Sau khi ăn xong không bao lâu thì Hạng Nam đã phải đi họp. Vương Trạch Vinh lắc đầu, làm Lãnh đạo trung ương đúng là không dễ dàng gì.
Lữ Hàm Yên không ở Bắc Kinh, con lớn của hắn đến Nam Điền học, con bé được bà ngoại Hứa Tố Mai mang đi đâu chơi. Vương Trạch Vinh liền không có việc gì làm. Uông Phỉ bận việc nên ra tỉnh khác, Vương Trạch Vinh liền muốn tới thăm Uông Nhật Thần.
Hắn vừa định ra ngoài thì Hồ Húc Đông gọi tới.
- Tôi tới ngay.
Nghe đối phương bố trí tiết mục buổi tối, lại nghĩ mình không có việc gì nên Vương Trạch Vinh lập tức đồng ý.
Địa điểm Hồ Húc Đông bố trí là câu lạc bộ mà một lần hắn đã tới.
Một lần nữa đi vào câu lạc bộ này, Vương Trạch Vinh nhìn cảnh náo nhiệt mà không khỏi thầm than vì thói ăn chơi ở Bắc Kinh. Cán bộ bây giờ hình như đều thích đi vào mấy chỗ như thế này.
Nghĩ tới cũng bất đắc dĩ, hình như cũng không có chỗ để đi. Bây giờ dân chúng Trung Quốc đi đâu cũng chơi mạt chược. Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới khi mình còn làm ở xã Hoàn Thành, bố mẹ mình cũng nhiều lần gọi bạn bè tới đánh bài. Mỗi lần đánh là hết cả ngày. Những người như vậy đều là người nhàn rỗi. Xã hội có nhiều người nhàn không có việc. Thanh niên của một quốc gia mà không có việc thì đó không phải việc tốt đối với quốc gia đó.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gãi gãi đầu và thấy mình bây giờ không thể giải quyết được việc này.
Xe dừng lại, Lý Minh Quốc nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, đã tới nơi.
Xuống xe, Vương Trạch Vinh thấy Hồ Húc Đông đang đứng chờ ở cửa.
Hồ Húc Đông thấy Vương Trạch Vinh tới liền vội vàng đi lên, đưa tay về phía Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, làm phiền rồi.
- Ha ha, tối tôi cũng không có việc gì làm.
Vương Trạch Vinh nói.
Vừa nói chuyện xong thì Vương Trạch Vinh thấy một chiếc xe dừng lại cách đó không xa. Từ trong xe đi xuống không ngờ lại là Ngô Tán Lâm.
Thấy là Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Không ngờ lại có thể gặp người này ở đây.
Ngô Tán Lâm xuống xe ngẩng đầu lên thấy Vương Trạch Vinh. Ngô Tán Lâm ngẩn ra rồi lập tức tỏ vẻ tươi cười đi về phía Vương Trạch Vinh, từ xa đã cười nói:
- Trạch Vinh, không mấy khi có thể gặp cậu ở đây, đúng là ngạc nhiên.
Vương Trạch Vinh cũng cười cười đi lên vài bước và nói:
- Bí thư Ngô, tôi cũng không ngờ anh lại lên Bắc Kinh.
- Sao, lên Bắc Kinh làm gì vậy?
Ngô Tán Lâm cười nói.
Vương Trạch Vinh không tin Ngô Tán Lâm không biết việc Trịnh Ân Bảo tới Nam Điền. Hắn nghiêm túc nói:
- Phó chủ tịch Trịnh tới Nam Điền kiểm tra công việc, tôi và lão Ngụy tiễn Phó chủ tịch về Bắc Kinh.
- Ha ha, cậu xem trí nhớ của tôi đó. Đây là việc lớn, nghe nói Phó chủ tịch đã đánh giá cao về công tác của Nam Điền. Các cậu làm rất tốt.
Từ bề ngoài nếu ai không biết tình hình sẽ nghĩ bọn họ rất hòa hợp.
Nhìn Hồ Húc Đông, Ngô Tán Lâm cười nói:
- Phó bộ trưởng Hồ cũng ở đây.
Thấy hai người quen nhau, Vương Trạch Vinh cũng không muốn tỏ rõ quan hệ của mình và Hồ Húc Đông nên cười nói:
- Vấn đề giao thông của Nam Điền chậm phát triển nên tôi hẹn Bộ trưởng Hồ ra nói chuyện.
Ngô Tán Lâm cười nói:
- Phó bộ trưởng Hồ rất được. Bộ Giao thông xảy ra chuyện lớn như vậy, không ít người không bị liên quan, rất không dễ dàng gì.
Nói đến đây Ngô Tán Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Hôm nay Trưởng đoàn Đinh - vũ đoàn Trung ương mời khách, mọi người vào hát vài bài chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bí thư Ngô là chuyên gia trong vấn đề này, tôi thì không quen.
- Ha ha, có gì không được chứ. Tôi chỉ gào lên một chút mà thôi. Đừng nói nữa, Phó bộ trưởng Hồ cũng vào thôi.
Lúc này một người đàn ông rất có phong độ chạy tới lớn tiếng nói với Ngô Tán Lâm:
- Bí thư Ngô, mọi người đã chờ ngài khá lâu.
Ngô Tán Lâm cười ha hả nói:
- Mọi người đến hết rồi ư?
Vương Trạch Vinh cảm nhận được Ngô Tán Lâm và người kia khá hòa hợp.
- Ha ha, có người mấy lần hỏi Ngô ca tới chưa.
Ngô Tán Lâm cười phá lên rồi chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương ở Nam Điền, cậu làm quen một chút.
Sau đó y chỉ vào Hồ Húc Đông mà nói:
- Bộ trưởng Hồ - Bộ Giao thông.
Người đàn ông nghe thấy người trước mặt là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền thì lộ rõ vẻ kích động. Y đưa hai tay về phía Vương Trạch Vinh mà nói:
- Thì ra là Bí thư Vương, có thể gặp ngài là vinh hạnh của tôi.
Vương Trạch Vinh không rõ lai lịch của người này nên chỉ cười cười bắt tay.
Ngô Tán Lâm thấy Vương Trạch Vinh bắt tay với người này liền cười nói:
- Đinh Hỉ, con út của Đinh gia.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ Đinh gia cũng là gia đình cách mạng. Chỉ là Đinh lão gia tử chết sớm, hơn nữa hai người con Đinh gia lại không thích theo chính trị, thích theo văn hóa, rất nổi tiếng trong lĩnh vực này của Trung Quốc.
Ngô Tán Lâm xem ra đã có vấn đề rồi, y đang cố tranh thủ mọi người ủng hộ.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Ngô Tán Lâm thì thấy đúng là có vấn đề. Tán ô của Ngô Tán Lâm chỉ còn mỗi bộ xương, không có quan khí bao quanh nữa.
Dù sao bây giờ Ngô Tán Lâm cũng là Ủy viên Bộ Chính trị nên Vương Trạch Vinh không muốn làm y quá mất mặt. Vương Trạch Vinh cười nói với Hồ Húc Đông:
- Bộ trưởng Hồ, chúng ta cũng nên vào chứ
Hồ Húc Đông muốn tìm cơ hội trao đổi với Vương Trạch Vinh nhưng không ngờ Ngô Tán Lâm lại xuất hiện. Lúc này y chỉ có thể nói:
- Tôi nghe theo lãnh đạo.
Ngô Tán Lâm cười ha hả nói:
- Vậy mới phải.
Hôm nay gặp Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm liền có vài suy nghĩ.
Vào sảnh, Vương Trạch Vinh phát hiện ở đây đúng là rất náo nhiệt, đàn ông đều khá đẹp trai, phụ nữ ăn mặc đẹp như là cuộc thi sắc đẹp vậy.
Vừa vào trong, Ngô Tán Lâm liền có nhiều người đến chào đón.
Hồ Húc Đông và Vương Trạch Vinh nhìn nhau, hai người cảm thấy không quá quen với mấy nơi như thế này.
Đinh Hỉ là người rất có suy nghĩ, y kéo mấy cô gái xinh đẹp tới.
- Bí thư Vương, Bộ trưởng Hồ, đây là mấy diễn viên chính của đoàn chúng tôi, các vị cùng nhau hát vài bài.
Lúc này Ngô Tán Lâm cũng đang hát với một cô gái trông rất xinh đẹp.
Nhìn hai người này, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Một người cao gầy, Ngô Tán Lâm trông béo ú như thế kia đúng là không đẹp đôi gì cả.
Vương Trạch Vinh cũng không biết Ngô Tán Lâm đang vừa hát vừa thầm quan sát hắn.
Chuyện trên Bắc Kinh thì sao Ngô Tán Lâm lại không hiểu. Thấy người Nam Dương đang muốn vứt mình đi, y rất lo lắng. Mấy hôm nay y gấp đến độ sắp điên lên. Tuy nói Ngô Tán Lâm cũng thích đến câu lạc bộ ca hát, nhảy với các cô gái đẹp, nhưng xảy ra chuyện thì Ngô Tán Lâm đúng là đã lâu không làm như vậy. Hôm nay Đinh Hỉ bố trí thì y cũng muốn tới thả lỏng một chút nhưng không ngờ lại gặp Vương Trạch Vinh ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm đột nhiên có suy nghĩ có lẽ mình phải thông qua Vương Trạch Vinh hóa giải nguy cơ.
Bây giờ Bắc Kinh xảy ra nhiều chuyện như vậy. Một vài thế lực đoàn kết với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh là người kế nghiệp Hạng gia rất có thể vào Bộ Chính trị, đây là người có lực lượng vô hình. Lực lượng này chính là điều mà Hạng Nam tự tin. Nếu có thể khiến Vương Trạch Vinh không thể phát triển thêm thì sẽ khiến thế lực do Hạng Nam cầm đầu sẽ có biến. Đến lúc đó mình không phải không thể lôi kéo vài nhà để thay đổi tình hình.
Hát xong, Ngô Tán Lâm cầm lấy khăn bông lau mặt rồi lớn tiếng nói:
- Mọi người đừng ngồi nữa, nhảy thôi. Mấy cô gái đừng ngồi im đó, Bí thư Vương và Bộ trưởng Hồ đều là người rất quan trọng, còn không mau mời bọn họ nhảy.
Ngô Tán Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Ở đây cậu còn trẻ thì phải sôi nổi chứ. Đừng ngồi đó, nhảy thôi.
Nói xong y liền ôm một cô gái mà nhảy.
Lúc này có hai cô gái rất đẹp đến mời Vương Trạch Vinh nhảy.
Hồ Húc Đông nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- như vậy nhảy vài điệu vậy.
Sau đó y cùng một cô gái vào sàn nhảy.
Vương Trạch Vinh không ngờ Ngô Tán Lâm lại thích hoạt động này, mặc dù hắn không thích nhưng vẫn cười cười nhảy với cô gái kia.
Ngô Tán Lâm vừa nhảy vừa quan sát Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh nhảy không tốt mấy, y có chút sửng sốt và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này chẳng lẽ không thích gái như lời đồn sao?
Theo y biết Vương Trạch Vinh ngoài vợ thì không có tin tức quan hệ ngoài luồng truyền ra. Lại nghĩ tới người mình cho đi điều tra Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh này không dính vào việc kia ư?
Nên dùng biện pháp gì ngăn cản bước tiến của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng đề phòng Ngô Tán Lâm. Từ lần trước đám người Ngô Tán Lâm hợp sức chèn ép hắn, hắn biết mình phải chú ý với bọn họ. Lần này hắn cũng muốn xem Ngô Tán Lâm có ý đồ gì.