Quan Khí​

Chương 1340: Chương 1340: Giải thích của Uông Nhật Thần




Nghe thấy Vương Trạch Vinh tỏ ý muốn đi gặp tổng bí thư Lâm, Uông Kiều liền tỏ vẻ sẽ trở về nói rồi dò xét xem hàm ý của tổng bí thư Lâm một chút, nếu như lão muốn gặp Vương Trạch Vinh thì nàng sẽ thu xếp. T

Lúc này Uông Kiều cũng không muốn nghĩ tới chuyện của Lâm Khâm mà lại để tâm hơn tới chuyện của Vương Trạch Vinh.

Biết quan hệ của nàng và Lâm Khâm hiện đang bế tắc, có thể làm được như vậy đã không dễ dàng gì rồi. Trước đó Vương Trạch Vinh cũng không ngờ được vấn đề này, giờ sau khi biết chuyện thì hắn cảm thấy Uông Kiều làm việc này rất khó khăn, liền nói:

- Nếu khó xử thì thôi!

Uông Kiều liền vội đáp:

- Cũng chẳng có gì khó xử cả.

Uông Nhật Thần ở bên cạnh lắc lắc đầu nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh à, với tình hình trước mắt thì cháu không thể đi gặp ai cả!

Vương Trạch Vinh nghe mà không hiểu ý của Uông Nhật Thần, hỏi:

- Đi gặp để tìm sự ủng hộ của bọn họ, như vậy thì hẳn sẽ có ích rất nhiều trong công tác tiếp theo của cháu, sao ông lại nói không thể đi gặp người nào?

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh đầy nghiêm túc, nói:

- Cháu vừa mới nói một ít ý tứ của Hạng Nam, chẳng lẽ cháu còn không nhận ra rằng trong chuyện này thì không ai có thể nhúng tay vào chuyện của cháu. Tuy nói chuyện của Chu Chí Tường liên quan tới quốc gia đại sự nhưng cháu nên biết nếu hai vị tổng bí thư mà liên thủ thì dù người nào có lợi hại hơn Chu Chí Tường cũng sẽ bị bắt. Vậy vì sao hai vị tổng bí thư muốn để việc này cho cháu làm? Trong chuyện này lộ ra rất nhiều khả năng mà cháu xem mà chưa hiểu được!

Trước khi đến đây thì Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ đến vấn đề này, giờ nghe Uông Nhật Thần nói vậy Vương Trạch Vinh cũng tán đồng nói:

- Cháu cũng đã nghĩ tới việc này, cho dù chuyện đường sắt có đủ loại căn nguyên, cho dù có liên quan tới nhiều gia tộc hơn nữa thì chỉ cần tổng bí thư Lâm muốn động thì sao có thể không động được. Về phương diện này rốt cuộc còn có gì mà chúng ta chưa hiểu được?

Lúc này Uông Phỉ nói với Uông Nhật Thần:

- Ông nội, ông nói ra đi, cứ để mọi người hao tâm tổn trí làm gì?

Nàng rõ ràng là nói giúp Vương Trạch Vinh.

Lúc này Uông Kiều lại gật gật đầu có vẻ dụng tâm suy nghĩ gì đó.

- Trạch Vinh, cháu nói chuyện này hai vị tổng bí thư có khả năng không ủng hộ không?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Phải là cực kỳ ủng hộ mới đúng!

- Đúng vậy, hai vị tổng bí thư đều ủng hộ cải cách ngành đường sắt! Điều này căn bản là không có nghi vấn gì, nếu như vậy cháu đi gặp tổng bí thư Lâm thì có tác dụng gì?

Vương Trạch Vinh sửng sốt vì lời này của Uông Nhật Thần, Uông Nhật Thần nói không sai, có việc này thì mình có cần thiết phải đi gặp tổng bí thư Lâm không? Mục đích đi gặp tổng bí thư Lâm là để dò la ý tưởng mà tổng bí thư Lâm đã nói chuyện với Hạng Nam rồi, mục đích chính là hi vọng thông qua Hạng Nam để nói cho mình biết. Giờ nếu mình đã biết ý của tổng bí thư Lâm và nguyên tổng bí thư thì lại còn đi gặp họ là có ý gì?

- Trạch Vinh, cháu phải biết rằng, Hạng Nam nói rất đúng, tính cách của cháu vẫn không cho thấy có sát khí, nếu cháu muốn không ngừng lên cao thì ắt không thể thiếu loại khí phách này. Luôn muốn làm người hiền lành thì cháu vĩnh viễn không thể đi xa được.

Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nói:

- Ngoài chuyện này thì cháu cảm thấy dường như hai vị tổng bí thư muốn nhìn thấy sự độc lập của cháu.

Uông Kiều nói:

- Lời của Trạch Vinh rất đúng, kỳ thật cháu vẫn luôn có một cảm giác chính là Trạch Vinh quá thân cận với Hạng gia!

Uông Phỉ nói:

- Cũng không xa Uông gia!

Vừa thốt ra lời này thì Uông Kiều liền mỉm cười, cả hai nàng đều nhìn nhau cười trêu.

Uông Nhật Thần cũng cười cười rồi mới lên tiếng:

- Tiểu Kiều nói rất đúng, Trạch Vinh à, nếu cháu vẫn luôn phải dựa vào Hạng gia mới làm được việc thì cháu không thể chân chính tạo riêng hệ của mình được! Về lâu về dài thì ấn tượng của cháu với người khác là gì? Chẳng qua chỉ là một người dựa vào người khác mà làm nên, kỳ thật, theo sự phát triển của cháu thì tuy rằng cháu có nhiều địa phương phải dựa vào người khác mới làm nên nhưng tự bản thân cháu cũng làm được thành tích đủ để kiêu ngạo với người khác. Thành tích này hiện vẫn bị phương diện khác che giấu, hiện giờ cháu tới bước này chính là thời điểm để cháu bộc lộ phong cách của mình, tính cách trung dung trước đây của cháu đã không còn phù hợp với tình thế hiện nay. Lần này nhằm vào chuyện ngành đường sắt, nếu cháu không cần dựa vào ai hết mà chỉ bằng lực lượng của mình mà làm nên chuyện thì mới chân chính đạt được tín nhiệm của hai vị tổng bí thư! Trong tình hình trước mắt cho dù cháu đi gặp người nào trong hai vị này thì cũng sẽ không có bất kỳ thu hoạch nào cả!

- Cháu hiểu rồi!

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã thực sự minh bạch cuộc khảo nghiệm của trung ương đối với mình, trong chuyện này thì cũng không phải là trung ương không có trợ giúp gì cho mình mà mấu chốt chính là vấn đề trong quá trình mình làm có lý có lễ hay không, chỉ cần trong bất cứ thời điểm nào mình cũng đều làm theo đạo nghĩa thì trung ương nhất định sẽ ủng hộ mạnh nhất mà trước nay chưa từng có.

Nhìn về phía Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thực sự bội phục năng lực của ông lão này, từng lời từng chữ của lão đã khiến cho mình nhìn rõ ràng.

Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh đã minh bạch ý của mình thì cũng rất vui, càng nhìn càng thấy thằng cháu rể này của mình thuận mắt.

- Ông, ông thấy chuyện của Vệ Đào Hồng thì làm thế nào?

Nghĩ tới chuyện lão nhị Vệ gia, Vương Trạch Vinh liền hỏi.

Uông Phỉ lo lắng nói:

- Hắn gọi điện thoại cho anh thì chắc hẳn là có dính dáng tới chuyện này, nếu như mà động thì liệu hắn có sa vào hay không?

Lúc này Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh đầy sâu xa, nói:

- Hai vị tổng bí thư biết quan hệ giữa chúng ta, đối diện với thân tình thì cháu sẽ xử lý như thế nào, việc này cũng là một đề bài mà hai vị tổng bí thư đưa cho cháu đó!

Trong lòng cả kinh, Vương Trạch Vinh thật không ngờ có chuyện này, cho tới giờ thì hắn chỉ nghĩ rằng để Vệ Hồng Lâm tự mình đi xử lý chuyện Vệ gia.

Từ khi đem chuyện của Vệ Đào Hồng nói cho Vệ Hồng Lâm thì Vương Trạch Vinh đã chú ý tới tình hình Vệ gia, lúc ấy có thể thấy Vệ Hồng Lâm rất tức giận con trai của lão. Trong tâm tưởng thì Vương Trạch Vinh cho rằng Vệ gia hẳn sẽ thi hành một số động tác mới phải nhưng từ tình hình thì có thể biết Vệ gia chẳng hề có thêm động tĩnh gì cả. Việc này khiến cho Vương Trạch Vinh vẫn không yên tâm, giờ nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy thì hắn mới phát hiện vô tình mình đã được tặng thêm một đề bài.

Trước biểu tình bất mãn của Uông Phỉ, Uông Nhật Thần cũng không thắt nút nữa mà nói thẳng: T

- Trạch Vinh, Vệ lão đầu cũng là người khôn khéo, hắn ít nhiều cũng có thể nhìn thấy điều gì đó. Một kẻ thành tinh như Vệ lão đầu thì cháu không cần băn khoăn gì cả, đến tình trạng này thì không chỉ nói có một Vệ Đào Hồng, cho dù là con của ông mà dính dáng vào thì ông cũng phải bỏ!

Uông Nhật Thần nói ra lời này thì giọng điệu rất khí phách.

Trong giây lát Vương Trạch Vinh suy ngẫm cẩn thận ý tứ của Uông Nhật Thần, đây đúng là một đề bài khảo nghiệm thân tình!

Chuyện này có liên quan tới Vệ Đào Hồng, chắc hẳn hai vị tổng bí thư đều biết.

Sau khi biết thông qua Uông Phỉ mình sẽ có quan hệ với Vệ gia, nghĩ tới Vệ gia cũng có khả năng sẽ nói chuyện, dưới tình cảnh thân thích nếu mình buông tha Vệ Đào Hồng thì đã thất bại cuộc kiểm tra này. Chỉ vì một thân thích mà có thể phế bỏ công bằng, như vậy khi mình nắm giữ một quốc gia thì những loại chuyện lợi dụng quyền mưu này có thể ít làm sao?

Uông Nhật Thần cười nói:

- Ông đoán rằng mấy ngày này Vệ lão đầu chắc ngủ không ngon! Ha ha!

Uông Kiều cau mày nói:

- Cháu cảm thấy có một gia đình nhỏ, sống bình đạm qua ngày là tốt lắm rồi. Hiện giờ ngay cả thân tình cũng đều phải bỏ, việc này thật là!

Uông Phỉ cũng tán đồng nói:

- Em cũng thấy như thế, cả đời người có được mấy mươi năm, suốt đời cứ vì mấy chuyện tranh đấu này thì chẳng có ý nghĩa gì!

Uông Nhật Thần nghe hai cháu gái nói xong liền lắc đầu nói:

- Các cháu đó! Sống ở trong hoàn cảnh tốt đẹp thì sao biết được sự bất đắc dĩ trong chuyện này. Lấy Vương Trạch Vinh mà nói đi, nếu không phải nó vẫn cố gắng hướng về phía trước thì sao có hoàn cảnh hiện giờ. Các cháu có thể hỏi Trạch Vinh mà xem, nếu nó còn là một cán bộ xã thì cuộc sống của nó có tùy ý như vậy không? Ông tin là những ngày như thế còn thống khổ hơn!

Lời này thật sự nói được nỗi lòng của Vương Trạch Vinh, hồi tưởng lại khi còn ở xã Hoàn Thành, mình vì cương vị mà giở đủ loại tâm kế, Vương Trạch Vinh nhìn về phía hai cô gái nói:

- Hai em là thiên kim kiều nữ, vừa ra đời thì đã được hưởng một đời sống vô ưu vô lo nên không hiểu rõ cuộc sống ở dưới hạ tầng. Nếu các em thật sự trải qua cuộc sống như vậy thì sẽ không nói ra lời vừa rồi!

Uông Phỉ hỏi:

- Anh nói thật chứ?

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Các em đã xem nhiều trên TV, trên truyền hình đã lý tưởng hóa rất nhiều thứ. Cuộc sống hiện thực thì sao có thể như thế được, không nói đâu xa, lấy các em mà nói nhé, nếu như ra khỏi hào quang Uông gia thì anh tin sẽ không có nhiều người vây quanh các em như vậy!

Nói đến đây vì lo làm tổn thương hai nàng nên Vương Trạch Vinh liền dừng lại.

Uông Nhật Thần lại nói tiếp:

- Trạch Vinh nói rất đúng, hai cháu phải nghĩ cẩn thận một vài vấn đề mới được. Hai chữ tích phúc đã có từ thời xưa nhưng có mấy người có thể hiểu được ý nghĩa chân chính cơ chứ!

Nói tới đây Uông Nhật Thần lại thất thần một lúc rồi mới lên tiếng:

- Tích phúc cũng không phải là trôi qua một cách bình đạm, có đôi khi phải không ngừng tranh thủ, không ngừng phấn đấu thì mới có thể có được hạnh phúc. Như Trạch Vinh vừa mới nói, nếu bây giờ nó mà cam tâm bình đạm nghe lời các cháu thì chắc chắn rằng sau khi nó mất đi quyền thế và địa vị thì những gì nó đang có bây giờ sẽ dần dần mất đi hết! T

Cũng không biết là như thế nào từ khi lui xuống, Uông Nhật Thần đã tốn nhiều công sức để nghiên cứu nhân sinh.

Khi Uông Nhật Thần nói ra lời này thì dẫn tới cảm ngộ cho mấy người, Vương Trạch Vinh không ngừng gật đầu. Lời Uông Nhật Thần tuy không đúng hoàn toàn nhưng đôi khi đúng là có chuyện này.

Ánh mắt của Uông Kiều lại nhìn về phía Vương Trạch Vinh, lời này của Uông Nhật Thần thì nàng cũng hiểu được theo một góc độ khác. Nàng cảm thấy từ trước đến giờ mình còn thiếu tranh đoạt quá nhiều, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình vì không tranh thủ nên mới có tình trạng hiện giờ hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.