Chu Kiến Minh rất nhanh vứt mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, y biết mục đích tới đây của mình. Không phải tới xem phụ nữ của Vương Trạch Vinh, mà là muốn nghĩ cách được Vương Trạch Vinh chấp nhận. Bây giờ Chu gia rất nguy hiểm, không nhanh chóng giải quyết thì mộ cơn gió lốc sẽ tới, Chu gia sẽ xong đời.
Nghĩ đến việc liên tục nhận được điện của hai ông anh, khi tới nhà Vương Trạch Vinh lại nhận được điện của bà chị. Không biết sao chuyên Chu gia định nhằm vào Vương Trạch Vinh đã truyền ra ở Bắc Kinh, mọi người đều cùng không coi trọng Chu gia, còn có gia tộc bắt đầu nhằm vào Chu gia. Áp lực của hai ông anh, anh rể rất lớn.
Đi vài vòng quanh cửa nhà Vương Trạch Vinh, Chu Kiến Minh còn có chút mặt mũi không muốn mất. Tuy y vẫn tỏ vẻ đứng về phía Vương Trạch Vinh nhưng Chu Kiến Minh là người Chu gia, y rất coi thường Vương Trạch Vinh xuất thân bình thường. Chu Kiến Minh đều tự an ủi mình dựa vào Vương Trạch Vinh chỉ là dựa vào Hạng gia và Uông gia mà thôi.
Bây giờ thì hay rồi, mình phải cúi đầu đến xin Vương Trạch Vinh tha.
Suy nghĩ rất lâu, Chu Kiến Minh mới thở dài một tiếng và đi vào trong. Nếu không được Vương Trạch Vinh bỏ qua thì tất cả sẽ xong đời.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi tới nhận lỗi với ngài. Trong hội nghị tôi mất bình tĩnh, nói mấy lời không nên nói.
Thấy Chu Kiến Minh như vậy, Vương Trạch Vinh không hề đồng tình. Chu gia nếu dám nhằm vào hắn, vậy nói rõ bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, quyết không phải suy nghĩ trong lúc nhất thời. Lại nghĩ đến chuyện của Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh vẫn có chút giật mình. Nếu không phải kịp thời phát hiện thì hắn có lẽ xong rồi.
- Đồng chí Chu Kiến Minh, anh là Thường vụ tỉnh ủy, nói chuyện phải có dáng vẻ của Lãnh đạo tỉnh ủy. Công tác của Ủy ban kỷ luật có quy trình của họ, tùy tiện chi trích công tác người khác, lại không lấy ra được chứng cứ nói công việc của người ta có vấn đề, anh cho rằng thích hợp sao?
Vương Trạch Vinh lúc này không còn khách khí, trực tiếp phê bình Chu Kiến Minh.
Nghe Vương Trạch Vinh gọi như vậy, Chu Kiến Minh biết hôm nay muốn được Vương Trạch Vinh tin lại là rất khó khăn.
- Bí thư Vương phê bình đúng, tôi còn điểm chưa chín chắn trong công việc. Xin Bí thư Vương chỉ đạo nhiều hơn.
Chu Kiến Minh cố ý đưa ra lời này chính là hy vọng Vương Trạch Vinh bỏ qua.
- Đồng chí Chu Kiến Minh, tôi hy vọng anh phối hợp công tác của Ủy ban kỷ luật. Dù Ủy ban kỷ luật điều tra ra như thế nào thì anh phải đối mặt.
Vương Trạch Vinh cũng không tiếp nhận lời Chu Kiến Minh nói, mà nói thẳng chuyện xác minh của Ủy ban kỷ luật.
Một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, Chu Kiến Minh rất khó hiểu. Vương Trạch Vinh này có xuất thân bình thường, sao lại có thế lực lớn như vậy? Mình là chủ lực Chu gia, cũng kinh doanh rất lâu nhưng dù như thế nào cũng không đạt được trình độ của Vương Trạch Vinh. Thông qua tin truyền tới thì bây giờ không chỉ có Hạng gia và Uông gia có dấu hiệu nhằm vào Chu gia. Ngay cả người của Lão bí thư và Tổng bí thư đều có ý động Chu gia. Nếu lực lượng này mà bộc phát thì Chu gia không có sức chống cự.
Trong lòng mặc dù ghen ghét nhưng Chu Kiến Minh biết bây giờ là rất quan trọng, không thể tỏ vẻ không thích hợp nào cả. Một bên lén nhìn Vương Trạch Vinh, một bên y cố gắng tỏ vẻ thật chân thành.
Chu Kiến Minh đang quan sát Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng quan sát y.
Vương Trạch Vinh nhìn Chu Kiến Minh mà thở dài một tiếng, từ quan khí có thể thấy đối phương hoàn toàn ngược hướng với mình. Hắn vốn nghĩ nếu quan khí của Chu Kiến Minh nhất trí với mình thì có lẽ còn cho cơ hội, bây giờ thì Vương Trạch Vinh sẽ không cho Chu Kiến Minh cơ hội phục hồi. Vương Trạch Vinh hiểu rõ chuyện quan trường.
Hai người nói chuyện một lúc mà Chu Kiến Minh rất lo lắng. Y nhìn Vương Trạch Vinh rồi cắn răng nói:
- Bí thư Vương, tôi biết mình làm chuyện có lỗi với ngài. Đây là do tôi sai, xin ngài bỏ qua.
- Ồ, anh làm chuyện gì sai?
Vương Trạch Vinh ra vẻ ngạc nhiên nhìn Chu Kiến Minh.
Không ngờ Vương Trạch Vinh còn giả vờ không biết, Chu Kiến Minh rất buồn bực. Vương Trạch Vinh nếu không thừa nhận biết thì đúng là khó xử.
Chu Kiến Minh biết hôm nay dù như thế nào cũng phải có kết quả cuối cùng, y nói thẳng:
- Bí thư Vương, thằng em Chu Kiến Tinh của tôi hồ đồ tìm người theo dõi ngài. Việc này sau khi trong nhà biết thì bố tôi đã mắng nó một trận, bảo tôi xin lỗi ngài.
Chu Kiến Minh ra vẻ đau lòng mà nói.
- Ồ, có chuyện này ư. Đồng chí Chu Kiến Minh, chúng ta là Đảng viên nên làm việc phải vô tư. Chu Kiến Tinh cũng không làm gì sai, tôi làm việc vẫn chấp nhận kiểm tra, theo dõi một chút cũng sao sao. Các anh đừng trách cậu ta. Trên thế giới có rất nhiều người, tính cách tốt và không tốt. Anh về nói với Chu Kiến Tinh, có chuyện tuyệt đối không nên làm. Nếu gặp người có tính cách không tốt thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Kiến Minh thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này cũng không phải có tính cách tốt.
- Bí thư Vương, bố tôi rất xin lỗi ngài, muốn bồi thường tinh thần cho ngài. Đương nhiên ông cũng biết ngài không thiếu gì nên tỏ vẻ muốn xin lỗi.
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt mà nói:
- Bồi thường cái gì? Tôi không tổn thất gì, mời anh nói với bố anh là tôi không cần bồi thường. Tôi chỉ biết người trong xã hội đen thường dùng cách như vậy để suy nghĩ vấn đề. Đồng chí Chu Kiến Minh, chúng ta là cán bộ Đảng viên, quốc gia dành nhiều tiền tài như vậy để bồi dưỡng chúng ta, chẳng lẽ còn thiếu ăn thiếu mặc sao, trái tim phải đặt vào trong công việc.
Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng.
Chu Kiến Minh vì che dấu bối rối trong lòng mà bưng trà lên uống, không biết sao khi tay chạm vào chén trà lại làm đổ chén.
Chu Kiến Minh vội vàng đứng lên, nhìn chén trà đổ xuống, y liền lau bàn.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói với bên ngoài;
- Hương Băng, em đến lau nước trên bàn đi.
Long Hương Băng nghe vậy liền vội vàng đi tới, cô cười nói với Chu Kiến Minh:
- Bí thư Chu, để tôi làm.
Nói xong cô liền xuống bếp lấy giẻ lau mà dọn.
- Làm phiền chị.
Thấy Long Hương Băng làm việc nhanh như vậy, Chu Kiến Minh lại có chút nghi ngờ Long Hương Băng là tình nhân của Vương Trạch Vinh. Người phụ nữ này sao có thể chỉ là bình hoa?
Nhìn Long Hương Băng lau bàn rồi lấy chổi lau nước dưới đất, Vương Trạch Vinh không nói gì. Chu Kiến Minh cũng không biết nói gì.
- Xấu hổ quá vì đã làm thành như vậy.
Chu Kiến Minh nói với Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, hoàn cảnh vị trí không sao cả. Có người thường xuyên làm ra việc như vậy, chẳng qua chỉ là làm loạn được một chút mà thôi. Anh thấy đó, một chiếc giẻ, một chiếc chổi thì chỉ cần muốn làm sẽ không mất mấy công sức mà xong.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói.
- Bí thư Vương nói đúng là làm người ta phải suy nghĩ.
- Đồng chí Chu Kiến Minh, việc Ủy ban kỷ luật xác minh tài liệu thì anh không nên suy nghĩ nhiều. Chỉ cần anh một lòng làm việc, là người trong sạch thì dù là Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Trung ương đều không thể tra ra anh có vấn đề.
Chu Kiến Minh nghe thấy thế thì biết chuyến đi hôm nay coi như phí công. Vương Trạch Vinh quá cứng rắn, căn bản không tha cho hành vi của mình.
- Bí thư Vương, Chu Kiến Minh tôi vẫn nghe lời ngài. Ngài cũng biết đó, Xuân Thành đang trong thời kỳ phát triển, tài chính liên quan rất lớn nên khó tránh khỏi có chỗ không đúng, mong ngài thấy tôi vẫn trung thành mà giúp tôi.
- Đồng chí Chu Kiến Minh, anh nói hơi quá. Chúng ta là Đảng viên nên phải trung với Đảng, sao có thể trung thành với ai. suy nghĩ của anh đã sai rồi.
Nói đến nước này, Chu Kiến Minh biết dù nói như thế nào cũng không được Vương Trạch Vinh tha thứ. Y trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương Trạch Vinh, mặc dù tôi làm chuyện có lỗi với anh, nhưng anh cũng đừng làm quá như vậy. Nếu xảy ra chuyện thì Chu gia cũng không phải dễ dàng để người ta ức hiếp.
Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào Chu Kiến Minh mà nói:
- Chu gia rất giỏi sao?
Chu Kiến Minh bởi vì quá tức nên nói như vậy, nói xong liền hối hận. Đây hoàn toàn là trở mặt với Vương Trạch Vinh, không còn cơ hội nào nữa. Nghe Vương Trạch Vinh nói với giọng khinh thường, lại nghĩ tới lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh, Chu Kiến Minh rất lo lắng.
Khinh thường nhìn Chu Kiến Minh, Vương Trạch Vinh nói:
- Chu Kiến Minh, anh phải nhớ một điều nếu mình đã làm chuyện gì thì phải dũng cảm chịu trách nhiệm. Anh là một Thường vụ tỉnh ủy, đừng luôn lấy gia tộc nào đó đè người. Anh phải biết gia tộc không phải làm gì cũng được.
Chu Kiến Minh không biết làm như thế nào ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, y cứ thế từ từ đi không mục đích.