Quan Khí​

Chương 1247: Chương 1247: Tường đổ




Chu Kiến Minh biết lần này Chu gia coi như xong. Từ thái độ của Vương Trạch Vinh có thể thấy hắn rất tức giận việc bị theo dõi.

Sao có thể như vậy?

Dù như thế nào Chu Kiến Minh cũng không hiểu sao Vương Trạch Vinh có thể phát hiện ra người mình phái đi theo dõi hắn? Theo hắn biết mỗi lần hành động đều làm sau khi Lý Minh Quốc rời đi, còn theo dõi Lý Minh Quốc xong mới làm. Vương Trạch Vinh còn chuyện gì mình không biết ở Nam Điền nữa? Vương Trạch Vinh sao có thể phát hiện ra.

Đi trong tiểu khu, Chu Kiến Minh thấy không ít cán bộ Tỉnh ủy. Bình thường những người này đều chào y, nhưng hôm nay lại làm như không thấy, cứ như vậy mà đi.

Có mấy cán bộ Tỉnh ủy thấy Chu Kiến Minh cũng chào, chẳng qua làm người ta khó hiểu là Chu Kiến Minh như không nghe thấy, từ từ đi tới.

Không biết bao lâu Chu Kiến Minh mới về được đến nhà. Thấy Chu Kiến Minh ngồi bịch xuống ghế, vợ y rất sợ.

Điện thoại vang lên.

Điện thoại làm cho Chu Kiến Minh giật mình, y theo phản xạ cầm điện thoại lên nghe.

- Tôi là Chu Kiến Minh.

- Kiến Minh, tình hình sao rồi?

Đây là anh cả của y gọi tới hỏi tình hình đến nhà Vương Trạch Vinh.

Nghe thấy ông anh hỏi, Chu Kiến Minh như quả bóng xì hơi, mệt mỏi nói:

- Không được.

Đầu bên kia cũng im lặng, một lúc sau vang lên tiếng tút tút. Chu Kiến Minh bắt đầu thở hổn hển.

- Kiến Minh, có việc gì vậy?

Bà vợ rất lo lắng hỏi.

Nhìn vợ, Chu Kiến Minh ôm lấy ả rồi nói:

- Em ra nước ngoài đi.

Vợ ả vội vàng nói:

- Anh là người Chu gia, ai dám động tới Chu gia?

Chu Kiến Minh cười khổ một tiếng và không nói gì nữa.

Chu Kiến Minh lần đầu tiên mới biết Chu gia không phải muốn gì cũng được.

Cơn bão tới quá nhanh, lớn đến mức làm người ta sợ hãi.

Chuyện bắt đầu khi Chu Kiến Tinh bị bắt.

Chuyện gì cũng là như vậy, không muốn điều tra thì không sao, muốn điều tra thì quá đơn giản. Chu Kiến Tinh làm kinh daonh, từ trước đến giờ vẫn ỷ vào thế lực Chu gia nên đã làm không ít chuyện mờ ám.

Bộ Công an đã thành lập tổ chuyên án điều tra, không tốn bao sức đã tra ra rất nhiều vấn đề của Chu Kiến Tinh.

Theo điều tra làm mọi người rất giật mình, giao dịch quyền tiền đầy rẫy, đánh bạc, gái … một loạt biện pháp được dùng.

Mấy năm nay Chu gia kinh ở khắp nơi trong cả nước, quan chức dính vào rất nhiều. Đây chính là một vụ án hủ bại rất lớn của Trung Quốc.

Tra ra nhiều việc như vậy, khi báo cáo lên Tổng bí thư thì được phê một chữ “Bắt”

Chu Kiến Tinh bị bắt làm cả Chu gia chấn động.

Chu Kiến Tinh đâu phải người bình thường, hắn bị bắt đã nói rõ vấn đề.

Đừng nhìn Chu gia không phải gia tộc hàng đầu Bắc Kinh, nhưng mọi người biết mạng lưới quan hệ rất rộng. Động Chu gia thì không có lực lượng nhất định thì sẽ bị phản công mạnh.

Mọi người hiểu một điều chỉ cần là gia tộc Bắc Kinh thì nhà ai chẳng có một chút vấn đề. Bây giờ động Chu gia, điều này nói rõ Chu gia động vào người không nên động.

Tin tức từ từ truyền ra, Chu gia đã làm chuyện có lỗi với Tư Mã gia tộc và Vương Trạch Vinh.

Sau khi hiểu việc này, mọi người thầm mắng Chu gia mù mắng, chọc vào người không nên chọc. Tư Mã Hoàng là lãnh đạo quốc gia, trong này còn có Vương Trạch Vinh. Đối với Vương Trạch Vinh, mọi người càng đánh giá cao lực lượng của Vương Trạch Vinh, cũng có một số người khó hiểu. Vương Trạch Vinh không phải vẫn đấu đá với Tiền Minh Phú sao? Sao hắn lại kết hợp với Tư Mã Hoàng, Vương Trạch Vinh này quá độc.

Sau khi thấy rõ tình hình thì mọi người biết Chu gia đã xong, đánh chó xuống nước là điều mọi người đều muốn làm. Hơn nữa Chu gia chiếm lợi ích rất lớn. Đánh chết Chu gia thì sẽ được phân chia lợi ích.

Mấy ông lão thì không có suy nghĩ nhưng không có nghĩa con cháu bọn họ không nghĩ. Nhất là đám thiếu gia quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh liền nhảy lên. Đắc tội Vương Trạch Vinh thì đâu dễ thoát thân như vậy. Hơn nữa tin từ tầm cao của gia tộc khiến bọn họ yên tâm đi làm. Lần này Chu gia xong rồi, không xử bọn họ thì xử ai.

Bắc Kinh bắt đầu có cơn sóng ngầm, rất nhiều người tham gia hành động đánh ngã Chu gia.

Sau khi Chu Kiến Tinh khai thì vấn đề càng lúc càng lớn. Chu gia kinh doanh nhiều năm như vậy thì lấy ra vài việc đều có dấu hiệu vi phạm pháp luật.

Việc này mặc dù do người sau lưng đẩy một chút, nhưng đến bây giờ thì không cần người ở Trung ương tham gia. Mọi người thấy rõ tình hình liền rất tích cực hành động.

Đen đủi nhất là quan viên Chu hệ, không ai biết sao lại xảy ra chuyện như vậy. Chu gia đổ quá nhanh làm bọn họ rất sợ hãi.

CÙng lúc này Bắc Kinh cũng xuất hiện một cơn bão chống hủ bại nhằm vào Chu gia.

Đúng là đến mức mọi người cùng hô đánh.

Nhìn tình hình Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh vốn bố trí một chút cũng không cần nữa. Việc này làm hắn có chút giật mình, bây giờ hắn căn bản không cần làm gì, chỉ ngồi xem là được.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh chỉ có thể dùng từ nhân quả mà giải thích thôi.

Sau đó Chu Kiến Quang, Chu Kiến Vĩ bị bắt. Anh rể của Chu Kiến Minh cũng bị điều khỏi vị trí.

Cơn sóng chống hủ bại lan rất mạnh, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng đưa tin, đánh giá cao can đảm chống hủ bại của Trung Quốc. cho rằng chính phủ Trung Quốc đang rất quyết tâm.

Đương nhiên cũng có nước đưa ra bình luận nói rằng Trung Quốc là một nơi đầy tham ô, tham nhũng, không nên đầu tư ở đây.

Theo Bắc Kinh hành động, người Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng tới Nam Điền, chỉ trong hai ngày, Chu Kiến Minh đã bị bắt.

Thấy tình hình Chu gia như vậy, mọi người đều hít sâu một hơi, Chu gia khổng lồ như vậy mà nói ngã là ngã.

Ngay khi người Chu gia không ngừng bị bắt, Chu Đào cũng bị cao huyết áp mà chết. Chu Đào chết, Chu gia xong đời.

Ngay sau khi Chu Kiến Minh bị bắt, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Ủy ban kỷ luật Trung ương và Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nói hắn lên Bắc Kinh, chủ yếu là muốn nói chuyện xảy ra ở Nam Điền.

Vương Trạch Vinh đầu tiên là với Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Lần này Ủy ban kỷ luật Trung ương phê bình việc cả chủ tịch tỉnh và một Thường vụ tỉnh ủy Nam Điền xảy ra chuyện, chủ yếu là muốn nhắc nhở Tỉnh ủy Nam Điền phải chú ý nhiều trong công tác chống hủ bại.

Vương Trạch Vinh liền kiểm điểm với Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Đương nhiên đây chỉ là hình thức mà thôi. Ủy ban kỷ luật Trung ương không thể nói cho cũng không thể nói đây là do Vương Trạch Vinh không làm tốt công tác tạo thành.

Lần này Tiền Minh Phú xảy ra chuyện ở Bắc Kinh, đã lâu không về Nam Điền thì chuyện của y không liên quan tới Tỉnh ủy Bắc Kinh. Chuyện của Chu Kiến Minh cũng thế. Đây không phải chuyện của riêng Chu Kiến Minh, Chu gia làm nhiều việc như vậy thì cũng không thể trách Tỉnh ủy Nam Điền.

Bây giờ Ủy ban kỷ luật Trung ương cũng có suy nghĩ mới về việc hủ bại. TRước đây nơi nào xuất hiện hủ bại thì nói bộ máy Tỉnh ủy ở đó không làm tốt công tác, bây giờ đã khác.

Việc này bây giờ nói thành nếu một nơi phát hiện ra hủ bại, nói rõ nơi này quyết tâm chống hủ bại.

Vương Trạch Vinh có can đảm phá vụ án này, đây được tính là thành tích của hắn. Trung ương cũng khen ngợi quyết tâm chống hủ bại của Nam Điền.

Ủy ban kỷ luật Trung ương còn thừa nhận can đảm phá vụ án của Tỉnh ủy Nam Điền.

Qua việc này Vương Trạch Vinh thấy ĐIền Kim Bình là người được lợi nhất. Ủy ban kỷ luật Trung ương còn có ý điều ĐIền Kim Bình lên Ủy ban kỷ luật Trung ương công tác.

Ra khỏi Ủy ban kỷ luật Trung ương, Vương Trạch Vinh đến là ban Tổ chức cán bộ trung ương.

Lần này Vương Trạch Vinh gặp chính là Trưởng ban Vương Triêu Chính của là ban Tổ chức cán bộ trung ương.

Vừa vào văn phòng, Vương Trạch Vinh giật mình và phát hiện quan khí của Vương Triêu Chính thay đổi nhiều, lúc trước chỉ có hai tán ô, bây giờ đã thành năm tán. Thấy thế Vương Trạch Vinh biết bây giờ Vương Triêu Chính đã là Ủy viên Bộ Chính trị, quan khí biến hoá nhiều như vậy thì chẳng lẽ cũng sẽ lên?

Vương Triêu Chính đứng lên cười nói:

- Đồng chí Trạch Vinh, lần này mời đồng chí tới đây chính là có vài việc. Lần này Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, Chu Kiến Minh lại xảy ra chuyện khiến bộ máy Tỉnh ủy có vấn đề. Mời đồng chí tới là muốn nói chuyện về bộ máy.

Vương Trạch Vinh trước khi đến sẽ biết nói việc này, hắn nghiêm túc nói:

- Trưởng ban Vương, bộ máy Nam Điền xuất hiện vấn đề thì tôi có trách nhiệm.

Vương Triêu Chính xua tay nói:

- Chúng ta không nói đến trách nhiệm, hơn nữa tình hình Nam Điền thì mọi người hiểu, không thể đổ chuyện lên người Tỉnh ủy.

Vương Triêu Chính ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trung ương có nghiên cứu việc tăng nhân sự vào bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền, ý của Trung ương là do cậu tiến hành đề cử. Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển nên cho rằng do cậu đề cử cán bộ mới có lợi cho sự phát triển của Nam Điền.

Nghe Vương Triêu Chính giao quyền đề cử cho mình, Vương Trạch Vinh biết đây là Trung ương bồi thường cho hắn.

Tư Mã Hoàng lần này đã có tác dụng rất quan trọng. Chu gia khiến Tiền Minh Phú mất chức, Tư Mã Hoàng rất tức giận. Ông ta sẽ đứng về phía hắn. Lần này Lâm Khâm xảy ra chuyện nên Bí thư Lâm cũng tức giận, lần này có Chu gia để phát tiết thì ngài sẽ vui. Hơn nữa còn có Lão bí thư, lực lượng Uông gia, Vệ gia và Hạng gia. Tất cả mọi người đều ủng hộ hắn, như vậy giao quyền đề cử bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền cho hắn, đây là khen thưởng và bồi thường.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cảm ơn Trung ương đã tin tưởng tôi, cảm ơn Trưởng ban Vương đã tin tưởng. Tôi về sẽ cẩn thận suy nghĩ và đưa ra sự lựa chọn thích hợp.

Vương Triêu Chính cười nói:

- Trạch Vinh, chúng ta quen đã lâu, sau này phải trao đổi nhiều hơn. Cậu rất có năng lực, tôi hy vọng Nam Điền sẽ phát triển mạnh dưới sự lãnh đạo của cậu.

Đây là lần đầu Vương Triêu Chính tỏ thái độ này, Vương Trạch Vinh đương nhiên đáp lời:

- Sau này trong công việc còn xin Trưởng ban Vương chỉ đạo nhiều hơn.

Vương Triêu Chính cười nói:

- Mau đề cử người với chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.