Điều chỉnh nhân sự ở Bắc Dương đã kết thúc. Đúng như Vương Trạch Vinh suy nghĩ thì Cổ Duy Thành lui, chủ tịch tỉnh Tằng Lâm Thành không thể tiến lên mà đổi thành một nhân viên Lâm hệ từ Bắc Kinh tới tên Mạnh Chiến. Lý Trấn Giang thành Phó bí thư Tỉnh ủy, xếp thứ ba, coi như nhân viên dẫn đầu của Vương Hệ ở Bắc Dương. Các người khác không thay đổi nhiều. Ngoài Lý Ích Tài thành Thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy Xuân Dương ra thì Bí thư đảng ủy Sở công an điều từ ngoài tới.
Lý Ích Tài lên thành Bí thư thị ủy Xuân Dương, Thị trưởng thành Dương Kế Thuận.
Thông qua điều chỉnh, Xuân Dương vẫn nằm trong tay nhân viên Vương Hệ.
Bây giờ tình hình Bắc Dương rất tốt đẹp. Do Vương Hệ và Lâm hệ phối hợp tốt. Đương nhiên bề ngoài là như vậy nhưng âm thầm là Lâm hệ khống chế cả Bắc Dương.
bgiVương Trạch Vinh dù muốn hay không thì hắn đã tự động được xác định là người Lâm hệ. Tổng bí thư rất chú ý đến hắn.
Vương Trạch Vinh điều khỏi Bắc Dương làm mọi người rất giật mình. Chẳng qua nghe thấy tin hắn lên chức làm mọi người Vương Hệ đều vui mừng.
Các thành viên bộ máy Tỉnh ủy Bắc Dương đều mời Vương Trạch Vinh dùng cơm. Lãnh đạo tỉnh coi như xếp hàng mời hắn, muốn tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh biết Bắc Dương coi như cơ sở của mình nên cũng cố gắng hòa hợp.
Vương Trạch Vinh mặc dù đã được Trung ương quyết định bổ nhiệm làm Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại nhưng nghe tin Vương Trạch Vinh điều đi cũng khiến quần chúng nhân dân Xuân Dương giật mình. Tuy Vương Trạch Vinh đến Xuân Dương không lâu nhưng quần chúng nhân dân Xuân Dương rất có cảm tình với hắn.
Trong mắt quần chúng nhân dân thì ai thật lòng giúp bọn họ, đó là quan tốt. Bọn họ không cần biết quan chức tranh chấp ra sao. Mới đầu mọi người nghĩ Vương Trạch Vinh vì chống hủ bại nên bị điều đi nên định gây sự. Về sau mới biết Vương Trạch Vinh lên chức nên quần chúng nhân dân mới yên lòng.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước, hắn tiến bộ rất nhanh, tiền cũng nhiều nên điều hắn cần làm nhất bây giờ là hết lòng phục vụ nhân dân.
Đương nhiên đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì vẫn có nhiều khuyết điểm. Đối với vấn đề nam nữ thì hắn vẫn không thể sửa.
Biết Vương Trạch Vinh lên chức, Tiểu Giang liền gọi điện, chat qua mạng với hắn.
Cô con gái gọi ba, Vương Trạch Vinh nhìn con gái mà không biết nói gì.
Nhìn con gái càng lúc càng giống Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang:
- Bây giờ anh sang Bộ Thương mại công tác nên đi lại nhiều, có lẽ có nhiều thời gian ở bên mẹ con em.
Tiểu Giang nói:
- Em quen rồi, sự nghiệp của anh quan trọng nhất. Chỉ cần trong lòng anh nghĩ tới mẹ con em là được.
Thấy Vương Trạch Vinh áy náy, Tiểu Giang cười nói:
- Em bây giờ rất thỏa mãn. Anh còn nhớ lúc ở xã Hoàn Thành, hai chúng ta vì giữ chức mà dùng âm mưu. Bây giờ nghĩ lại thì rất rất buồn cười.
Nghe Tiểu Giang nhắc tới xã Hoàn Thành, Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện cũ đúng là thú vị, lúc ấy em hình như không có ý lấy anh thì phải.
- Hừ, em hối hận, lúc ấy đáng lẽ không nên để Hàm Yên nhân cơ hội cướp anh, khiến em bây giờ làm vợ bé.
Việc này Tiểu Giang rất hối hận. Lúc ấy Lữ Hàm Yên bị Lữ Khánh Phân ngăn cản, Tiểu Giang có cơ hội lấy Vương Trạch Vinh trước.
- Ha ha, lúc ấy em hình như muốn lấy người chồng quyền lực mà.
Hai người nói chuyện cũ nên rất vui vẻ.
- Trạch Vinh, Hương Băng theo anh lên Bắc Kinh sẽ không tiện. Em thấy để chị ấy đến giúp em. EM bây giờ rất bận, làm ăn càng lúc càng lớn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cái này phải hỏi ý Hương Băng.
- Em đã nói với chị ấy. Dù sao anh không ít phụ nữ ở Bắc Kinh, thiếu chị ấy cũng không sao.
Vương Trạch Vinh rời khỏi Bắc Dương thì chỉ mang theo hai chị em Long gia rồi lẳng lặng đi.
Lần này vợ Long Dũng Đình tạm thời chưa điều lên Bắc Kinh. Vương Trạch Vinh dự định qua một thời gian rồi sẽ đưa lên.
Chuyện Long Hương Băng lên Bắc Kinh thì Vương Trạch Vinh cũng đã nói với Lữ Hàm Yên.
Tuy Lữ Hàm Yên rất rộng lượng và tỏ vẻ Long Hương Băng có thể đến nhà mình ở, nhưng cuối cùng Vương Trạch Vinh vẫn quyết định mua căn nhà khác cho chị em Long Hương Băng ở.
Long Dũng Đình rất trung thành với Vương Trạch Vinh, điều này Vương Trạch Vinh biết. Hắn cũng biết người theo mình thì phải đối xử thật tốt.
Long Hương Băng cũng biết mình lên Bắc Kinh không tiện, Lữ Hàm Yên cũng có giới hạn của mình. Vì thế cô lên Bắc Kinh được vài hôm liền sang Hongkong với Tiểu Giang.
Tiểu Giang làm ăn càng lúc càng lớn nên rất cần Long Hương Băng giúp mình. Hai cô ở cạnh nhau cũng rất thân thiết.
Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh thì tạm thời không có việc gì. Có không ít người muốn mời hắn ăn cơm để tăng cường quan hệ.
Hạng Định cũng cố sức, không ngừng giới thiệu những người mà hắn thấy cần thiết với Vương Trạch Vinh.
Vui nhất chính là Lữ Hàm Yên. Thấy Vương Trạch Vinh có thể ở cùng mình trên Bắc Kinh, cô dù bận đến đâu thì cũng cố gắng hôm nào cũng về nhà.
Lữ Hàm Yên thần bí nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, hôm nay em đi bệnh viện kiểm tra.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Sao, em bị bệnh ư?
Hắn vội vàng đứng dậy cẩn thận nhìn cô.
Thấy Vương Trạch Vinh quan tâm mình như vậy, Lữ Hàm Yên rất hưng phấn. Một bên hưởng thụ sự quan tâm của hắn, một bên khẽ đấm hắn mà nói:
- Anh làm gì thế?
- Không sao thì em đến bệnh viện làm gì?
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói.
- Em có rồi.
- Có.
Vương Trạch Vinh lập tức hiểu ra rồi rất giật mình nói:
- Sao lại có?
- Sao, không thích em có con nữa ư? Hừ, em nói rồi, lần này em phải có thai trước Uông Phỉ.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền trợn mắt há mồm không biết nói gì. Thấy Lữ Hàm Yên rất quyến rũ, Vương Trạch Vinh ôm cô mà hôn loạn.
Lữ Hàm Yên vui vẻ nói:
- Ông Uông Nhật Thần tức chết rồi.
Vương Trạch Vinh sờ sờ mũi và im lặng.
Ôm Lữ Hàm Yên ngồi trên ghế, Vương Trạch Vinh nhìn ánh mắt vui vẻ của cô mà không nhịn được hôn cô.
Hôn một lúc nhưng Lữ Hàm Yên đẩy hắn ra, cố nhịn cơn thèm muốn xuống mà nũng nịu nói:
- Bắt đầu từ hôm nay em không thể làm việc đó. Em phải dưỡng thai.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em cũng biết là bây giờ cũng không phải kiêng mà.
Lữ Hàm Yên véo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lợi cho cô bé Uông Phỉ rồi. Bắt đầu từ hôm nay tối anh ở đây, tối đến Uông gia. Nếu không ông Uông lại buồn chết.
Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên rất hiếu thuận. Mặc dù cô không nói gì nhưng trong lòng cũng nghĩ tới ý của bố mình – Hạng Nam. Hạng Nam bây giờ rất muốn có cháu trai họ Hạng, cô đã có con thì Hạng Nam nhất định sẽ rất vui.
Đối với việc có con thứ hai, Vương Trạch Vinh không phải suy nghĩ nhiều. Hắn biết Hạng Nam sẽ tự xử lý.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà đưa tay vào lòng Lữ Hàm Yên sờ soạng. Lữ Hàm Yên mặc dù đã sinh con nhưng vẫn rất tuyệt vời.
Vương Trạch Vinh hiếm khi rảnh rỗi như vậy, hắn cố gắng hưởng thụ cuộc sống này.
Lữ Hàm Yên bây giờ làm việc ở tập đoàn rất bận. Mặc dù chỉ là giúp Hạng Tâm Lam nhưng chuyện của cô cũng không ít. Hai người ngồi một lúc thì tập đoàn gọi tới, Lữ Hàm Yên phải đi.
Vương Trạch Vinh liền lái xe tới nhà Uông Nhật Thần.
Lái xe trên đường Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh thấy dâu cũng tắc đường. Nhưng điều này cũng nói rõ sự phát triển nhanh chóng của Bắc Kinh.
Sau khi vào nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh mới phát hiện ở đây ngoài Uông Phỉ thì còn có Uông Kiều. Thấy Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Xem ra quan hệ giữa Lâm Khâm và Uông Kiều chưa cải thiện.
Đúng là khó hiểu, Uông Kiều không thân với bố mẹ như với Uông Nhật Thần.
Hôm qua Hạng Định gọi điện và nói với Vương Trạch Vinh rằng Lâm Khâm đã thành Thị trưởng. Chẳng qua Lâm Khâm cũng có vòng tròn của mình, không chơi bời gì mấy với Hạng Định. Nghe nói y ít về Bắc Kinh và có bao một cô gái ở tỉnh.
- Trạch Vinh, đến nói chuyện với ông.
Tâm trạng Uông Nhật Thần rất tốt, ông gọi Vương Trạch Vinh ngồi xuống
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ, Uông Phỉ nói với hắn:
- Trạch Vinh, anh nói chuyện với ông nội. Em rót trà cho anh.
Uông Kiều cũng ngồi ở ghế bên nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh lên chức nhanh quá đó, bây giờ đã lên Bắc Kinh rồi.
Nói xong Uông Kiều liền cười hì hì.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Kiều, sao không đi làm?
- Ai nói em không đi làm, đây không phải là đi làm sao? Nghe nói anh tới nên chạy đến.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Em có bận không?
Hắn không hỏi tại sao Uông Kiều không đi làm mà đến gặp mình, thấy hai chị em xinh đẹp của Uông gia, hắn khá vui vẻ.
Uông Nhật Thần sau khi lui ra thì ít khi nói chuyện quan trường với ai. Hai cô cháu gái cũng không muốn nói chuyện phức tạp này làm ông rất buồn bực. Thấy Vương Trạch Vinh tới, ông liền kéo Vương Trạch Vinh tới nói chuyện quan trường.
Vương Trạch Vinh cũng rất thích nghe nên khá hợp với ông.
Uông Nhật Thần xua tay nói:
- Đừng nói mấy thứ linh tinh đó. Trạch Vinh, lần này điều cháu tới Bộ Thương mại công tác, đây là Trung ương tin tưởng cháu, cháu có dự định gì?
Uông Nhật Thần ngăn Vương Trạch Vinh và Uông Kiều nói chuyện, ông hỏi Vương Trạch Vinh về dự định trong công tác sau đây.
Uông Kiều chớp chớp mắt với Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Ông nội chỉ quan tâm đến việc này thôi.
Vương Trạch Vinh ngồi thẳng lưng mà nói:
- Ông, việc này cháu đúng là chưa có suy nghĩ. Công tác thương mại là nội dung hoàn toàn mới đối với cháu, cháu đến là muốn hỏi ông.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Thực ra đến cấp bộ thì cháu cần chú ý là vấn đề phương hướng. Dù làm việc gì cũng phải nghiêm túc chấp hành chỉ thị của Trung ương. Chỉ cần làm tốt việc này thì dù cháu tồn tại vài vấn đề nhỏ cũng không sao.
- Việc này không có vấn đề gì ạ.
Uông Nhật Thần nhìn Uông Kiều rồi nói:
- Ngồi đây làm gì, đi chơi với Tiểu Phỉ đi.
Uông Kiều cười nói:
- Vâng, không làm phiền hai ông cháu nói chuyện.
Sau khi Uông Kiều đi, Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Bắc Kinh rất phức tạp, đến cấp bộ thì coi như cháu đã thành công, chỉ cần không phạm sai lầm có tính nguyên tắc thì không ai có thể làm gì cháu. Ông biết quan hệ giữa cháu và Bí thư Lâm khá tốt, đây là việc tốt. Bây giờ cháu cứ làm theo nguyên tắc, còn đâu còn có ông và Hạng Nam đứng sau, không ai có thể làm gì cháu. Cháu chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.
- Sao lại như vậy ông?
- Ha ha, cháu cho rằng Bắc Kinh là địa phương sao? Đến cấp bộ thì ai chẳng có quan hệ? Đây là nơi dùng thực lực nói chuyện. Bí thư Lâm âm thầm ủng hộ cháu nên cháu cứ mạnh dạn mà làm việc.
Uông Nhật Thần nói tới đây liền dừng một chút rồi nói tiếp:
- Cháu phải chú ý nhiều tới tình hình Bắc Kinh.
Thấy Uông Nhật Thần nói mờ mịt như vậy, Vương Trạch Vinh biết ông chỉ nhắc một chút mà thôi, còn đâu phải do mình tự tìm hiểu.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu được vì sao mình phải vào Bắc Kinh công tác. Mình muốn trưởng thành thì cần phải có kinh nghiệm công tác ở Bắc Kinh, một nơi rất phức tạp.
Vương Trạch Vinh coi như đã tiến đến tầm cao nhất. Đây là điều trước đó hắn dù nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
- Trạch Vinh, cháu đến Bộ Thương mại thì cần phải tới nói chuyện với Thủ tướng.
Uông Nhật Thần cười nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu không có quan hệ gì với Thủ tướng.
Uông Nhật Thần cười nói:
- NGày mai dậy sớm một chút, tập cùng ông.
Vương Trạch Vinh gật đầu và hiểu ý của ông. Bố của Thủ tướng sáng nào cũng tập Thái cực quyền, nhân cơ hội trao đổi và nhờ ông giới thiệu với Thủ tướng cũng được.
- Vâng, sáng mai cháu sẽ tới tập cùng ông.
- Bây giờ thừa lúc cháu còn rảnh rỗi thì cần phải tạo quan hệ nhanh chóng. Sau khi cháu nhận công tác thì sẽ không có mấy thời gian ở Bắc Kinh. Công tác thương mại là thường xuyên phải ra nước ngoài, rất bận đó.
Uông Nhật Thần cười nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cháu sớm chuẩn bị rồi.
- Trạch Vinh, rảnh rỗi thì cùng với Tiểu Phỉ, nó cũng không dễ dàng.
Uông Nhật Thần nhìn về phía Uông Phỉ mà nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cháu biết.
- Trạch Vinh, là người một nhà nên ông nói thật. Ông mặc dù có hai con trai nhưng không có cháu trai. Tiểu Kiều gả vào Lâm gia nhưng Lâm Khâm kia là như vậy. Ôi sớm biết như vậy ông đã ngăn không cho Tiểu Kiều lấy nó. Ông biết Tiểu Kiều bây giờ rất buồn. Thấy Tiểu Phỉ hạnh phúc như vậy, ông cũng được an ủi. Ông hy vọng cháu dành nhiều thời gian cho Tiểu Phỉ.