Sau khi Uông Nhật Thần rời đi, Vương Trạch Vinh thấy hai chị em Uông gia đang cười nói liền hỏi:
- Có gì hay mà cười thế?
Uông Phỉ đỏ mặt nói:
- Không có gì, bọn em nói chuyện thôi.
Uông Kiều cũng đỏ mặt.
Vương Trạch Vinh biết hai cô nói chuyện riêng nên không hỏi. Hắn nói với Uông Phỉ:
- Em chuyển công tác đến đâu rồi?
- Em bây giờ coi như nhân viên của Tân Hoa Xã.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ, từ trước đến giờ hắn không quan tâm mấy công việc của cô.
Nhìn ra ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười nói:
- Trạch Vinh, anh ít quan tâm tới Tiểu Phỉ quá đó. Tiểu Phỉ là phóng viên gì cũng không biết. Anh biết không, Tiểu Phỉ có một bút danh tên Hồng Nhật, rất nổi tiếng.
Nghe tên này, Vương Trạch Vinh có chút giật mình nhìn Uông Phỉ. Hắn biết phóng viên này, là phóng viên chuyên viết về kinh tế, bài viết rất có trình độ, còn dám vạch trần những thứ ẩn giấu bên trong. Vương Trạch Vinh vốn nghĩ đó là làm, không ngờ lại là vợ mình.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Phỉ nũng nịu nói:
- Anh đừng nghe Tiểu Kiều, em chỉ viết vài bài mà thôi.
Tuy nói như vậy nhưng cô cũng lộ rõ vẻ tự hào.
Vương Trạch Vinh khen:
- Anh đã xem bài viết của phóng viên Hồng Nhật kia, nội dung rất hay. Anh còn đang muốn tìm suy nghĩ làm quen với phóng viên đó.
Uông Kiều cười hì hì nói:
- Buồn cười quá, ngủ với nhau mà không biết vợ mình là như thế nào.
Thấy Uông Kiều cười vui như vậy, Vương Trạch Vinh phát hiện khi Uông Kiều cười thì càng thêm quyến rũ.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Kiều đỏ mặt và không dám cười nữa.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người phụ nữ và thấy đều rất xuất sắc. Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, Tiểu Kiều mới lợi hại. Chị ấy bây giờ là Phó chánh văn phòng nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện. Anh nói Tiểu Kiều có lợi hại không?
Theo Vương Trạch Vinh hiểu thì mấy cơ quan này có lãnh đạo là đồng chí tóc bạc, không ngờ Uông Kiều đã đến mức này. Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết với thế lực Uông gia, hơn nữa Uông Kiều còn là con dâu của Tổng bí thư thì có chức vụ này cũng không khó. Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ đến một điểm là dù có quan hệ, nếu năng lực bản thân không đủ thì cũng không thể ngồi vào vị trí như vậy. Hắn rất tò mò về học vấn của Uông Kiều.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Kiều không biết sao thấy rất ngọt ngào, cô hơi ưỡn ngực và nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ:
- Sao, xem thường em à?
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Ha ha, đâu có, đây là khâm phục mà.
Uông Kiều cười nói:
- Đừng xem thường phụ nữ.
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối, mọi người ngồi nói chuyện như một gia đình. Uông Nhật Thần rất thích cảm giác này. Ông uống vài chén rượu rồi mới đi. Vương Trạch Vinh sau khi tiễn Uông Kiều rồi cùng Uông Phỉ vào phòng ngủ.
Hai người sớm biết đối phương đều ham muốn. Bây giờ mọi người đã đi, hai người nhanh chóng vào không gian của mình.
Nghe nói Lữ Hàm Yên đã có thai, Uông Phỉ thể hiện rất mạnh mẽ làm Vương Trạch Vinh hơi sợ.
Sáng hôm sau khi Vương Trạch Vinh dậy thì Uông Phỉ vẫn ngủ ngon, mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Vương Trạch Vinh thấy trong tủ treo đầy quần áo của hắn. Hắn biết đây là Uông Phỉ mua cho mình.
Mặc một bộ đồ thể thao, Vương Trạch Vinh đi ra địa điểm mọi người thường tập luyện.
- Ha ha, Tiểu Vương, rốt cuộc thấy cậu. Mau xem giúp tôi động tác này luyện như thế nào?
Vương Trạch Vinh vừa tới thì một ông lão đã gọi.
- Lão Trịnh, đồng chí Tiểu Vương không mấy khi có thể tới, sao có thể chỉ xem giúp mình ông.
Các ông lão lập tức vây quanh Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Uông Nhật Thần còn chưa tới, trong này còn có lão gia tử Thủ tướng.
- Kính chào các Thủ tướng.
Vương Trạch Vinh khá quen thuộc với mọi người, hắn vội vàng chào.
Thấy mọi người có vẻ hy vọng mình hướng dẫn, Vương Trạch Vinh nói với mọi người:
- Các thủ trưởng, tôi gần đây tìm hiểu thêm về Thái cực quyền và thấy có lợi cho sức khỏe. Tôi tập một lần, các thủ trưởng xem.
- Mau luyện cho mọi người xem một chút.
Bố Thủ tướng vui vẻ nói.
Vương Trạch Vinh bắt đầu tập từng chiêu một cách từ từ.
Lần này Vương Trạch Vinh đã sửa Thái cực quyền cho phù hợp với các ông lão.
Thấy Vương Trạch Vinh rất nhanh tập xong, một ông lão nói:
- Sao lại đơn giản như vậy?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quan trọng là tác dụng. Bây giờ chúng ta bắt đầu tập.
Các ông lão bây giờ cần nhất là sức khỏe, có sức khỏe tốt thì có lợi với mình, còn là cống hiến với gia tộc. Tất cả đều bắt đầu tập theo Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vừa hướng dẫn vừa sửa chỗ sai cho mọi người.
Mọi người đang tập thì Uông Nhật Thần đã tới. Thấy Vương Trạch Vinh đang dạy mọi người, ông rất vui.
- Lão Uông, sao hôm nay dậy muộn thế, có phải là yếu rồi không?
Một ông lão trêu chọc.
Uông Nhật Thần hôm qua rất vui nên uống nhiều vài chén và dậy muộn. Ông lớn tiếng nói:
- Lão Tạ, tôi dù như thế nào cũng phải xử ông.
- Đến đây, hôm nay đồng chí Tiểu Vương dạy chúng ta Thái cực quyền mới.
- Đúng rồi, vừa luyện vài chiêu của Tiểu Vương, tôi thấy lưng mình đỡ nhiều.
- Đúng thế, ông không nói thì tôi không nghĩ đến. Sáng nay dạy thấy đau lưng, bây giờ luyện thì thấy đỡ hơn nhiều.
Mấy ông lão tranh nhau nói và thấy hứng thú với phương pháp mới của Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần cũng vui vẻ, lập tức tham gia vào việc tập luyện.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các thủ trưởng, tập Thái cực quyền chủ yếu là hít thở, luyện nhiều sẽ quen và có lợi cho sức khỏe.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Các vị, Trạch Vinh bây giờ sẽ đến Bộ Thương mại công tác, có nên ủng hộ một chút không?
Bố Thủ tướng cười nói:
- Ông đó, không bao giờ chịu thiệt. Ai chẳng biết Tiểu Vương do một tay ông đề bạt. Ông yên tâm, dù như thế nào thì mọi người cũng sẽ giúp.
Một ông lão khác cười nói:
- Tôi rất chú ý tới đồng chí Tiểu Vương. Các ông thấy thành tích của Tiểu Vương đó, từ Thường Hồng hay Bắc Dương đều làm rất tốt, đáng bồi dưỡng.
Uông Nhật Thần nói với Bố Thủ tướng:
- Lão lãnh đạo, Trạch Vinh bây giờ đến Bộ Thương mại công tác, cậu ấy có thể đến chào thủ trưởng của mình không?
Bố Thủ tướng chỉ vào Uông Nhật Thần rồi nói:
- Ông đó, vậy mà nghĩ tới đầu tôi.
Bố Thủ tướng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Như vậy đi, bây giờ về nhà với tôi, vừa lúc để mọi người gặp mặt.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói;
- Thủ trưởng, gấp quá nên tôi chưa kịp chuẩn bị quà.
Bố Thủ tướng trừng mắt nhìn hắn mà nói:
- Cậu đó, nếu dám mang quà thì tôi đuổi ra ngay.
Cùng Bố Thủ tướng đi về nhà, vừa đi ông lão vừa nói:
- Tiểu Vương, dù đến đâu thì cậu cũng phải giữ vững khí chất bây giờ. Tôi thích việc dám nói dám làm của cậu. Đảng chúng ta cần đồng chí như vậy.
- Xin thủ trưởng yên tâm, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. Dù ở vị trí nào cũng hết lòng phục vụ nhân dân.
Bố Thủ tướng gật đầu nói:
- Đừng học đám người chỉ biết đấu đá, không làm việc gì ra hồn. Cậu chỉ cần hết lòng vì công việc thì không ai có thể làm gì.
Vừa vào nhà, Vương Trạch Vinh thấy Thủ tướng đang xem văn bản.
Thủ tướng thấy Vương Trạch Vinh liền cười nói:
- Đồng chí Tiểu Vương đến à? Mau ngồi đi.
Thái độ của Thủ tướng rất thân thiết, có vẻ rất quen với Vương Trạch Vinh.
- Ngồi đi, coi nhà mình đi.
Bố Thủ tướng nói với Vương Trạch Vinh.
- Lấy một phần cho Tiểu Vương.
Bố Thủ tướng lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Thủ tướng thấy bố mình như vậy liền cười nói với Vương Trạch Vinh.