Vương Trạch Vinh sau khi về lại thấy không thể bình tĩnh được. Lời của Uông Nhật Thần không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Mặc dù Uông Nhật Thần không mắng gì mình nhưng ông không ngừng nói về việc của Uông Phỉ khiến Vương Trạch Vinh biết trong giọng ông có chút nuối tiếc.
Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nên làm như thế nào, cả tối đó trong đầu hắn toàn hiện lên hình ảnh của Uông Phỉ. Vương Trạch Vinh thực ra cũng động tâm với Uông Phỉ nhưng chủ yếu do hắn đã có gia đình, chỉ có thể phụ tình cảm của cô mà thôi. Bây giờ mình có ba người phụ nữ nhưng mà ở Thường Hồng này không có một người phụ nữ nào.
Vương Trạch Vinh không thể ngủ được, nhưng hắn có một cảm giác chuyện như diễn ra rất bình thường vậy.
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh chưa thức dậy thì nghe thấy tin Uông Nhật Thần bị bênh. Vương Trạch Vinh vội vàng chạy đến bệnh viện.
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh hỏi Tiền Hồng.
Tiền Hồng có lẽ vẫn canh ở nhà khách thị ủy nên nhận được tin Uông Nhật Thần bị bệnh nên y vội vàng đến điều động nhân viên cứu chữa. Thấy Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng cảm thấy lúc đó mình không kịp thời báo cáo thì đây là do mình không làm tròn nhiệm vụ.
- Bí thư Vương, đều do tôi quá bận nên không kịp báo cáo với anh.
Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Anh mau nói cho tôi xảy ra chuyện gì?
Hắn bây giờ chỉ lo lắng chuyện Uông Nhật Thần bị bệnh mà thôi.
- Sáng nay khi thư ký của Bí thư Uông đi vào thì thấy Bí thư Uông ngã trong phòng vệ sinh, có lẽ ngã xuống lúc sáng nay.
Tiền Hồng cũng rất khó xử, là Chánh văn phòng Thị ủy mà Bí thư Uông lại xảy ra chuyện trong nhà khách thị ủy, y có trách nhiệm lớn.
Nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Uông Nhật Thần đã cao tuổi, quan trọng chính là hắn nghe Uông Phỉ nói Uông Nhật Thần có bệnh tim. Bây giờ ông ngã như vậy thì không biết có thể sống lại hay không?
Vừa nghĩ đến Uông Nhật Thần có thể chết, Vương Trạch Vinh rất áy náy.
- Làm như thế nào vậy hả, tôi không bảo với các anh nhất định phải cẩn thận trong việc tiếp đón sao?
Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Tiền Hồng.
Tiền Hồng nói:
- Chúng tôi đã có bố trí nhưng trong phòng đã có thư ký Hùng với Bí thư Uông. Ai ngờ tối đó thư ký Hồng không ở trong phòng Bí thư Uông nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Tiền Hồng không nói sai. Uông Nhật Thần dù đi đến đâu đều ở trong một phòng, có khi cũng bảo thư ký vào ở cùng phòng mình, người khác không được phép vào.
Vương Trạch Vinh nghe Tiền Hồng nói như vậy liền biết trách y là không đúng. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, bây giờ chỉ hy vọng Uông Nhật Thần không sao.
Vương Trạch Vinh thấy Hùng Hồng Vinh đang lo lắng đứng trước cửa phòng cấp cứu.
- Lão Hùng, sao rồi?
Vương Trạch Vinh biết sinh hoạt hàng ngày đều do Hùng Hồng Vinh phụ trách, tối qua vẫn tốt nhưng sao sáng lại xảy ra chuyện. Vừa nãy Tiền Hồng đã nói rõ ràng nhưng hắn vẫn hỏi Vương Trạch Vinh.
Hùng Hồng Vinh bây giờ còn áy náy hơn bất cứ ai. Hôm qua bởi vì Bí thư Uông cần một tài liệu gấp nên y ở trong phòng khác để làm thêm, không ngờ làm xong đến xem Uông Nhật Thần thì thấy Bí thư đã ngã xuống. Cũng may phát hiện kịp thời nếu không bây giờ Bí thư Uông đã chết.
Hùng Hồng Vinh thở dài một tiếng nói:
- Bí thư Vương, tối qua tôi phải làm gấp một tài liệu nên Bí thư Uông bảo tôi không cần lo cho ngài. Tôi sang phòng khác làm rồi mang tới cho Bí thư Uông thì thấy ngài đã ngã xuống đất.
Ai có thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Vương Trạch Vinh không biết nên an ủi Hùng Hồng Vinh như thế nào.
Nhìn mọi người không ngừng tới, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu.
Các Thường vụ thị ủy nhận được tin cũng vội vàng đi tới, trong bệnh viện lập tức đầy lãnh đạo.
Phó thị trưởng thường trực Tào Tín Xuân tới thấy Vương Trạch Vinh liền vội vàng hỏi tình hình. Sau khi biết chuyện Tào Tín Xuân cũng không còn gì để nói. Việc này quá đột nhiên, không một ai chuẩn bị về tư tưởng cả. Y cảm thấy mình nên báo cáo về nhà mới được.
Viện trưởng bệnh viện Cổ Minh Xuân đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, ngài ra đây một chút.
Thấy Cổ Minh Xuân nghiêm túc như vậy, Vương Trạch Vinh rất lo lắng.
Vào phòng Cổ Minh Xuân, y nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, tình hình của Bí thư Uông rất không tốt, tôi đề nghị mau chóng đưa lên bệnh viện tỉnh.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Vương Trạch Vinh vội vàng nói.
Cổ Minh Xuân nói:
- Bí thư Uông đã cao tuổi và bị bệnh cao huyết áp. Có lẽ hôm qua tâm trạng không tốt mấy nên đầu đầy máu, với kỹ thuật của chúng tôi thì khó mà cứu được.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền trợn mắt há mồm. Cổ Minh Xuân nói như vậy chính là chuẩn bị việc hậu sự. Bệnh viện Thường Hồng bây giờ chỉ có thể ổn định tình hình của Uông Nhật Thần, muốn cứu ông là không thể.
- Vận chuyển có nguy hiểm không?
- Có thể khống chế được, vấn đề không lớn.
Cổ Minh Xuân rất tự tin nói.
- Còn không mau đưa Bí thư Uông đi.
Vương Trạch Vinh gần như hét lên. Vương Trạch Vinh rất có tình cảm với Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh rất áy náy. Hắn cảm thấy mình không chiếu cố tốt ông.
Vương Trạch Vinh vì cứu Uông Nhật Thần nên đã điều trực thăng tới. Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Bí thư Uông lên tỉnh.
- Bí thư Uông không sao chứ Bí thư?
Phùng Triêu Lâm nhận được tin liền vội vàng đến. Xảy ra chuyện này y thực ra khá vui mừng. Uông Nhật Thần như ngọn núi đè trên đầu y, trên đường đi y đã tìm hiểu và biết vấn đề của Uông Nhật Thần rất nghiêm trọng.
Hùng Hồng Vinh sau lúc hoảng loạn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, y không ngừng gọi điện ra ngoài. Trên tỉnh rất nhanh chuẩn bị tốt để đợi đưa Uông Nhật Thần đến là lập tức cấp cứu. Bệnh viện thành phố Thường Hồng chỉ có thể ổn định bệnh tình mà thôi.
Phùng Triêu Lâm không hề giúp gì mà đi đến chỗ vắng vẻ gọi điện cho Hồng Quân.
- Chủ tịch Hồng, tôi có việc rất quan trọng cần báo cáo với ngài.
Phùng Triêu Lâm cố kìm cơn hưng phấn mà nhỏ giọng nói tình huống của Uông Nhật Thần với Hồng Quân.
- Cái gì?
Hồng Quân cũng rất khiếp sợ, xảy ra chuyện như vậy thì tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi lớn. Ai biết Uông Nhật Thần sống được không chứ?
- Lập tức điều tra rõ tình hình, kịp thời báo cáo với tôi.
- Vương Trạch Vinh, anh làm gì vậy hả? Sao Bí thư Uông lại xảy ra chuyện ở Thường Hồng các anh?
Hồng Quân gọi điện và mắng cho Vương Trạch Vinh một trận.
Nghe thấy giọng khó chịu của Hồng Quân, Vương Trạch Vinh buồn bã nói:
- Chủ tịch Hồng, đều do tôi không phục vụ tốt Bí thư Uông.
Bây giờ hắn rất áy náy.
- Vương Trạch Vinh, Bí thư Uông đến Thường Hồng kiểm tra công tác và xảy ra chuyện, các anh phải lên tỉnh để kiểm điểm.
Hồng Quân dập máy.
Hồng Quân vừa dập máy, Uông Phỉ gọi điện tới khóc lóc:
- Vương Trạch Vinh, ông nội em bây giờ sao rồi?
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là an ủi cô:
- Bí thư Uông chắc không sao đâu, bây giờ trực thăng sắp cất cánh, anh sẽ đi cùng.
Nhìn trực thăng cất cánh, Phùng Triêu Lâm nhìn Các Vũ Tuấn, hai người đều cười cười.
- Lão Các, đi đến chỗ tôi chứ?
Phùng Triêu Lâm nói với Các Vũ Tuấn.
Các Vũ Tuấn khẽ gật đầu, hai người liền ra khỏi bệnh viện.
Cận Hình Đào nhìn hai người đi liền liếc nhìn đám thường vụ còn lại, sau đó y cũng rời đi.
Uông Nhật Thần là Bí thư tỉnh ủy, ông ta cao tuổi mà còn bị trào máu não thì sao có thể sống? Sau khi Vương Trạch Vinh tỏ vẻ rất mạnh trong Hội nghị thường ủy thì cuộc sống của Cận Hình Đào rất không tốt. Trong ban Tổ chức cán bộ có Điền Lệ Vân nên y gần như không còn quyền lực. Đang khi y không biết nên làm như thế nào thì lại xảy ra chuyện này. Trước không nói Thị ủy có trách nhiệm, chỉ cần Vương Trạch Vinh không còn Uông Nhật Thần ủng hộ thì Thường Hồng sẽ thay đổi như thế nào?
Uông Nhật Thần bị bệnh không lâu sau đã truyền khắp tỉnh, mọi người trong tỉnh không ngừng gọi điện hỏi thăm tình hình.