Ngô Tán Lâm có một suy nghĩ là có nên xem có cơ hội kiếm được thứ bất lợi về Vương Trạch Vinh không? Tuy phụ nữ đã không còn quá nguy hiểm với người cấp như bọn họ, nhưng bây giờ là thời kỳ rất quan trọng, nếu có thể làm một chút thì cũng có tác dụng. Ngô Tán Lâm đang cố ý thể hiện mình thô lỗ, qua đó để Vương Trạch Vinh cũng thả lỏng mình.
Đinh Hi là người rất có ánh mắt, thấy Ngô Tán Lâm thay đổi bộ dạng, y nhìn ngay là biết đối phương có ý gì.
Lúc vào phòng vệ sinh, Đinh Hi cố ý đi theo Ngô Tán Lâm.
Thấy Đinh Hi đi vào, Ngô Tán Lâm nói:
- Bố trí một chút, hôm nay nhất định phải phục vụ đồng chí Vương Trạch Vinh thật tốt.
Đinh Hi nói:
- Chỉ sợ Bí thư Vương không thích.
- Phục vụ phải theo kịp.
Nhìn Ngô Tán Lâm đi ra, Đinh Hi có chút đau đầu. Y đương nhiên biết năng lực của Vương Trạch Vinh. Đây là Ngô Tán Lâm muốn cài bẫy Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh trúng bẫy thì không chừng mình không có chỗ sống ở Bắc Kinh.
Đinh Hi mặc dù vẫn bên văn hóa nhưng cũng hiểu chuyện chính trị. Y đứng trong Wc mà không ngừng suy nghĩ việc này.
Suy nghĩ một chút, Đinh Hi phát hiện không thể đắc tội Vương Trạch Vinh như vậy. Vương Trạch Vinh này dù xuống thì lực lượng sau lưng hắn, Ngô Tán Lâm cũng không thể so sánh. Hơn nữa y biết Nam Dương đã phân hóa, Ngô Tán Lâm nhiều khả năng sẽ bị đẩy đi. Nghĩ tới đây Đinh Hi biết không thể theo ý của Ngô Tán Lâm, nhưng lại còn phải cố gắng quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Nếu nhân cơ hội này quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, qua đó thoát khỏi Ngô Tán Lâm, dựa vào Vương Trạch Vinh thì quá tốt.
Ra ngoài, Đinh Hi thấy Vương Trạch Vinh đã nhảy xong và đang ngồi hút thuốc, lại nhìn hai cô gái khá đẹp trước mặt hắn. Đinh Hi cười cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Đinh Hi nói:
- Bí thư Vương, tối nay do tôi bố trí, nhất định làm ngài thư giãn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi rất phục những thành công của Đoàn, đã lấy được nhiều vinh dự cho Trung Quốc.
Đinh Hi cười nói:
- Đây chủ yếu là do Trung Quốc càng lúc càng mạnh, vì thế chúng tôi mới có cơ hội thể hiện trên trường quốc tế.
Lời này rất đúng, Vương Trạch Vinh bắt đầu có ấn tượng tốt đối với Đinh Hi.
Ngô Tán Lâm lúc này cũng đi tới và nói:
- Trạch Vinh, đến đây thì cứ chơi thoải mái. Tôi vừa nhận được điện nên có việc phải đi trước. Tôi đã dặn lão Đinh nhất định phải tiếp cậu thật tốt.
Ngô Tán Lâm quay đầu lại nói với Đinh Hi:
- Lão Đinh, mặc dù quan hệ của chúng ta rất tốt nhưng tôi vẫn phải yêu cầu anh là tiếp tốt Trạch Vinh.
Đinh Hi nói:
- Xin Bí thư Ngô yên tâm, chúng tôi nhất định phục vụ tốt Bí thư Vương và Bộ trưởng Hồ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Ngô đã đi thì chúng ta cũng đi thôi.
Ngô Tán Lâm liền ra vẻ không vui:
- Trạch Vinh, tôi có việc thật, cậu cứ yên tâm chơi. Cậu phải nể mặt tôi chứ, chi phí do tôi phụ trách.
Thấy họ Hồ đang nhảy, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là cười nói:
- Được rồi, chúng ta chơi một lát nữa.
Nhìn Ngô Tán Lâm nhanh chóng đi ra, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đối phương có ý gì. Chẳng lẽ sau khi y đi thì nơi này sẽ có biến?
- Vương ca, em mời ngài nhảy.
Một cô gái rất đẹp nũng nịu nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh liền cười cười đứng lên nhảy.
- Vương ca, em tên Dư Diệu Âm, là diễn viên múa. Sau này mời ngài giúp em nhiều hơn.
Dư Diệu Âm nhỏ giọng nói bên tai Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thấy ngực cô ả khá đầy đặn, đồng thời cô ả mặc váy nên khe rãnh kia đã lộ ra trong tầm mắt.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Dư Diệu Âm càng cố ý dán người vào Vương Trạch Vinh.
Đang nhảy vui vẻ, Vương Trạch Vinh thấy người phụ nữ trong lòng rất đầy đặn.
Bảo sao nhiều người thích nhảy như vậy, đúng là nơi làm người ta kích động.
- Vương ca, có thể cho em cách liên lạc không? Đến Bắc Kinh thì lúc nào em cũng nghe Vương ca gọi.
Người phụ nữ bây giờ gần như đã chen vào lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy thú vị mà nói:
- Chồng cô bây giờ công tác ở đâu?
Nghe thấy thế, Dư Diệu Âm tưởng Vương Trạch Vinh sợ chồng mình nên nhẹ nhàng nói:
- Đừng để ý đến hắn, chỉ là một nhân viên công chức bình thường.
Vừa nói cô vừa không ngừng dùng cơ thể cọ cọ vào vị trí nhạy cảm của Vương Trạch Vinh. Do mặc váy nên Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận nhiệt độ truyền tới, bên dưới bắt đầu có thay đổi.
Vương Trạch Vinh thầm mắng phụ nữ bây giờ sao vậy?
- Ha ha, bây giờ nhân viên công chức rất tốt. Cô có thể lấy nhân viên công chức thì coi như có chén cơm vàng, nên quý trọng mới phải.
Vương Trạch Vinh nói.
- Vậy phải xem làm ngành nào. Nhân viên công chức cũng có cấp bậc, như ngài chính là cực cao, mà hắn chỉ là tầng chót.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cười nói:
- Tôi thấy Bí thư Ngô quan hệ khá tốt với các cô, nhờ Bí thư Ngô giúp một chút thì sẽ khiến chồng cô lên mức trung bình.
Dư Diệu Âm dùng sức cọ cọ vào bên dưới Vương Trạch Vinh rồi cười nói:
- Ngài cũng ở tầng cao mà. Đừng nhìn Bí thư Ngô hôm nay buông thả như vậy, em nói cho ngài một bí mật. Thứ đó của y không dùng được…
Vương Trạch Vinh nghe thế làm mặt cười cười buồn cười. Dư Diệu Âm này đúng là người phụ nữ không gì không dám nói.
Nhìn bộ ngực của Dư Diệu Âm, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ tới một câu phụ nữ ngực to thì ngốc.
Thấy Vương Trạch Vinh vẫn không có động tác quá, Dư Diệu Âm cẩn thận cảm nhận bên dưới Vương Trạch Vinh đã thay đổi. Ả đương nhiên có thể cảm nhận bên dưới rất cứng nên có chút khó hiểu cọ cọ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Mau nói cho em cách liên lạc của ngài.
Vương Trạch Vinh ôm người phụ nữ này mà không có phản ứng sẽ không phải đàn ông. Hắn đương nhiên biết ý của đối phương. Chẳng qua hắn không rõ tình hình ả này nên phải tránh. Hơn nữa ả này vừa nói vài câu đã bán đứng Ngô Tán Lâm, nhất định là nhân vật nguy hiểm.
Vừa lúc hết bài, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cảm ơn cô.
Nói xong hắn liền rời đi ngay.
Không ngờ mình không đối phó được Vương Trạch Vinh, Dư Diệu Âm có chút khó chịu rồi nhân lúc người khác không để ý mà dùng sức bóp bóp bên dưới Vương Trạch Vinh:
- Ngài không nói cho em cũng không sao, em nhất định tìm được cách liên lạc với ngài…
Không ngờ lại có việc này, Vương Trạch Vinh nhìn Dư Diệu Âm mà ngẩn ra.
Đinh Hi thấy Vương Trạch Vinh nhảy xong liền cẩn thận đi tới bên cạnh hắn mà nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, có thể ra ngoài một chút không, tôi có chút việc muốn nói.
Nhìn Đinh Hi, Vương Trạch Vinh cười cười.
Đinh Hi đã đấu tranh rất lâu, cảm thấy hôm nay phải nắm bắt được cơ hội này. Dựa vào Vương Trạch Vinh thì mình không phải lo nữa. Là người Đinh gia tuy nói không có thế lực lớn trong chính trị, nhưng muốn hiểu tình hình ở Bắc Kinh lại dễ. Y so sánh giữa Vương Trạch Vinh và Ngô Tán Lâm sắp ngã, Vương Trạch Vinh đương nhiên lợi hơn.
Nghĩ đến mình và Ngô Tán Lâm chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, Đinh Hi cắn răng cảm thấy mình phải bỏ ra thứ gì đó đủ tác dụng mới được.
Hai người đi sang phòng bên, sau khi ngồi xuống Vương Trạch Vinh châm thuốc và nói:
- Lão Đinh tìm tôi có việc gì.
Đinh Hi có chút do dự rồi cẩn thận nói:
- Bí thư Vương, Đinh gia và Hạng gia trước đây hợp tác rất tốt. Chỉ là sau khi lão gia tử qua đời nên hai nhà mới xa cách.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ồ, không ngờ Đinh gia và Hạng gia còn có quan hệ như vậy.
- Bí thư Ngô và Đinh gia đi lại gần chủ yếu là muốn thông qua nhà tôi mà tạo quan hệ với Phó chủ tịch.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra và suy nghĩ nếu tạo quan hệ với Phó chủ tịch Trịnh vậy Đinh gia sao còn như thế này.
Có thể thấy ý của Vương Trạch Vinh, Đinh Hi thở dài nói:
- Em gái tôi lúc đi học thiếu chút nữa lấy Phó chủ tịch Trịnh.
Vương Trạch Vinh sáng mắt lên, hắn thật không ngờ lại nghe được việc này.
- Em gái tôi không có phúc, sau đó lấy một ngôi sao ca nhạc, không ngờ tên này bị bệnh mà chết.
Vương Trạch Vinh nhìn Đinh Hi với ánh mắt khác. Hắn thầm nghĩ đây đúng là tin rất quan trọng, bảo sao Ngô Tán Lâm lại cố gắng phát triển quan hệ với Đinh Hi như vậy.