Đột nhiên xảy ra chuyện này, Vương Trạch Vinh nhìn thấy Tiền Minh Phú cũng đã rời đi trước với Tư Mã Hoành thì trong lòng cũng có chút tức giận. Tiền Minh Phú kia là người có dính líu vào sự kiện này, thế mà hắn lại giống như không có liên quan gì, cứ thế vỗ mông rời đi.
Cũng không có thời gian mà nghĩ ngợi nhiều, việc cần làm nhất ở nơi này là phải giải quyết tình hình để suy giảm các ảnh hưởng. Nhìn lại đám lãnh đạo của Tỉnh ủy đang đứng xung quanh mình, Vương Trạch Vinh trầm mặt lại, nghiêm túc nói:
- Tôi đề xuất một vài ý kiến. Thứ nhất, phải lập tức điều tra về việc này, tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì? Phải thật khẩn trương để đưa ra các kết luận. Công tác này do đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an Tô Tắc Đào phụ trách.
Biết sự việc này có ảnh hưởng quá lớn, Tô Tắc Đào nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi ngay lập tức triển khai điều tra phá án.
Nói thì nói thế thôi nhưng Tô Tắc Đào cũng có thể hiểu rõ rằng khả năng tìm ra được đáp án là cực nhỏ, nhiều nhất là chỉ có thể đưa ra một cách nói với Tư Mã Hoành mà thôi.
- Thứ hai, sự việc này quan hệ đến người lãnh đạo cấp quốc gia. Chúng ta quyết không để có bất cứ tin tức gì tiêu cực xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Trong công tác này thì đồng chí Tất Trí Vân và đồng chí Dương Hoa Cường cùng nhau phối hợp thực hiện, đồng chí Tất Trí Vân là người phụ trách chính.
Hai người lập tức đáp ứng, nhưng Tất Trí Vân cũng có chút lo lắng nói:
- Tôi sợ rằng người ngoài tỉnh lại làm ầm lên.
Biết cái băn khoăn của hắn, Vương Trạch Vinh nói:
- Sự việc ngày hôm nay phải ngay lập tức báo cáo về Ban Tuyên giáo Trung ương.
Lúc này Tất Trí Vân mới gật gật đầu.
- Thứ ba, phải chú trọng đồng chí của Hội nghị hiệp thương chính trị đã bị ngất xỉu. Yêu cầu bệnh viện toàn lực cứu chữa, phụ trách công tác này là đồng chí Tường Chánh Quân Phó Thị trưởng thường trực chuyên trách khối chuyên môn này. Đề nghị đồng chí Bảo Chính Quân đại biểu cho tôi đi an ủi người bệnh.
Bảo Chính Quân vội nói:
- Vâng, việc này để tôi thực hiện.
Nhìn thoáng qua Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh nói:
- An bài các công tác phía sau thì do lão Ninh thực hiện đi. Các đồng chí cũng phải có trách nhiệm trợ giúp, ai phụ trách khối nào thì phụ trách khối đó, quyết không để xuất hiện việc hỗn loạn.
Mọi người cũng biết lúc này là thời điểm cực kỳ mấu chốt, tất cả đều nghiêm túc đồng ý. Nhanh chóng sắp xếp các công việc thực hiện, Vương Trạch Vinh ngồi vào xe tiến về nhà khách Tỉnh ủy.
Sau khi xảy ra sự việc Tư Mã Tú đánh Chu Huệ trên thì bất kể kiểu gì Tư Mã Tú cũng không muốn trở lại chỗ ở của Tiền Minh Phú. Tất cả mọi người lại một lần nữa ở tại nhà khách Tỉnh ủy.
Sau khi trở lại nhà khách, Tư Mã Hoành liền nhìn về phía cô con gái mình đang khóc, nhíu nhíu lông mày rồi trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc là hồi nãy có chuyện gì?
Sự việc hôm nay làm cho Tư Mã Hoành rất tức giận. Trước mặt nhiều người như vậy không ngờ con gái của mình lại đánh một cán bộ làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ của Tỉnh ủy, việc này nếu truyền ra ngoài thì mọi người sẽ thấy như thế nào? Tư Mã Hoành cũng muốn hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Tư Mã Tú nghe thấy bố mình hỏi thì lại khóc to lên rồi mới nói:
- Uổng công con đối xử tốt với anh ta như vậy, thế mà anh ta lại cùng cô gái kia làm loạn, mắt đưa đi mày liếc lại ngay trước mắt con.
Nghe Tư Mã Tú nói như vậy, Tư Mã Hoành biết dự đoán của mình hoàn toàn chính xác, đây đúng là sự tình trai gái. Nghĩ đến lần trước con gái mình đã làm một sự tình tương tự, Tư Mã Hoành thoáng nhìn qua Tiền Minh Phú đứng ở một bên, chân tay hắn ta đang luống cuống.
Vẫy tay bảo Tiền Minh Phú ngồi xuống rồi nói:
- Các con cũng đã trưởng thành. Vợ chồng không thể nào đi gian dối nhau như vậy, nếu không có sự tín nhiệm lẫn nhau thì sao có thể cùng đi đến cuối cuộc đời được.
Nghe thấy Tư Mã Hoành nói như vậy, cơn giận trong lòng Tư Mã Tú lập tức bùng lên, cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Tiền Minh Phú. Tiền Minh Phú vội vàng tránh sang một bên, chén trà rơi xuống mặt đất vỡ nát ra.
- Dừng tay!
Tư Mã Hoành lúc này cũng tức giận, cái kiểu tính nết man rợ như vậy của cô con gái mình nếu không thay đổi thì về sau sẽ bị thiệt.
Lúc này, Vương Trạch Vinh đi đến.
- Ủy viên trưởng, chuyện vừa rồi tôi đã an bài một số hành động.
Vương Trạch Vinh liền đem cách thức xử lý của mình giải thích cho Tư Mã Hoành.
Một mặt nghe Vương Trạch Vinh báo cáo, một mặt nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh trước mặt.
Lúc này, từ đôi mắt sáng ngời của Vương Trạch Vinh thì Tư Mã Hoành nhìn thấy biểu hiện của một sự vô tư trong tận đáy lòng. Ông ta lại tiến thêm bước nữa trong việc xác nhận việc này và Vương Trạch Vinh không quan hệ gì với nhau. Nghe xong Vương Trạch Vinh trình bày các cách xử lý, Tư Mã Hoành đúng là rất thưởng thức Vương Trạch Vinh này. Đối mặt với tình huống phức tạp như vậy, thế mà chàng trai này lại có thể nghĩ được việc đầu tiên là tiêu trừ các ảnh hưởng, đây là việc mà ít người có được. Nhìn lại người cùng mình quay về căn phòng này là Tiền Minh Phú đến lúc này mà vẫn còn sợ hãi, lập tức Tư Mã Hoành có một suy nghĩ đẹp trai thì làm được gì?
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, cậu làm được như vậy thì rất là tốt. Bây giờ tôi còn có một việc nhờ cậu đi giúp tôi thực hiện việc này, cô cán bộ kia bị đánh, cậu thay tôi xin lỗi cô ấy, đây là do tôi dạy dỗ không nghiêm.
Tư Mã Hoành vừa nói những lời này thì Tư Mã Tú ở một bên không phục, lớn tiếng nói:
- Việc gì mà phải xin lỗi. Cô ta đi câu dẫn chồng của người khác nên bị đánh. Ba, ba không nhìn thấy hai người bọn họ công nhiên ngay trước mặt con mắt đi mày lại.
Lời nói này làm cho trên mặt Tư Mã Hoành cảm thấy xấu hổ.
- Chúng tôi đang thảo luận một chút về các công tác, làm gì có việc mắt đi mày lại?
Tiền Minh Phú thấy rằng Tư Mã Hoành đang ở đây nên cố gắng chịu đựng cơn giận dữ để giải thích. Vương Trạch Vinh âm thầm lắc đầu, Tiền Minh Phú này đúng là thực sự quá nhu nhược.
- Hừ, người khác mà nói chuyện này thì tôi còn nghi hoặc, cũng không nghĩ là tự chính tôi lại lại thấy được cảnh tượng này.
Tư Mã Tú lớn tiếng nói.
Quả nhiên có người châm ngòi, ánh mắt Tư Mã Hoành ngưng lại, hỏi:
- Ai nói cho con biết Tiền Minh Phú làm chuyện đó?
Vương Trạch Vinh cũng nhìn về phía Tư Mã Tú.
Lúc này Tiền Minh Phú mới hiểu được, hóa ra có người đang dõi mắt về chính mình. Ánh mắt hắn liền nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong suy nghĩ của hắn thì người làm việc này tất nhiên là Vương Trạch Vinh. Rất nhanh Tư Mã Tú lấy tin nhắn trên máy điện thoại đưa cho Tư Mã Hoành.
Tư Mã Hoành nhìn một lúc, sau đó đưa cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cầm lấy nhìn cái tin nhắn kia một hồi, sau đó nghĩ một lúc rồi lại đưa cho Tiền Minh Phú. Vương Trạch Vinh lúc này tại chỗ lấy ra điện thoại di động của hắn gọi ngay điện thoại cho Tô Tắc Đào, yêu cầu Tô Tắc Đào lập tức tới. Rất nhanh, Tô Tắc Đào đi tới nơi này.
Vương Trạch Vinh hướng về phía Tư Mã Hoành rồi giới thiệu:
- Ủy viên trưởng, đây là đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an Tô Tắc Đào, công tác điều tra phá án do đích thân đồng chí này phụ trách.
- Đồng chí Tắc Đào, trên điện thoại di động này có một tin nhắn, đồng chí xem thử có chút hữu ích nào không?
Vương Trạch Vinh chỉ vào điện thoại di động trên tay Tiền Minh Phú.
Tô Tắc Đào liền tiếp lấy điện thoại trên tay Tiền Minh Phú, rất nhanh chóng nhìn vào một lần. Sau khi xem xong, trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ ngượng nghịu nói:
- Thủ trưởng, Bí thư Vương. Hiện tại tên các chủ sử dụng của các sim điện thoại di động trả trước thực chất là cũng không quản lý được. Ai bây giờ cũng có thể bỏ tiền ra để mua về sử dụng, sau khi dùng xong rồi thì có thể ném đi. Từ số điện thoại này để tra ra thì tôi nghĩ rằng khó khăn rất lớn.
Hiện tại, Tô Tắc Đào cũng có chút đổ mồ hôi. Việc này có thể nhỏ mà cũng có thể lớn, bản thân mình từ trước đến nay vẫn luôn lắc lư, xem ra Vương Trạch Vinh mượn việc này để gõ mình…
Hắn nói lời này của là lời nói thật. Mọi người đều cũng là những người từng trải, đối với sự phân tích của Tô Tắc Đào thì cũng có cùng nhận thức.
- Đồng chí tiểu Tô, cậu cứ điều tra. Điều tra ra được ra thì tốt, nếu không tra được thì cũng không có biện pháp nào. Xem ra cơ chế quản lý sim điện thoại di động phải mạnh hơn nữa mới được. Bây giờ đâu đâu cũng tràn ngập các số điện thoại di động lừa gạt người khác, tôi thấy việc này và việc không có cơ chế quản lý người sử dụng sim điện thoại là có liên hệ với nhau.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh chúng tôi đang nghiên cứu đề án quản lý số điện thoại di động trả trước, có không ít những ủy viên cho rằng như thế này là làm giảm mạnh lợi nhuận của điện thoại di động trên toàn quốc. Về việc này tuy rằng đối với những người sử dụng và các mạng điện thoại ban đầu không thuận tiện, nhưng mà về lâu dài thì quản lý các sim di động có thật nhiều chỗ tốt, có thể tránh các hành vi dùng số di động để lừa gạt.
- Đúng vậy, công tác của Đại hội đại biểu Nhân dân thực hiện rất tốt, các cậu phải nhanh một chút đưa ra đề án này.
Không biết thế nào mà hai người đã chuyển sang bàn luận về các vấn đề trong công tác, nói chuyện được một lúc thì mới phát hiện ra sự tình mấu chốt còn chưa xử lý.
Lúc này Tô Tắc Đào cũng nhìn thấy được những gì đang diễn ra trong phòng. Hắn liền so sánh giữa Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú, đối với Chủ tịch tỉnh này hắn cũng cảm thấy quá nhu nhược.
Từ trong phòng đi ra, Tô Tắc Đào đi làm việc của hắn, Vương Trạch Vinh đi tới một căn phòng khác.
Đi vào trong phòng, Vương Trạch Vinh nhìn thấy ngay cảnh tượng hai nữ cán bộ của văn phòng Tỉnh ủy đang khuyên nhủ Chu Huệ. Lúc này Chu Huệ vẫn đang khóc nức nở, nhìn thấy Vương Trạch Vinh bước vào, tiếng khóc của Chu Huệ lại càng thêm thương tâm. Đứng phía trước người Chu Huệ, Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Chu Huệ, việc này rốt cuộc là như thế nào?
Hiện tại thì Chu Huệ cũng đã bình tĩnh lại được một chút. Đối với cô mà nói thì vấn đề nan giải nhất là tình huống bị đánh lại trước mặt nhiều người đến như vậy. Cô cũng biết rằng thanh danh của mình coi như hết, cũng không biết sau lưng còn có bao nhiêu người bàn tán về việc này.
- Bí thư Vương, tôi đúng thật không biết nguyên nhân gì, người đàn bà kia đột nhiên chạy lại đánh tôi.
- Ủy viên trưởng Tư Mã nhờ tôi chuyển lời tới xin lỗi cô. Việc này rốt cuộc là như thế nào thì đồng chí Tô Tắc Đào đang triển khai điều tra. Cô đi về trước nghỉ ngơi một chút, lúc nào thấy tốt thì lại đi làm việc.
Biết người phụ nữ này đầu hướng về phía Tiền Minh Phú, đối với cô thì sắc mặt của Vương Trạch Vinh cũng không có gì tốt lắm, nói chủ yếu là để giải quyết việc chung mà thôi.
Hiện tại thì Chu Huệ cũng sợ hãi thật sự. Mặc dù cô đang khóc nhưng phần nhiều là cảm thấy việc mình đã mất đi thể diện. Bây giờ nghe thanh âm của Vương Trạch Vinh giống như là để giải quyết việc chung thì biết sự tình của mình đã làm nổi lên sự phản cảm của Vương Trạch Vinh. Lại nghĩ đến người đánh mình là vợ của Tiền Minh Phú, cô ta biết rằng khả năng nương tựa vào Tư Mã Hoành lại càng trở nên yếu ớt. Cho dù là Tiền Minh Phú kia tiếp nhận mình, nhưng chắc chắn Tư Mã gia không có thể có khả năng đối đãi tốt với mình, nếu quả thật là như vậy thì mình dựa vào một Tiền Minh Phú kia còn có tác dụng gì nữa?
Tuy rằng từ trong đáy lòng thì Chu Huệ thích vẻ đẹp trai của Tiền Minh Phú, nhưng cái mà cô coi trọng hơn chính là thế lực của Tư Mã Hoành. Vốn trong ý tưởng của cô là cùng có mập mờ qua lại với Tiền Minh Phú, mục đích là để tạo quan hệ với Tư Mã gia tộc, cứ như vậy thì cả hai người đều chiếu cố đến cô thì tiền đồ phát triển mới lớn được. Nhưng sau việc đột nhiên xảy ra chuyện như thế này thì cô mới phát hiện hóa ra còn có một rào cản giữa mình và Tư Mã gia tộc, đó là sự hiện diện của Tư Mã Tú.
Bởi vì Vương Trạch Vinh đã ở trong phòng nên mấy nữ đồng chí thuộc Văn phòng Tỉnh ủy đứng ở nơi đó, lẳng lặng lắng nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện, cũng không ai dám nói chen vào một câu.
Tất cả mọi người đều đã lăn lộn trong công tác. Hai cô gái này cũng thực sự khôn khéo, từ trong giọng nói của Vương Trạch Vinh nghe ra cách xử sự của Vương Trạch Vinh và Chu Huệ này cơ bản chỉ bày tỏ một thái độ để giải quyết việc chung mà thôi. Nghĩ đến việc trước kia Chu Huệ là người của Vương Trạch Vinh, lại liên tưởng đến sự việc Tư Mã Tú đánh Chu Huệ thì các cô ấy cũng minh bạch, có lẽ người phụ nữ này và Tiền Minh Phú đã có sự thông đồng với nhau.
Nghĩ tình hình của người phụ nữ này như vậy nên ý tưởng để lấy lòng Chu Huệ của hai cô gái lập tức biến mất, biết rằng Chu Huệ này cũng tồn tại trong khoảng thời gian không dài nữa. Liếc mắt nhìn hai nữ cán bộ một cái, Vương Trạch Vinh nói:
- Nhờ hai đồng chí đưa Trưởng ban Chu về nhà nghỉ ngơi.
Xử lý xong việc với Chu Huệ, lúc này Vương Trạch Vinh mới tìm một chỗ ngồi xuống, châm lửa hút một điếu thuốc. Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, mình giống như trở thành một đội viên cứu hỏa!