Vương Trạch Vinh ngồi cả tối phân tích thì cũng đã hiểu ra. La Trung Hoa nhất định nghe được tình hình gì đó nên phái người âm thầm theo dõi hắn, hy vọng có được tư liệu. Theo tình hình trước mắt thì thấy chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Đến đêm, Long Dũng Đình đến.
- Chủ tịch Vương, về cơ bản chuyện đã được làm rõ. Hai người đó là em gái và em rể của trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Mai Vinh Trân. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa có được tài liệu nào. Tôi nghe bọn họ nói chuyện thì thấy đang điều tra ngài và Giang tiểu thư.
Khi nói đến chuyện giữa Giang Anh Hà và Vương Trạch Vinh, Long Dũng Đình có chút chần chờ. Mặc dù hắn biết chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà, nhưng nếu trực tiếp nói ra lại lo lắng Vương Trạch Vinh có phản ứng.
Đương nhiên còn một câu mà không không nói. Hắn đồng thời cũng biết đối phương chú ý đến chuyện giữa Vương Trạch Vinh và chị hắn. Long Dũng Đình đang có một suy nghĩ đó là dựa vào năng lực của mình để chỉnh đám người đó. Dám gây bất lợi với chị hắn, đây là chuyện mà Long Dũng Đình không thể tha thứ.
Nghe Long Dũng Đình nói như vậy, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Như vậy là hắn đã đoán đúng, đối phương cũng không nắm được nhược điểm của mình. Chuyện dễ xử lý hơn nhiều. Biết đối thủ là ai là tốt nhất, sợ nhất là không rõ đối thủ là ai. Từ tin tức này hắn đã hiểu ai là đối thủ của mình, không ai khác là La Trung Hoa.
- Dũng Đình, thời gian này cậu trọng điểm dò xét tình hình của bọn họ, nếu như nắm được gì đó thì tốt quá.
Vương Trạch Vinh đoán Long Dũng Đình có con đường của mình.
Long Dũng Đình biết ý của Vương Trạch Vinh. Hắn gật đầu, Vương Trạch Vinh nói chính là điều hắn muốn làm. Đối phương dám có ý đồ với Chủ tịch Vương, hắn sao không phản kích.
Vương Trạch Vinh không hỏi Long Dũng Đình sẽ làm như thế nào. Long Dũng Đình có thể biết tình hình mà đối phương lại không phát hiện ra, điều này nói rõ Long Dũng Đình có bản lĩnh của mình.
Nhìn Long Dũng Đình rời đi, Vương Trạch Vinh lúc này bình tĩnh hơn nhiều. Biết đối thủ là ai thì phải phản kích một chút. Nếu không phản kích thì có lẽ ai cũng có thể trèo lên đầu hắn.
Sau cả tối suy nghĩ, Vương Trạch Vinh biết vấn đề khó khăn nhất bây giờ chính là ở chỗ Hạng Nam. Việc này nếu không có chứng cứ rõ ràng thì Hạng Nam không thể làm gì hắn. Cũng may bây giờ hắn đã biết, chỉ cần không một mình liên lạc với Tiểu Giang thì chuyện sẽ không đến mức không thể cứu vãn. Không bằng chứng thì không thể lay động quyết định của cấp trên. Hơn nữa có Hạng Nam, có Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương thì ai có thể làm gì hắn.
Sáng hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh gọi Bí thư đảng ủy Công an huyện Mộc Vân Thuận đến. Việc này hắn phải dùng mưu kế để đối phương có khổ cũng không thể nói lên lời.
Lúc cần ra tay thì phải động, Vương Trạch Vinh quyết định làm chút chuyện cho Mai Vinh Trân nhìn.
Vương Trạch Vinh vứt cho Mộc Vân Thuận điều thuốc rồi nói:
- Lão Mộc, gần đây tình hình an ninh trật tự của Huyện Đại Phường có vấn đề.
Lời này của Vương Trạch Vinh rất không rõ ràng. Mộc Vân Thuận nghe xong ngây ra. Sao Vương Trạch Vinh lại nói như vậy, hai người cùng phía mà.
- Chủ tịch Vương muốn nói đến phương diện nào?
- Lão Mộc, mấy ngày nay ở chỗ tôi ở có vài người lén lút qua lại, không biết là người tốt hay người xấu. Không biết có phải người mà anh phái tới không?
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Mộc Vân Thuận giật mình nói:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi không phái người đến chỗ ngài. Tôi lập tức cho người đến xem một chút, xem ai dám theo dõi ngài.
Đây đâu phải việc nhỏ. Kẻ dám theo dõi Chủ tịch huyện, tức là không coi trưởng phòng Công an huyện như hắn vào đâu rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phải phái các đồng chí đáng tin cậy mới được.
Mộc Vân Thuận nghe liền hiểu rõ có lẽ Vương Trạch Vinh biết tình hình đối phương nên gật đầu nói:
- Việc này tôi sẽ tự mình phụ trách.
Nói đùa, trong phạm vi Huyện Đại Phường mà có người dám theo dõi Chủ tịch huyện, việc này rất lớn. Nếu nói thì đây là uy hiếp đến sự an toàn của lãnh đạo. Mộc Vân Thuận không hy vọng việc này xuất hiện. Nếu xảy ra chuyện thì hắn chạy không thoát tội.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tất cả đều phải có chứng cứ.
Mộc Vân Thuận nói:
- Xin Chủ tịch Vương yên tâm.
Mai Vinh Trân để cho em gái và em rể đi theo dõi Vương Trạch Vinh, ả tuyệt đối không ngờ Vương Trạch Vinh sớm có bố trí. Mộc Vân Thuận phái mấy người đến phụ trách việc này. Bọn họ đều biết Mộc Vân Thuận cùng phía với Vương Trạch Vinh, bây giờ nghe nói có người dám lén theo dõi Vương Trạch Vinh, đây là chuyện lớn. Rất nhanh có một vòng vây được thiết lập.
Em gái Mai Vinh Trân không có kinh nghiệm trong việc này, chỉ là nghĩ làm giúp Mai Vinh Trân mà thôi. Bọn họ cầm máy quay lén chụp ảnh về Vương Trạch Vinh. Đương nhiên bọn họ cũng có một chút thu hoạch, bọn họ chụp được ảnh Long Hương Băng vào nhà Vương Trạch Vinh. Sau đó cả ảnh Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh ở bên nhau.
Sau hai ngày giám sát, Mộc Vân Thuận rất nhanh biết được lai lịch hai người kia.
Qua đó Mộc Vân Thuận biết đây là Vương Trạch Vinh đang muốn nắm lấy nhược điểm của Mai Vinh Trân.
Vì vậy Mộc Vân Thuận liền ký ngay quyết định bắt người.
Việc này không công hai, hai người bị bắt rồi bí mật thẩm vấn.
Sau khi biết nguyên nhân hai người này theo dõi, Mộc Vân Thuận không thể làm gì khác hơn là nói tình hình với Vương Trạch Vinh.
- Đầu tiên cứ giam lại.
Vương Trạch Vinh biết rất nhanh sẽ có người gọi điện tới xin tha cho hai người này.
Nghe nói em gái, em rể bị bắt, tội danh là lén theo dõi lãnh đạo huyện, có ý đồ bất lương, nghi ngờ là thành viên tổ chức xã hội đen. Mộc Vân Thuận đúng là đứng ngồi không yên và lập tức chạy đi tìm La Trung Hoa.
La Trung Hoa ngồi đó lắng nghe Mộc Vân Thuận nói, hắn nhíu mày. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh lại dùng chiêu độc như vậy, định tội hai tên này là xã hội đen, chuẩn bị ám sát Chủ tịch huyện.
- Bọn họ có chứng cứ gì không?
- Nghe nói là thu được máy ảnh. Trong máy có ảnh của Vương Trạch Vinh và Long Hương Băng.
Mai Vinh Trân đã hỏi qua tình hình, đây mới là điểm khó nhất. Có chứng cứ thì Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể nắm chặt không tha.
- Xem ra đối phương đã biết kế hoạch của chúng ta.
La Trung Hoa nói.
Mai Vinh Trân gật đầu nói:
- Em cũng nghĩ vậy.
- Còn tưởng chuyện này làm rất bí mật, không ngờ vẫn bị hắn tra ra.
La Trung Hoa có chút tiếc nuối. Nếu đối phương đã biết thì bước tiếp theo có làm cũng bằng thừa.
- Chúng ta là quan chức nên mọi chuyện đều phải đi theo con đường bình thường.
La Trung Hoa nói với Mai Vinh Trân.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mai Vinh Trân hỏi.
- Em đi nói chuyện với hắn. Hắn là người thông minh mà.
Mai Vinh Trân biết mình nên làm như thế nào, vì vậy nói:
- Em sẽ đi tìm hắn.
Theo hẹn của Vương Trạch Vinh, Mai Vinh Trân đến một quán trà.
Lần này Mai Vinh Trân đúng là có việc cần nhờ đối phương nên phải nhũn nhặn.
- Mời ngồi.
Vương Trạch Vinh không đứng dậy mà chỉ vào ghế đối diện rồi mời Mai Vinh Trân ngồi xuống.
- Nơi này có trà Liên sơn chinh tông, tôi thích loại trà này.
Vương Trạch Vinh nói.
- Có khi thêm mùi vị nào đấy cũng thú vị mà.
Mai Vinh Trân nói.
- Chị xem trà và nước đó, vừa vặn dung nạp vào nhau. Lúc rót ra thì rất hài hòa.
- Nếu như thêm thứ gì đó thì nên làm như thế nào để khôi phục nguyên dạng?
Mai Vinh Trân không nhịn được mà hỏi. Mặc dù nói về trà nhưng ả biết đây là đang nói chuyện mình làm.
- Chị nói xem?
Vương Trạch Vinh hỏi lại một câu.
- Cứ coi như chưa cho thêm gì vào là được mà.
Mai Vinh Trân nói.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói. Nói rất đơn giản, nếu coi như chuyện không xảy ra thì phí công sức của hắn rồi.
Thấy Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ, Mai Vinh Trân nói:
- Thị trấn Vương Gia Bá xảy ra chuyện phát tiền trợ cấp thì phải điều chỉnh bộ máy lãnh đạo.
Đây là một cuộc giao dịch liên quan đến lãnh đạo thị trấn.
Vương Trạch Vinh biết Mai Vinh Trân nói như vậy là đại biểu cho La Trung Hoa, hắn khá hài lòng với kết quả này nên cười nói:
- Cũng sắp bắt đầu tuyển cử rồi.
Mai Vinh Trân nói:
- Ban Tổ chức cán bộ nhất định sẽ thực hiện tốt công tác, khiến mọi người đều hìa lòng.
Vương Trạch Vinh bỏ chén trà xuống đứng lên nói:
- Trà dù cho thêm chút gì đó thì cũng không khó uống.
Khẩu cung và tài liệu của em gái Mai Vinh Trân không được mang đi, mà đã ở ngăn kéo của Vương Trạch Vinh. Hai người này rất nhanh được thả ra giống như chưa xảy ra việc gì.
Vương Trạch Vinh biết việc này coi như xong. Đương nhiên hắn không tin La Trung Hoa không còn thủ đoạn nào khác. Ít nhất có một điểm thu hoạch đó là vì em gái nên Mai Vinh Trân không dám làm loạn nữa. Chỉ cần không ép quá mức thì Mai Vinh Trân không phản kích lại ngay.
Mấy hôm sau hội nghị thường ủy diễn ra bàn về ảnh hưởng của vấn đề tiền trợ cấp ở thị trấn Vương Gia Bá.
Làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên đó là bí thư đảng ủy thị trấn Vương Gia Bá vì nguyên nhân này mà điều lên phòng cựu cán bộ làm trưởng phòng, Bí thư mới mà Tấn Tổ Nghĩa.
Tấn Tổ Nghĩa là vốn là Phó chủ tịch thị trấn Vương Gia Bá, còn xếp cuối cùng. Chỉ vì hắn đi theo Vương Trạch Vinh nên được lên làm Bí thư.
Mấy Phó chủ tịch thị trấn Vương Gia Bá cũng được điều chỉnh. Người của Mộc Vân Thuận, Điền Hoài Trụ cũng được lên chức.
Tình hình ở thị trấn Vương Gia Bá mặc dù thay đổi không nhiều, nhưng người trong huyện qua đây lại biết Vương Trạch Vinh dần dần nắm quyền to ở Huyện Đại Phường.