Vương Trạch Vinh xem xét quan khí của mình, thấy xu thế giảm quan khí cuối cùng cũng ngừng lại. Có lẽ là do làm rất nhiều việc có lợi cho sự phát triển của huyện Đại Phường, quan khí của hắn trên cơ bản là bảo trì cân bằng, nguy cơ hẳn là chưa hoàn toàn giải trừ. Vương Trạch Vinh biết mình cần phải làm việc cẩn thận mới được. Ai biết còn có thể phát sinh những gì nữa chứ?
Từ việc xử lý nguy cơ lần này, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy ích lợi của việc lợi dụng quyền lực trong tay. Có một số việc cũng không cần thiết dùng âm mưu quỷ kế. Chỉ cần vận dụng quyền lực trong tay một cách hợp lý là đủ giải quyết vấn đề.
Việc người của Vương Trạch Vinh tới làm bí thư thị trấn Vương Gia Bá khiến mọi người nghị luận khá nhiều. Thấy Vương Trạch Vinh dần dần có dấu hiện thăng tiến, không ít người cũng đang âm thầm tính toán. Hiện tại Vương Trạch Vinh dường như không phải loại người không có căn cơ như trước kia. Ở huyện Đại Phường, hắn đã dần có uy vọng trong quần chúng.
Chánh văn phòng Hội liên hiệp Phụ nữ huyện Ô Lệ U đột nhiên thu được một phong thư. Thư này hẳn là được gửi từ huyện khác tới, cũng không biết vì sao lâu như vậy nó mới tới nơi. Cầm thư này, tâm trạng cô rất không tốt. Nội dung trong thư rất kỳ quái, chính là chồng cô Hà Nông Kinh và vợ cũ Long Hương Băng lại có vấn đề tro tàn lại cháy. Trong thư còn nói rất tỉ mỉ, kể lại những nơi bọn họ làm việc đó. Càng đọc nội dung thư này, Ô Lệ U càng cảm thấy tin tưởng.
Vừa xem thư, Ô Lệ U vừa nhớ lại tình huống vài năm trước. Lúc ấy chính mình cũng không biết như thế nào lại thích bạn học cũ là Hà Nông Kinh. Hình thức của Hà Nông Kinh rất đẹp trai, thường xuyên gặp gỡ trên giường. Từ sau khi lên giường với Hà Nông Kinh, Hà Nông Kinh luôn theo đuổi, đòi kết hôn với mình và ly hôn vợ cũ là Long Hương Băng. Sau đó, tuy rằng biết việc dụ dỗ mình lên giường cũng như đòi kết hôn với mình đều là âm mưu của Hà Nông Kinh, nhưng nghĩ tới sự săn sóc dịu dàng cũng như vẻ đẹp trai của y, mình cũng rất hài lòng với kết quả như vậy.
Dựa vào bố mình là Phó chủ tịch huyện, Hà Nông Kinh mới từ một cán bộ bình thường không ngừng leo lên, hiện tại đã là trưởng phòng Than đá. Không ngờ y lại dan díu với vợ cũ.
Càng đọc thư, Ô Lệ U lại càng phẫn nộ. Bản tính của cô vốn nóng vội, căn bản không đợi hết giờ làm việc đã gọi điện thoại cho Hà Nông Kinh mắng cho một trận, khiến y hồ đồ không hiểu là có chuyện gì.
Vợ chồng Ô Cương đã về nghỉ hưu, không ngờ con gái mình lại nổi nóng như vậy. Ô Cương nghiêm mặt, bình tĩnh kêu hai người ngồi xuống. Ông ta biết tính tình của con gái mình. Bởi vì sinh trưởng trong gia đình cán bộ, loại tính cách tiểu thư thế này không biểu hiện ra khi ở bên ngoài, nhưng khi ở trong nhà thì chính là một người đàn bà tính tình cáu bẳn.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Ô Cương hỏi con gái. Ông không biết hôm nay con gái mình uống nhầm thuốc gì mà vừa về nhà liền mắng cho Hà Nông Kinh té tát.
Đập mạnh lá thư xuống bàn, Ô Lệ U lớn tiếng nói:
- Hà Nông Kinh có ăn, được thăng quan toàn bộ đều dựa vào Ô gia chúng ta. Hiện tại có phải thấy ba lui về là muốn làm phản hả?
Ô Cương nhíu mày, sao đàn bà con gái gì mà nói chuyện chẳng hề có chút ý tứ gì cả vậy? Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ phải chịu thiệt. Bởi vậy ông nói với Ô Lệ U:
- Có chuyện gì thì cứ từ từ rồi nói chứ. Sao lại nói như vậy?
Vừa nói, Ô Cương vừa mở thư ra xem.
Xem thư xong, Ô Cương mới nhìn con gái, thở dài nói:
- Chỉ một chút kế nhỏ đã làm con như vậy. Sao lớn đến từng này rồi mà con chẳng có chút tiến bộ nào, vẫn còn kích động thế nhỉ?
Đã từng làm phó chủ tịch huyện, Ô Cương đã từng va chạm rất nhiều thứ. Có kẻ muốn lừa đứa con gái không đầu óc của mình. Nhìn lại con gái, thấy nó xinh đẹp cũng không phải, sắc sảo cũng không phải, hiền lành cũng không phải. Nếu không có quan hệ của mình, sao nó có thể được làm Chánh văn phòng Hội liên hiệp Phụ nữ chứ? Cũng là thằng ranh Hà Nông Kinh này muốn thăng quan nên mới thèm cưới nó. Đôi khi, Ô Cương cũng thầm cảm thấy bi ai cho Hà Nông Kinh.
Hà Nông Kinh cũng cầm lấy lá thư trong tay Ô Cương. Sau khi xem kỹ một lần, y mới nói với Ô Cương:
- Ba, ba cũng thấy đó, đây rõ ràng chỉ là một tiểu xảo ly gián.
Y vốn là người rất có tâm kế, nếu không cũng đã không bỏ người vợ xinh đẹp để cưới con gái của Phó chủ tịch huyện. Vừa mới xem qua bức thư, y đã thấy nội dung trong đó có vấn đề, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực.
- Mau xin lỗi Tiểu Hà đi, chỉ được cái nóng nảy, ăn nói lung tung.
Ô Cương nói với con gái, sau đó quay sang nói với Hà Nông Kinh:
- Tiểu Hà, Lệ U vốn tính hay kích động, con cũng biết rồi đó. Việc này cũng thuyết minh tình cảm của nó đối với con rất sâu đậm.
Ông ta cũng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể nói giúp con gái mình như vậy.
Ô Lệ U khó hiểu nhìn bố, hỏi:
- Trong này viết có sách, mách có chứng, ngay cả bọn họ vào nhà nghỉ nào cũng ghi rõ, thuê phòng số bao nhiêu cũng ghi rõ. Chẳng lẽ con còn nghi oan cho anh ta sao?
Ô Cương hỏi:
- Con đã tới nhà nghỉ đó kiểm tra chưa?
Ô Lệ U lắc đầu.
Ô Cương nói:
- Người ta biết tính cách của con kích động như vậy nên mới tính kế đó.
Suy nghĩ một hồi, Ô Cương nói:
- Mấu chốt chính là Long Hương Băng. Bố nhớ cô ta vẫn còn ở thị trấn, cách xa như vậy, sao Tiểu Hà có thể có liên hệ gì với cô ta cơ chứ?
Hà Nông Kinh chần chừ nói:
- Long Hương Băng ở thị trấn.
- Ba, ba nghe kìa. Ngay cả việc cô ả kia ở thị trấn mà anh ta cũng biết, còn nói họ không...
Kỳ thật Ô Lệ U cũng biết việc này.
Thấy Ô Lệ U lại sắp nổi xung, Ô Cương xua tay ngăn lại, hỏi Hà Nông Kinh:
- Sao Long Hương Băng lại tới thị trấn?
Hà Nông Kinh nói:
- Em trai cô ta là lái xe của Vương Trạch Vinh. Hiện tại cô ta đang ở nhà Vương Trạch Vinh làm người giúp việc.
- Lái xe của Vương Trạch Vinh. Người giúp việc?
Ô Cương cười ha hả. Trò tiểu xảo này chỉ nhắm vào con gái mình mới có hiệu quả. Đây là người ta nắm được tính cách con gái mình nên mới tính toán như vậy. Vừa mới nghĩ đến có người tính kế con gái mình, trong lòng Ô Cương cũng muốn phát hỏa. Thấy mình vừa mới lui về, liền dám lợi dụng con gái, con rể mình.
- Con thật sự muốn gây náo loạn việc này ra ngoài sao?
Ô Cương hỏi con gái.
- Chẳng lẽ còn có việc gì khác nữa sao?
Ô Lệ U nghe bố phân tích xong, cảm thấy việc này cũng có chút kỳ quái.
Ô Cương bảo hai người ngồi xuống rồi phân tích:
- Người ta nắm đúng tính cách của con, biết rằng tính con như vậy kiểu gì cũng sẽ náo loạn với Tiểu Hà một hồi.
Thấy con gái đang định nói, Ô Cương giơ tay lên ra hiệu ngăn lại rồi nói tiếp:
- Để ba giúp các con phân tích một chút. Nếu vì chuyện này mà con và Tiểu Hà náo loạn lên, toàn bộ huyện Đại Phường sẽ xuất hiện loại ngôn luận gì? Tiểu Hà hy vọng quay lại với vợ cũ, mà Chủ tịch huyện Vương Trạch Vinh lại thuê vợ cũ của Tiểu Hà ở lại nhà làm người giúp việc. Bất luận việc này phát triển thế nào, có thể khẳng định một điều, sẽ có dư luận rằng Chủ tịch huyện và trưởng phòng tranh đoạt một người đàn bà.
Hà Nông Kinh và Ô Lệ U đều nhìn Ô Cương đầy vẻ sững sờ. Việc này cũng có thể gây ra kết quả như vậy sao?
Ô Lệ U khó hiểu hỏi:
- Sao lại dính tới Chủ tịch huyện Vương ở đây?
Ô Cương cười nói:
- Con là mấu chốt trong việc này. Nếu con gây náo loạn, tốt nhất là đuổi Tiểu Hà ra khỏi cửa, như vậy mới đi đến mức đó. Nếu không thì không có gì cả.
- Sao có thể như vậy?
Ô Lệ U không tin hỏi.
- Hết thảy đều là nhắm vào nhiệm kỳ mới của Vương Trạch Vinh. Việc này hẳn là sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với Vương Trạch Vinh.
Ô Cương cảm thấy mình vẫn không hiểu hết được bí ẩn trong đó. Mục đích cuối cùng của đối phương có lẽ không chỉ là vì nhiệm kỳ mới mà phải có ý tứ sâu xa hơn. Ông ta cũng không biết rằng Vương Trạch Vinh còn có nhạc phụ là Hạng Nam, bởi vậy nhất thời không thể tìm hiểu được điều bí ẩn trong chuyện này.
Đi đi lại lại vài bước trong phòng, cuối cùng Ô Cương đành từ bỏ ý định tìm hiểu bí ẩn sâu xa trong chuyện này, sau đó ngồi xuống nói với hai người:
- Việc này là có người hy vọng các con gây náo loạn, từ đó mượn cớ làm trò. Lệ U, ba nói cho con, việc này Tiểu Hà tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện gì với Long Hương Băng kia. Nhất định là có người bày mưu tính kế, chính là muốn con gây náo loạn. Con tuyệt đối không được mắc mưu. Phải tin tưởng Tiểu Hà, lật ngược mưu kế của người ta.
Nghe bố mình giải thích xong, Ô Lệ U cũng biết mình lỗ mãng, liền nói với Hà Nông Kinh:
- Không là tốt rồi.
Hà Nông Kinh chỉ có thể lắc đầu. Đừng nhìn Ô Cương vừa mới lui xuống, ông ta vẫn còn chút thế lực ở huyện cũng như ở thành phố. Hết thảy mọi thứ của Hà Nông Kinh đều phải dựa vào vị nhạc phụ đã lui xuống này. Dù đã lui xuống nhưng ông ta muốn chỉnh y chỉ là chuyện đơn giản.
Ô Cương nhìn hai người nói:
- Từ việc này cũng cần phải cảnh giác. Long Hương Băng chẳng phải đang là người giúp việc của Vương Trạch Vinh sao? Em trai cô ta chẳng phải đang là lái xe cho Vương Trạch Vinh sao? Cả hai người này đều có thể tác động tới Vương Trạch Vinh. Các con cần phải chú ý, không thể sơ sảy được.
Hà Nông Kinh cố ý hỏi:
- Ba, ý của ba là bọn họ sẽ nói bậy về con trước mặt Vương Trạch Vinh sao?
Ô Cương gật đầu nói:
- Long Hương Băng có hận con hay không? Ba nghĩ hẳn là có. Đến thời điểm mấu chốt nói một vài câu về con, rất có thể sẽ là đại sự đối với con.
Nghe nhạc phụ phân tích, Hà Nông Kinh nghĩ tới những điểm tốt của vợ cũ mình, lại nhìn cô vợ ngang ngược hiện tại, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng. Có thể thông qua vợ cũ và Vương Trạch Vinh tạo quan hệ hay không?
Hà Nông Kinh là một người rất thực tế, cưới Ô Lệ U chính là vì thấy thế lực của nhà cô ta. Lúc trước mình đã phải tốn tâm tư một phen, dụ được cô ta lên giường, cuối cùng cưới được cô ta. Tất cả đều được thiết kế tỉ mỉ. Hiện tại bố cô ta đã lui xuống, việc giúp đỡ mình cũng hạn chế rất nhiều. Chủ tịch huyện Vương mới tới nhưng đã dần thể hiện quyền thế và tiềm năng, nếu dựa được vào thì chẳng khác gì dựa được vào đại thụ. Đây cũng chẳng phải ý nghĩ của một, hai người.
Hà Nông Kinh cũng biết tính cách Long Hương Băng. Người phụ nữ này không phải là dễ dụ dỗ. Tuy nhiên chỉ cần mình tốn chút công sức, cho dù không thể tiến triển thêm một bước nhưng chỉ cần cô ta nể mặt vợ chồng cũ mà nói một vài lời tốt đẹp trước mặt Vương Trạch Vinh cũng là tốt rồi. Hà Nông Kinh đoán Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh phải có quan hệ gì đó. Y không tin Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh chỉ có mối quan hệ duy nhất là người giúp việc. Long Hương Băng là một người phụ nữ rất đẹp, Vương Trạch Vinh lại là thanh niên trẻ trung, khỏe mạnh, gia đình lại không ở đây. Hai người thường xuyên qua lại, có lẽ ngủ luôn với nhau rồi cũng nên.
Xem ra phải nghĩ cách đi dụ dỗ người đàn bà này. Có lẽ con đường phát triển của mình chính là ngay trên người cô ta.
Trong cảm nhận của Hà Nông Kinh, chỉ cần có thể thăng tiến, dù có phải lấy lòng vợ cũ một lần nữa cũng chẳng có gì là mất mặt. Chỉ cần mình lên được, còn thiếu gì đàn bà chứ. Đừng nhìn Ô Lệ U hung dữ như vậy mà nghĩ, mấy năm nay mình đâu có thiếu đàn bà.