Quan Khí​

Chương 1144: Chương 1144: Mục nát ở trong bụng




Bởi vì các phương tiện truyền thông đã được cảnh báo, hơn nữa các phóng viên cũng biết việc này quan hệ đến ảnh hưởng của Tư Mã Hoành nên ai cũng không dám tùy tiện ra ngoài làm loạn. Bởi vậy, sự việc Tư Mã Tú đánh người cũng không được đưa lên các phương tiện truyền thông. Nhưng mà người tận mắt chứng kiến lại rất nhiều, những người này lén lút truyền tin đến những mối quan hệ của mình.

Thấy được tình huống này phát sinh, mọi người cũng than thầm đối với việc Tiền Minh Phú lần này đưa ông bố vợ tới để chống lưng. Xem như Tiền Minh Phú lần này gần như đã hỏng hết mọi chuyện, không chỉ không tạo nổi tác dụng chống lưng mà ngược lại hành vi đánh người của Tư Mã Tú lại đã tạo ra một dấu ấn đỏ chót. Sau này tại Nam Điền thì hắn chẳng còn chút uy tín gì để nói người khác cả.

Do Sở Công an Nam Điền lấy được nội dung tin nhắn trong máy di động của Tư Mã Tú nên ngay lập tức thành lập tổ chuyên án, bắt đầu tiến hành điều tra. Công tác này đã khiến cho hệ thống công an cũng trở nên rất khẩn trương.

Đối với việc này thì người sốt ruột nhất chính là thư ký của Vương Trạch Vinh là Phan Bằng Trình. Sau khi nghe nói nguồn gốc của sự việc này thì hắn nghĩ tới ông nội hắn đầu tiên. Hắn biết trăm phần trăm việc này là Phan Phong sắp xếp người làm ra sự việc này.

Về đến nhà, lập tức Phan Bằng Trình kéo ông nội vào thư phòng, vẻ mặt đau khổ nói:

- Ông nội, như thế nào mà lại động tĩnh lớn đến như vậy.

Hiện tại thì Phan Phong so với Phan Bằng Trình còn cảm thấy buồn bực hơn. Ý tưởng ban đầu của ông ta chính là muốn thông qua thủ đoạn gửi tin nhắn để Tư Mã Tú biết sự tình của Tiền Minh Phú, tạo thành mâu thuẫn giữa hai người, cuối cùng sẽ làm hỏng quan hệ giữa Tiền Minh Phú và Chu Huệ. Như vậy việc này chắc chắn sẽ đem lại các lợi thế cho Vương Trạch Vinh. Đương nhiên ông ta cũng nghĩ đến việc Tư Mã Tú sẽ nháo nhào lên một chút. Nhưng bất kể là tính toán như thế nào ông ta cũng không thể tính đến bản tính của Tư Mã Tú không ngờ như vậy, một cô con gái của một người lãnh đạo của quốc gia không ngờ không phân biệt được tình hình mà lại dám làm loạn lên.

- Cháu à, việc này cháu yên tâm, bất kể tra kiểu gì cũng không tra ra được. Vốn ý định ban đầu của ông là cháu sẽ mượn việc này để tiến thêm một bước trong việc lấy được tín nhiệm của Vương Trạch Vinh. Hiện tại thì cháu phải chôn sâu việc này đến khi mục nát ở trong bụng mới được.

Phan Bằng Trình cười khổ một tiếng rồi nói:

- Cháu còn dám nói ra sao?

Phan Phong nhíu mày nói:

- Đúng thật là không ngờ tới đột nhiên Tư Mã Hoành và Vương Trạch Vinh lại trở nên hòa hợp như vậy. Cháu có nhìn thấy được điều gì không? Giữa hai người này rốt cuộc có giống như các biểu hiện ra bên ngoài không?

Phan Phong đúng thật là cảm thấy kỳ quái

Phan Bằng Trình nói:

- Cháu thấy đây là thực.

Nếu quả thật như vậy thì có thể nói sau lưng Vương Trạch Vinh có một lực lượng rất mạnh, đến ngay cả Tư Mã Hoành cũng không dám trêu chọc vào Vương Trạch Vinh. Vì thế, cháu nhất định phải theo sát Vương Trạch Vinh.

Trong lúc những người này đang phân tích tình huống thì cũng cùng lúc này Vương Trạch Vinh đang nghe Sở Công an báo cáo tình hình điều tra phá án. Sau khi nghe xong, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Bí thư Đảng ủy Công an Tô Tắc Đào nói:

- Xem ra việc này trở thành một vụ án không có đầu mối.

Tô Tắc Đào cũng thở dài một tiếng nói:

- Vốn là chúng tôi cũng còn một phương hướng điều tra khác, nếu thế thì phải điều tra một chút về những người biết số điện thoại của Tư Mã Tú. Lần này Tư Mã Tú tới Nam Điền, số điện thoại di động của cô ta chắc hẳn là cũng không nhiều người biết. Nhưng trong quá trình điều tra lại phát hiện ra dãy số truyền tin nhắn này không ngờ là ở Thủ đô. Việc này đúng là không có cách nào thực hiện, làm sao ai biết được ở Thủ đô thì Tư Mã Tú có bao nhiêu quan hệ.

- Đi thôi, việc này phải báo cáo với Ủy viên trưởng Tư Mã.

Vương Trạch Vinh nói xong liền kéo theo đám người này đi tới chỗ ở của Tư Mã Hoành. Lúc này Tư Mã Tú và Tiền Minh Phú đã được Tư Mã Hoành khuyên bảo nên có vẻ là hòa hảo với nhau.

Lúc này Tiền Minh Phú đã khôi phục được cơ bản, nghĩ đến việc cái tin nhắn kia liền biến sắc nói với Tư Mã Hoành:

- Ba, con cảm thấy đây là có người muốn chỉnh con. Con nghi rằng việc này chính là Vương Trạch Vinh làm.

Nghe thấy Tiền Minh Phú nói là Vương Trạch Vinh làm việc này, Tư Mã Hoành trừng ánh mắt lên nói:

- Con đừng đoán lung tung, ba xem Vương Trạch Vinh quyết không là người làm ra chuyện như vậy. Còn con, lúc bình thường cũng phải chú ý từng hành động. Con có nghĩ là tại vì sao lại có người lấy việc này ra để làm ra chuyện?

Lúc này Tư Mã Tú lại nhớ lại lúc tự cô nhìn thấy tình huống Chu Huệ kia và Tiền Minh Phú cùng liếc mắt đưa tình nhau, nhất thời trong lòng lại bùng lên sự bực tức, cơn giận kia vừa mới nguôi xuống bây giờ lại tăng trở lại. Cô ta nói với Tư Mã Hoành:

- Ba, việc này không có lửa thì làm sao có khói. Hôm nay con tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia cùng chồng con liếc mắt đưa tình, biểu tình cực kỳ ghê tởm.

Không nghĩ tới chính mình thật sự vất vả mới khuyên nhủ được thế mà bây giờ con gái mình lại lôi chuyện này ra nói. Tư Mã Hoành trừng mắt liếc nhìn cô con gái mình một cái. Đúng lúc này, Vương Trạch Vinh mang theo đám người Tô Tắc Đào tới.

- Ủy viên trưởng, Sở Công an tỉnh Nam Điền đã đặc biệt tiến hành điều tra về tin nhắn đó, bây giờ tới đây để xin báo cáo ngài tiến triển tình hình.

Sau khi chăm chú nghe Giám đốc Sở Công an báo cáo, Tư Mã Hoành cả nửa ngày không nói gì. Trong lòng hắn đã sinh ra sóng gợn, tới vị trí này của ông ta thì phần lớn các vấn đề suy xét là các tranh đấu ở Thủ đô. Từ nội dung báo cáo kia thì có thể biết cái tin tức kia không ngờ là từ thủ đô gửi đến.

Ngồi ở chỗ kia không ngừng lấy tay vỗ vỗ lên cái ghế sô pha, Tư Mã Hoành có một cảm giác rằng việc này đã thoát ra khỏi phạm trù của Nam Điền. Chẳng lẽ có người có dã ý muốn mượn việc này để khơi sâu mâu thuẫn giữa mình và những người đứng sau lưng Vương Trạch Vinh.

Đây mới là sự tình mà Tư Mã Hoành lo lắng nhất. Nếu tin tức này từ thủ đô gửi tới thì sẽ có rất nhiều loại khả năng. Có lẽ có một ít người thấy được thái độ của mình trong ngày đầu tiên tới Nam Điền thì cho rằng mình tới Nam Điền là để chèn ép Vương Trạch Vinh. Thừa dịp cơ hội này, những người đó thêm cho chút lửa, từ đó để mình nổi giận với Vương Trạch Vinh, tiến tới sẽ đánh nhau với thế lực sau lưng Vương Trạch Vinh. Từ kết quả cuộc tranh đấu này thì những người có tâm ý kia mới đứng từ giữa mà mưu lợi. Càng nghĩ lại càng cảm thấy việc này mới là việc có thể nhất.

Thủ đô cực kỳ phức tạp, Tư Mã Hoành hiểu rằng nếu thực sự mình và những người sau lưng Vương Trạch Vinh đấu nhau thì đúng là trúng kế của người khác, việc này nhất định phải cẩn thận mới được.

Tư Mã Hoành tin tưởng ánh mắt của chính mình. Theo mọi dấu hiệu ông ta có thể nhận thấy rằng Vương Trạch Vinh quyết không phải là người thực hiện việc này.

Nhoẻn miệng cười, Tư Mã Hoành mỉm cười nói:

- Được rồi, Sở Công an của các đồng chí cũng đã vất vả. Việc này dừng ở đây thôi.

Lời nói của Tư Mã Hoành khiến nhóm người Tô Tắc Đào thở phào một hơi nhẹ nhõm, biết rằng cánh cửa này rốt cuộc cũng đã qua.

Vương Trạch Vinh đồng dạng cũng biết rằng việc này về cơ bản là không có khả năng tra ra kết quả. Nhìn thấy Tư Mã Hoành tỏ vẻ dừng mọi việc ở đây, Vương Trạch Vinh cũng đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đã có sự suy đoán nên Tư Mã Hoành lại càng không muốn cùng với Vương Trạch Vinh nảy sinh ra mâu thuẫn. Sau khi đuổi đám người Tô Tắc Đào đi, ông ta chỉ vào ghế sô pha mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, sau đó nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, sau khi tôi tới Nam Điền lần này, tổng thể mà nói thì quả thực công tác của tỉnh Nam Điền làm tôi rất vừa lòng. Các đồng chí trong thời gian rất ngắn đã thực hiện được một khối lượng lớn công việc. Điều này tốt lắm, hy vọng các đồng chí không ngừng cố gắng, duy trì khí thế này, tiếp tục đưa công tác của tỉnh Nam Điền không ngừng vươn lên mạnh mẽ về phía trước.

- Xin Ủy viên trưởng yên tâm, có những người như đồng chí Tiền Minh Phú ủng hộ, tin tưởng rằng công tác của tỉnh Nam Điền không ngừng tiến bộ.

Nghe được Vương Trạch Vinh đem Tiền Minh Phú đặt ở trong vị trí trọng yếu, Tư Mã Hoành nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt lộ ra chính là cái vẻ càng thêm vừa lòng. Trong con mắt của Tư Mã Hoành, Vương Trạch Vinh là một người biết tiến biết thoái, hắn chắc chắn hiểu được dụng ý của mình khi đến Nam Điền. Nếu đã biết rồi thế mà lại còn đưa Tiền Minh Phú đặt ở cửa miệng, điều này đã nói lên rằng trong công tác của tỉnh Nam Điền thì Vương Trạch Vinh cũng không làm khó quá mức vớiTiền Minh Phú. Mục đích ước nguyện ban đầu khi mình tới Nam Điền thì cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Quay đầu nhìn về phía Tiền Minh Phú, Tư Mã Hoành không biết nên như thế nào. Lông mày ông ta hơi hơi nhíu lại, ông ta có một lo lắng, đó là sau khi xảy ra chuyện Tư Mã Tú đánh Chu Huệ thì Tiền Minh Phú ở tỉnh Nam Điền này liệu có còn uy tín nữa không?

Nhân việc Tiền Minh Phú mà nghĩ sang đến nữ cán bộ kia, Tư Mã Hoành hỏi:

- Đồng chí cán bộ bị đánh thế nào rồi?

- Xin Ủy viên trưởng yên tâm. Việc này tôi đã an bài, đầu tiên để cô ta nghỉ ngơi vài ngày, đến khi trong người khỏe hẳn rồi quay trở lại công tác. Tôi cũng hướng về phía cô ta biểu đạt ý tứ ngài nhờ tôi xin lỗi hộ, tinh thần của cô ấy lúc này cũng đã dần dần ổn định.

- Ừ, như thế là tốt, bất kể nói như thế nào thì đánh người luôn không đúng.

- Hừ, nếu còn tiếp tục quyến rũ người khác thì để xem tôi còn không thu thập cô ta.

Trong lòng của Tư Mã Tú vẫn đang chưa lắng lại, không kìm nổi lại lớn tiếng nói.

Lúc này Tư Mã Hoành trở nên nổi giận, vỗ vào ghế sô pha một cái rồi nói:

- Con còn dám! Con có biết rằng hành động của con ít nhiều đã sinh ra các ảnh hưởng không tốt. Con làm như vậy thì Tiền Minh Phú làm sao công tác ở tỉnh Nam Điền này? Việc con làm như vậy khiến ba sao dám đối mặt với đồng chí bị đánh? Ba xem là, con đúng là thô lỗ, nếu không sửa tính tình của con thì sau này nguy mất.

Nghe Tư Mã Hoành răn dạy con gái mình, Vương Trạch Vinh cũng phải lắc đầu. Tư Mã Hoành là một người khôn khéo như vậy, như thế nào lại sinh ra một cô con gái có bản tính hung bạo thế này.

Mặc dù đang răn dạy con gái nhưng Tư Mã Hoành đúng là có một suy nghĩ, ông ta cảm thấy khả năng cái chuyện mà cô con gái mình nhìn thấy có lẽ là có tồn tại. Cái người phụ nữ tên là Chu Huệ kia quyết không để ở lại Nam Điền, tuy rằng người phụ nữ này có thể là người mà Tiền Minh Phú mới lôi kéo trong thời gian gần đây, nhưng mà ai có thể nói được rõ ràng rằng giữa hai người này không đi đến những việc kia. Việc này đúng thật là phải đề phòng trước mới được.

Đương nhiên, ý tưởng này cũng chỉ là một chút suy nghĩ bên trong tâm tư của Tư Mã Hoành, ông ta cũng không nói ra.

Ánh mắt lại nhìn về phía Tiền Minh Phú, ông ta quay sang đối diện với Tiền Minh Phú rồi nói:

- Ba ngày mai về Thủ đô, con và tiểu Tú không cần về. Bởi có sự tình người ngoài làm ảnh hưởng đến tình cảm hai con, nên trong thời gian này, giữa hai người có cái gì hiểu lầm thì làm rõ với nhau.

Lúc này Tiền Minh Phú đang nghĩ đến Chu Huệ, người vì mình mà bị đánh. Đối với Chu Huệ, hắn đúng là có day dứt cực kỳ muốn tới xin lỗi. Bây giờ hắn đang nghĩ đến việc làm đầu tiên chính là đi xem Chu Huệ bị đánh như thế nào. Với sự có mặt của Tư Mã Hoành thì Tiền Minh Phú căn bản lại không dám đi làm việc này. Nghĩ đến việc sau này mình còn phải dựa vào Tư Mã Hoành, Tiền Minh Phú lại cắn chặt răng, biết rằng mình còn phải tiếp tục nhẫn nhịn. Vì vậy thanh âm lúc nói lại trở nên dịu dàng, nói với Tư Mã Tú:

- Tiểu Tú, ba cũng đã mệt mỏi. Đừng vì sự tình của chúng phải để ba quan tâm. Em phải tin tưởng anh, anh quyết không bao giờ làm ra các việc có lỗi với em.

Bị ba mình mắng một lúc, hiện tại lại nghe được lời nói dịu dàng của Tiền Minh Phú, Tư Mã Tú cũng không hy vọng giữa mình và Tiền Minh Phú lại có các mâu thuẫn quá lớn, do đó cũng thuận thế mà xuống nước:

- Anh dám làm các việc có lỗi với em thì xem thử em thu thập anh như thế nào.

Nói xong thì chính cô ta cũng phải cười.

Nhìn thấy biểu tình quái dị của Tư Mã Tú thì Vương Trạch Vinh cũng tràn đầy sự thông cảm đối với Tiền Minh Phú. Cũng thật sự là khó khăn cho Tiền Minh Phú, mỗi một ngày đều đối mặt với người phụ nữ như vậy rồi thế mà không ngờ vẫn còn phải nén giận nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.