồi nói. Nếu như tỉnh lại không sao thì sẽ trở lại công tác được.
Bác sĩ không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
Vương Trạch Vinh vốn khó chịu với thái độ của Uông Chính Phong, chẳng qua nghĩ đến y cũng chỉ là lo cho bố mà thôi, Vương Trạch Vinh không quá để ý đến việc này.
Uông Nhật Thần là Bí thư tỉnh ủy nên bệnh viện phái ra bác sĩ giỏi nhất để cấp cứu.
Người Uông gia rất lo lắng đều canh ở đây.
Vương Trạch Vinh mặc dù có thể rời đi nhưng hắn nghĩ Uông Nhật Thần quan tâm mình như vậy nên cũng ở lại.
Tình hình của Uông Nhật Thần rất quan trọng đối với Uông gia. Nếu Uông Nhật Thần xảy ra chuyện thì là đả kích lớn đối với Uông gia. Vương Trạch Vinh không để ý đến Uông Chính Phong mà lặng lẽ đứng đó.
Biết Vương Trạch Vinh cứu con gái mình, vợ Uông Chính Côn rất có cảm tình với hắn nên khá khách khí với Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, chúng tôi ở đây là được rồi. Anh cũng vất vả rồi, đi nghỉ một chút đi.
Mẹ Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh.
Lúc này Uông Chính Phong nghe nói Vương Trạch Vinh tự mình đưa Uông Nhật Thần đến đây, hơn nữa bố mình coi như đã được cứu nên cũng đỡ bực hắn hơn.
Nhìn vào bên trong thấy Uông Nhật Thần cắm đầy máy móc, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên cảm thấy Uông Nhật Thần đã già.
Nhìn vào trong, Vương Trạch Vinh quan sát thì thấy quan khí của Uông Nhật Thần rất hỗn loạn. Quan khí của ông không ngừng tản mát đi.
Vương Trạch Vinh đột nhiên có một phát hiện lớn đó là ở trên đầu Uông Nhật Thần không có quan khí.
Là nguyên nhân gì chứ? Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát tình hình.
Nhìn quan khí một chút, lại nhìn đầu của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh bắt đầu có chút rõ ràng. Chỗ mà không có quan khí của Uông Nhật Thần chắc là chỗ trào máu não, bởi vì ở đó đầy máu nên quan khí không thể thuận lợi luân chuyển ở đó.
Một lần nữa cẩn thận quan sát, Vương Trạch Vinh lại thấy quan khí ở đó đang cùng một dòng khí nào đó tranh đoạt.
Nếu có thể tăng cường lực lượng quan khí của Uông Nhật Thần thì có phải sẽ đả thông được nơi đó?