Âu Dương Thu Nguyệt đi ra ngoài nhưng tâm trạng rất nặng nề. Duẫn Tiểu Lực có chút năng lực ở trong tỉnh, cô nghe nói y vốn là thư ký của chủ tịch tỉnh, sau đó vì tương lai mà cưới con gái vốn nghiện của chủ tịch tỉnh. Người phụ nữ này Âu Dương Thu Nguyệt đã gặp, không có gì đặc biệt cả. Sau khi cưới người phụ nữ này kia, Duẫn Tiểu Lực đi rất thuận lợi. Bây giờ lão chủ tịch tỉnh đã chết, Duẫn Tiểu Lực không còn băn khoăn gì. Nghe nói y lén quan hệ với không ít cán bộ.
Âu Dương Thu Nguyệt xem thường kẻ như vậy nhưng có tác dụng gì. Đối phương dù sao cũng là Phó chủ tịch tỉnh, tuy không vào thường vụ nhưng cũng có năng lực mạnh. Người của lão chủ tịch tỉnh bây giờ cũng ở vài sở quan trọng, trong Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng có người. Chỉ cần không có bất ngờ xảy ra thì công việc của cô nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Không đồng ý làm người phụ nữ của Duẫn Tiểu Lực đã quyết định kết quả của cô. Âu Dương Thu Nguyệt nghĩ tới cố gắng nhiều năm qua của mình như vậy, cô rất mất mát.
Từ trước đến giờ cấp trên đối với cấp dưới đều dùng câu phải tin vào tổ chức. Mà tổ chức lại nằm trong tay người có quyền, Âu Dương Thu Nguyệt rất thất vọng với tổ chức.
Tuy cô có ý định đi tìm Bí thư Vương mà nói chuyện, nhưng chuyện của cô sao có thể nói rõ. Đối phương không để cô bắt được nhược điểm gì, đến lúc đó có đủ lý do mà.
Âu Dương Thu Nguyệt thầm nghĩ lần này chuyện của huyện Tầm Sơn liên quan nhiều cán bộ, có lẽ ở đấy cần nhiều người mới tới. Mặc dù nói từ thành phố bị đá xuống huyện nhưng tốt xấu vẫn là cán bộ lãnh đạo.
Âu Dương Thu Nguyệt không suy nghĩ nhưng thật ra Vương Trạch Vinh khá chú ý vì thấy cô có nhiều chính khí.
Vương Trạch Vinh nhìn qua về hồ sơ của Âu Dương Thu Nguyệt. Hắn không khỏi thầm than Âu Dương Thu Nguyệt này không đơn giản. Sau khi tốt nghiệp đại học liền được phân về xã, một đường đi lên có nhiều thành tích, đương nhiên cũng có không ít lời đồn về cô.
- Sao không lên làm Phó thị trưởng?
Vương Trạch Vinh hỏi Mã Yến Đống.
Mã Yến Đống lắc đầu nói:
- Nghe nói có người nói rằng nữ cán bộ này tồn tại vấn đề nam nữ.
- Nghe nói?
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Mấy lời đồn thế này không ngờ xuất hiện trong Ban Tổ chức cán bộ.
Mã Yến Đống nói:
- Đây là chuyện trước khi ngài tới Nam Điền. Đối với đồng chí này, thành phố đánh giá cũng không tốt.
Mã Yến Đống cũng biết ở việc này mình làm chưa ổn, nói chuyện không đủ tự tin. Nói thật khối lượng công việc hàng ngày của y rất lớn, căn bản không đi chú ý Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm gì.
Vương Trạch Vinh không trách Mã Yến Đống. Một nữ cán bộ bị thành phố đánh giá không tốt thì nhất định có vấn đề. Điều này nói rõ Âu Dương Thu Nguyệt bị chèn ép.
Xảy ra chuyện như vậy thì có lẽ Mã Yến Đống bị người bên dưới lừa.
Hơn nữa Âu Dương Thu Nguyệt chẳng qua chỉ là một cán bộ trong Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Cán bộ trong Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân ở tình hình bình thường đều là người không có cơ hội phát triển mấy. Đưa Âu Dương Thu Nguyệt tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có lẽ có người có ý đồ.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở huyện Tầm Sơn, Vương Trạch Vinh có cảm giác thành phố nhất định được ai nhắc nên mới chèn ép Âu Dương Thu Nguyệt này.
- Bí thư Vương, có một chuyện đó là hôm nay phó Trưởng ban tổ chức cán bộ - Chu Lăng Bình đến trường đảng và lấy tài liệu của Âu Dương Thu Nguyệt khỏi trường.
Vương Trạch Vinh nhìn Mã Yến Đống.
- Chu Lăng Bình đã làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trước khi ngài tới.
Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn biết Chu Lăng Bình này. Nghĩ tới Chu Lăng Bình lấy tài liệu của Âu Dương Thu Nguyệt đi, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.
Chu Lăng Bình là người mà nguyên chủ tịch tỉnh đề bạt. Sau khi lão chủ tịch tỉnh mất, y đi lại khá gần với Duẫn Tiểu Lực. Hôm nay Duẫn Tiểu Lực tìm tới y để nhờ y giúp, nói muốn điều Âu Dương Thu Nguyệt kia đến huyện Tầm Sơn.
Đối với việc này, Chu Lăng Bình chỉ có thể lắc đầu. Y hiểu ý đồ của Duẫn Tiểu Lực chính là mượn quyền thế bức ép người phụ nữ này. Mấy năm nay y đã giúp Duẫn Tiểu Lực vài lần như vậy, ai bảo trước đây y nợ nhân tình của người.
- Chủ tịch Duẫn, anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt.
Sau khi sai nhân viên đi lấy tài liệu của Âu Dương Thu Nguyệt, Chu Lăng Bình gọi điện cho Duẫn Tiểu Lực.
- Ha ha, vậy cảm ơn nhiều.
Tâm trạng Duẫn Tiểu Lực lúc này khá vui vẻ. Y tin Âu Dương Thu Nguyệt chỉ cần đến huyện Tầm Sơn và cảm nhận mình bị chèn ép thì sẽ tự động tìm tới cửa.
Hai người không coi việc này vào đâu. Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ điều động cán bộ là rất nhiều, Âu Dương Thu Nguyệt chỉ là việc nhỏ mà thôi. Tuy Bí thư tỉnh ủy Vương coi trọng bồi dưỡng cán bộ nhưng không thể coi trọng một Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố mà.
Chờ đợi luôn là khổ nhất. Âu Dương Thu Nguyệt sau khi từ chối Duẫn Tiểu Lực liền biết mình sẽ tới huyện Tầm Sơn công tác. Cô mặc dù chuẩn bị tâm lý nhưng không thể bình tĩnh. Đối mặt lực lượng quá lớn, cô rất vô lực.
Chỉ trong hai ngày mà cô nhận được khá nhiều cuộc điện thoại của bạn bè gọi tới hỏi thăm. Từ trong điện thoại cô biết bọn họ hiểu mình đang bị chèn ép.
Âu Dương Thu Nguyệt đã mất hết hy vọng. Cô biết Duẫn Tiểu Lực đang phát huy lực lượng của y, cô không có lực lượng mà phản kháng.
Không. Âu Dương Thu Nguyệt cắn chặt răng, cô muốn xem chuyện này có thể tồn tại bao lâu ở Nam Điền nữa. Cô một lần nữa nghĩ đến tổ chức, nếu tổ chức biết chuyện như vậy sẽ không cho phép xuất hiện.
Thực ra Âu Dương Thu Nguyệt cũng biết đây chỉ là một điểm để cô đặt hy vọng vào mà thôi.
Ngay khi Âu Dương Thu Nguyệt đang rất thất vọng, Vương Trạch Vinh lại đập bàn.
Mã Yến Đống đã giới thiệu qua mấy người mà Vương Trạch Vinh yêu cầu y khảo sát. Vương Trạch Vinh thấy hầu hết đều được phân công tốt, chỉ riêng Âu Dương Thu Nguyệt là bị điều tới huyện Tầm Sơn làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.
Vương Trạch Vinh nhìn Mã Yến Đống và muốn đối phương có câu trả lời thuyết phục cho mình.
- Bí thư Vương, đây là hành vi vi phạm nguyên tắc. Tôi đã yêu cầu việc này và phê bình Chu Lăng Bình.
Mã Yến Đống cũng rất tức giận. Trong Ban Tổ chức cán bộ không ngờ xuất hiện việc một Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố đẩy xuống cấp huyện, việc này không có lý do chính đáng gì. Tuy Chu Lăng Bình cũng có quyền lực nhất định nhưng không thể nào giáng chức một cách vô lý như vậy. Khi hỏi, Chu Lăng Bình không ngờ lấy lý do Âu Dương Thu Nguyệt nhiều lần xin nghỉ phép ở trường Đảng ra mà nói.
Chu Lăng Bình còn lấy lý do Âu Dương Thu Nguyệt lúc công tác trong Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố có vấn đề về nam nữ, Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy đánh giá không tốt về cô ta.
Hai vấn đề này Mã Yến Đống điều tra thì thấy đều không có.
- Gọi Chu Lăng Bình tới cho tôi.
Không lâu sau phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – Chu Lăng Bình đến văn phòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào quan khí của Chu Lăng Bình, người này có quan khí đầy đủ nhưng thiếu chính khí. Người này ở lại Ban Tổ chức cán bộ sẽ không có lợi cho việc bồi dưỡng cán bộ của Nam Điền.
- Anh là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, có tác dụng lớn trong việc khảo sát, bồi dưỡng cán bộ. Đảng ta bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, sao có thể dùng mấy lý do đồn thổi mà tùy tiện giáng chức cán bộ?
Chu Lăng Bình trước khi đến đã biết bình thường rất tức giận. Chu Lăng Bình cũng không ngờ việc nhỏ lại làm Vương Trạch Vinh biết tới. Y rất hối hận và thấy mình có chuyện.
- Bí thư Vương, chuyện của Âu Dương Thu Nguyệt thì chúng tôi đã tới thành phố khảo sát, Lãnh đạo thị ủy đều đánh giá không tốt về cô ta.
Chu Lăng Bình vội vàng nói.
Thấy đến bây giờ mà Chu Lăng Bình còn nói như vậy, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- Lãnh đạo thị ủy đánh giá? Là Trương Siêu Kiền hay là Quách Diên Bình đánh giá?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Chu Lăng Bình mới nhớ Trương Siêu Kiền hay là Quách Diên Bình vì việc ở huyện Tầm Sơn nên giờ đã bị cách chức.
Người bọn họ đánh giá là tốt thì có vấn đề, người bọn họ không hài lòng lại là người dám đấu tranh.
Mã Yến Đống thấy Chu Lăng Bình ngẩn ra, y cũng không muốn cơ quan mình có vấn đề lớn nên nói:
- Tỉnh ủy rất coi trọng nhóm cán bộ lần này, quyết không thể hồ đồ.
- Nghe nói có người chèn ép cán bộ?
Vương Trạch Vinh tức giận nói.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Chu Lăng Bình đổ mồ hôi. Y hiểu tính cách của Vương Trạch Vinh, mình nếu không thể đẩy mình ra ngoài thì có lẽ không qua cửa. Nghĩ tới tương lai của mình, y không dám che giấu Duẫn Tiểu Lực nên cười khổ nói:
- Bí thư Vương, là Phó chủ tịch Duẫn nhờ tôi làm.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hắn còn tưởng Chu Lăng Bình cố ý làm khó Âu Dương Thu Nguyệt, không ngờ lại là Duẫn Tiểu Lực.