Có Vương Trạch Vinh tự mình đốc thúc, chuyện huyện Tầm Sơn rất nhanh được tra xét rõ ràng. Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng nghe báo cáo mà không khỏi giật mình. Từ tình hình điều tra có thể thấy bộ máy huyện Tầm Sơn mấy năm qua tham ô tiền trợ cấp với con số khá lớn. Đây chỉ là một phần trong đó. Huyện còn khống chế bên cảnh sát, Viện kiểm sát, tiến hành trả thù những người dám vạch trần hành vi của bọn họ. Làm người ta giật mình nữa là chủ tịch huyện Khương Vĩ lại âm thầm bao mười phụ nữ, có không ít nhân viên trong Ủy ban dính vào. Mọi người đồn rằng chỉ cần đưa gái cho Khương Vĩ là có thể thăng quan.
Ngoài ra còn tra được cán bộ từ ngoài vào huyện Tầm Sơn thường là vu cáo, thậm chí bị xử lý.
Sau khi thấy tình hình huyện Tầm Sơn, Vương Trạch Vinh nhìn Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy – Chu Minh Thành mà nói:
- huyện Tầm Sơn xảy ra nhiều chuyện như vậy thì tôi thấy thành phố đã bao che.
Chu Minh Thành gật đầu nói:
- Đúng thế, trải qua điều tra, Bí thư thị ủy Trương Siêu Kiền đã có hành vi ô dù ở rất nhiều chuyện. Sau khi điều tra thêm đã phát hiện huyện Tầm Sơn đã hình thành một đoàn thể lợi ích lớn. Bọn họ bỏ ra nhiều tiền tiến hành hối lộ, đánh bạc, vì thế lại kiếm được nhiều lợi ích từ vấn đề khác. Con cái bọn họ hầu hết đều mở công ty, lợi dụng chức vụ mà mưu lợi riêng.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- Dù là ai cũng phải nghiêm túc xử lý.
Bây giờ Vương Trạch Vinh coi như rõ ràng tại sao Vệ Lâm Thanh không thể triển khai công việc. Ở nơi như huyện Tầm Sơn, Vệ Lâm Thanh dù có chỗ dựa cũng không thể làm gì được.
Chu Minh Thành gật đầu nói:
- Xảy ra chuyện như vậy, thành phố không thể không có liên quan, phải xử lý mạnh tay.
Sau khi Chu Minh Thành đi, Vương Trạch Vinh liền tới Trường Đảng tỉnh.
Hôm nay Trường Đảng tỉnh tổ chức lễ tốt nghiệp buổi tập huấn cho cán bộ từ cấp huyện trở nên. Đáng lẽ không cần Bí thư tỉnh ủy tham gia, nhưng Vương Trạch Vinh tạm thời quyết định tham gia làm các học viên của khóa rất hưng phấn.
Nam Điền từ trước đến giờ vẫn chú trọng bồi dưỡng cán bộ, tổ chức nhiều lớp tập huấn như thế nào. Vốn hôm nay chỉ cần Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tới là được, Vương Trạch Vinh tự mình đến có thể thấy Hắn coi trọng khóa tập huấn như thế nào.
Mọi người đều biết Vương Trạch Vinh đến coi như Vương Trạch Vinh coi trọng khóa này. Bởi vì cảm nhận được Vương Trạch Vinh coi trọng nên mọi người ngồi đó mà có chút khẩn trương.
Vương Trạch Vinh đến có mục đích rõ ràng chính là xem chính khí của nhân viên tham gia.
Lần này Vương Trạch Vinh quyết định tiến hành thí điểm, xem một chút quan chức có nhiều chính khí sẽ làm ăn như thế nào.
Âu Dương Thu Nguyệt là Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành phố, các người đẹp lại có vẻ nghiêm túc. Bởi vì có vài nguyên nhân nên cô bị chèn ép. Mắt thấy sắp được đề bạt làm Phó thị trưởng cũng bay biến. Lần này cô bị đưa tới lớp tập huấn dành cho lãnh đạo, cô biết đây là do một Phó chủ tịch tỉnh chú ý tới cô. Hôm qua cô còn nhận được tin nhắn của Phó chủ tịch tỉnh kia, nội dung chỉ cần cô nỗ lực. Đương nhiên tin nhắn không nói rõ nhưng hai bên đều biết. Trước đó Phó chủ tịch kia còn mời Âu Dương Thu Nguyệt ăn cơm. Trong bữa ăn vị Phó chủ tịch kia còn ám chỉ lớp tập huấn lần này do y đưa cô tới. Thái độ của cô quyết định xem sau khi học xong sẽ phân đi đâu.
Nói thật cả tối qua Âu Dương Thu Nguyệt không thể ngủ ngon. Hôm nay sẽ tốt nghiệp, sau đây phân đi đâu cô không biết. Cô mặc dù đẹp nhưng trên đường đi tới có nhiều người cho rằng cô lấy thân mình mà lên chức. Nhưng có bao người biết cô không ngừng lên chức là do thành tích. Phụ nữ ở trong quan trường không dễ, muốn phát triển càng khó khăn hơn.
Bây giờ cô thật sự nhớ đến lão lãnh đạo vẫn che chở cho cô. Nếu không có lão lãnh đạo thì cô có năng lực thì làm gì được.
Phó chủ tịch tỉnh mặc dù không vào Thường vụ tỉnh ủy nhưng vẫn là Phó chủ tịch. Y ám chỉ như vậy là quá rõ ràng. Đối với ám chỉ như vậy nếu Âu Dương Thu Nguyệt không tiếp nhận thì sẽ bị đánh xuống vực sâu.
Chẳng lẽ thật sự phải cúi đầu làm như vậy sao? Ngồi tại chỗ, Âu Dương Thu Nguyệt không thể nào bình tĩnh được. Âu Dương Thu Nguyệt cắn răng và quyết định không thể dùng thân thể đổi lấy thành công.
Nhìn Bí thư tỉnh ủy ngồi trên bàn Chủ tịch, Âu Dương Thu Nguyệt thầm nghĩ tên kia mà còn nói như vậy nữa, làm mình không có biện pháp thì sẽ kiện y với Bí thư Vương. Cô không tin không có nơi nào nói lý.
Đối với vị Bí thư Vương này, Âu Dương Thu Nguyệt rất kính trọng. Sau khi Bí thư Vương đến Nam Điền, công tác chống hủ bại diễn ra rất mạnh, không ngừng đả kích các quy tắc ngầm của quan trường. Bởi vì Bí thư Vương đến nên Nam Điền mới phát triển nhanh như vậy. Âu Dương Thu Nguyệt tin chỉ cần có Bí thư Vương, Nam Điền này sẽ có không khí sạch.
Bởi vì đã hạ quyết tâm nên Âu Dương Thu Nguyệt bình tĩnh hơn, vứt đi mấy chuyện làm khó cô.
Cô ngồi thẳng trên ghế nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đang tra xét tình hình xung quanh thì đột nhiên thấy có một cỗ chính khí rất mạnh truyền tới.
Cỗ chính khí này đủ mạnh làm Vương Trạch Vinh giật mình nhìn về hướng đó.
Cỗ chính khí xuất phát từ một người phụ nữ.
Thấy là một người phụ nữ xinh đẹp, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Hắn thấy nhiều nữ cán bộ nhưng chưa thấy nữ cán bộ nào có chính khí mạnh như vậy. Đây là ai?
Lúc này Trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Yến Đống đang phát biểu, Vương Trạch Vinh cầm bản danh sách học viên rồi mở lướt qua.
Mọi người biết Bí thư Vương có một thói quen chỉ cần tham gia họp đều cần một bản danh sách nhân viên tham gia, trên đó còn cần ảnh.
Bản danh sách là do trường cung cấp.
Vương Trạch Vinh rất nhanh tìm được tin về Âu Dương Thu Nguyệt.
Hắn vẽ một vòng tròn quanh tên Âu Dương Thu Nguyệt, hắn dự định sau đó sẽ tìm hiểu rõ ràng.
Mã Yến Đống cứ nói, Vương Trạch Vinh một bên xem các học viên rồi viết mấy ký hiệu trong danh sách, hắn chia ra vài cấp độ.
Rất nhanh hắn đối chiếu được hết số người trong danh sách.
Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu, nhiều người có đủ quan khí nhưng chính khí không mấy.
Thấy tình hình này, Vương Trạch Vinh thấy muốn thông qua việc này chọn quan chức đủ tư cách là rất khó khăn. Trong quan trường muốn có quan tốt càng khó chọn.
Mã Yến Đống nói xong, Vương Trạch Vinh cũng không nói nhiều, chỉ cổ vũ vài câu rồi rời đi.
Xe rất nhanh đến Văn phòng tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh gọi Mã Yến Đống vào văn phòng của mình, chỉ vào mấy người hắn đánh dấu rồi nói:
- Yến Đống, anh trọng điểm khảo sát mấy người này. Nếu có thể thì để bọn họ đi phong phú bộ máy thành phố, huyện.
Mã Yến Đống không nói gì nhiều mà chỉ gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi lập tức đi bố trí.
Ngay khi Mã Yến Đống đi khảo sát mấy người này thì ở trong một quán café cách trường không xa, Âu Dương Thu Nguyệt đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này là Phó chủ tịch tỉnh Duẫn Tiểu Lực.
Nhìn lướt trên người Âu Dương Thu Nguyệt, Duẫn Tiểu Lực cười nói:
- Đã tốt nghiệp rồi, hôm nay Bí thư Vương đã nói sẽ đưa các cô đi nhiều nơi. Cô đã có quyết định chưa?
- Phó chủ tịch Duẫn, công tác của tôi bây giờ đang rất tốt, tôi không có ý định gì.
Biết lời này của mình chính là từ chối đối phương, Âu Dương Thu Nguyệt không khỏi cười khổ một tiếng.
Duẫn Tiểu Lực hơi đổi mặt. Theo y nghĩ do mình ép thì đối phương phải khuất phục nhưng không ngờ vẫn là như vậy.
- Quan trường là đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui.
Duẫn Tiểu Lực trầm giọng nói.
Không biết sao Duẫn Tiểu Lực sau khi thấy Âu Dương Thu Nguyệt liền si mê. Lẽ ra người như y không thiếu gái, nhưng không biết sao lại rất muốn chiếm hữu người phụ nữ này.
- Nếu Phó chủ tịch không còn chuyện gì khác thì tôi phải đi, mọi người còn chờ liên hoan.
Âu Dương Thu Nguyệt cũng không muốn nói chuyện nhiều với đối phương. Biết mình từ chối nhất định sẽ bị đối phương chèn ép, nhưng cô cũng có quy tắc làm người của mình.
Duẫn Tiểu Lực nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thu Nguyệt rồi trầm giọng nói:
- Nghe nói huyện Tầm Sơn cần rất nhiều cán bộ.
Âu Dương Thu Nguyệt cũng cười nói:
- Như vậy cũng tốt.