Sau khi biết ý của tổng bí thư Lâm từ Hạng Nam thì Vương Trạch Vinh biết rằng tất cả chuyện mình làm giờ không chỉ có tổng bí thư Lâm chú ý mà ngay cả nguyên tổng bí thư cũng vậy, việc này không ngờ đã thành một đề thi mà hai vị tổng bí thư dành cho mình.
Ngẫm lại việc này cũng thật buồn cười, nếu như hai vị tổng bí thư mà liên thủ thì cho dù là chuyện đường sắt có liên lụy tới nhiều hơn nữa cũng hoàn toàn có thể tan rã, nhưng việc này lại biến mình trở thành ác nhân!
Rốt cuộc trong phương diện này có nội tình gì hay không?
Tuy rằng trong lòng buồn bực nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy phấn chấn, chí ít về chuyện này thì hai vị tổng bí thư đều đứng về phe mình, có sự ủng hộ của hai vị tổng bí thư thì sự việc sẽ dễ làm hơn.
Hạng Nam cũng hiểu nỗi buồn bực của Vương Trạch Vinh, mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, có đôi khi người bề trên không chỉ là một người tốt!
Hạng Nam có ý chỉ điểm, dụng ý của hai vị tổng bí thư thì Hạng Nam nhìn thấy rõ ràng.
Lời này lập tức khiến Vương Trạch Vinh rơi vào trầm tư, nói thật, hắn đúng là chưa suy nghĩ cẩn thận việc này.
Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, Hạng Nam thấy cảm thán trong lòng, mình là người sinh ra trong gia đình thuộc loại Thái tử Đảng, từ nhỏ đều nghe đủ loại lời nói và việc làm mẫu mực nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở vị trí phó thủ tướng. Từ tình hình hiện tại của Vương Trạch Vinh mà nhìn thì đứa con rể này của mình có khả năng còn đi xa hơn nữa, ngẫm lại khiến cho người ta phải đỏ mặt, Vương Trạch Vinh một là không bối cảnh, hai là không tiền tài quyền thế, chỉ bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, tuy nói cũng có mượn lực lượng của Hạng gia nhưng phần nhiều là kết quả cố gắng của bản thân. Một người như vậy không ngờ phát triển còn tốt hơn hẳn con cháu nhà gia tộc dòng dõi, thật sự không thể không tin vận mệnh trên đời này! T
Vương Trạch Vinh lúc này lại đang nghĩ đến trong quá khứ vua chúa thường tự xưng là quả nhân (người cô độc), điều này liệu có phải chứng minh rằng chỉ cần là kẻ bề trên thì chẳng có thân tình gì hay không? T
Nghĩ tới những điều này nên Vương Trạch Vinh phần nào hiểu được ý của hai vị tổng bí thư.
Nhìn về phía Hạng Nam, Vương Trạch Vinh lẩm bẩm:
- Đích thực con vẫn thiếu một ít khí phách!
Lúc này Hạng Nam đã cười tươi, cảm thấy rất mừng vì ngộ tính của Vương Trạch Vinh, mỉm cười nói:
- Con có thể nghĩ đến điểm này cũng rất tốt, đúng vậy, chính bản thân con cũng không phát hiện, từ trước đến giờ trên người con vẫn luôn thể hiện bình thản. Phải biết rằng, làm một kẻ bề trên mà chỉ mỗi vẻ bình thản thì sao được, muốn làm nên chuyện tất nhiên phải đắc tội với người khác, con không muốn đắc tội với người thì quốc gia này con có thể trị được không?
Đạo lý đương nhiên Vương Trạch Vinh biết, chỉ có điều từ trước tới nay trong quá trình lên cao của hắn đều chú trọng con đường tranh thủ tối đa sự ủng hộ của đại đa số nhân viên. Bởi vì cần có sự ủng hộ đó nên trong việc đối nhân xử thế hắn phải chọn phương thức trung dung, đối với kẻ phản đối thì không phải chọn dùng phương pháp một đòn chết chắc mà vẫn lưu lại đường sống.
Lời của Hạng Nam nói cho Vương Trạch Vinh biết trên người của hắn tồn tại một vấn đề hết sức nghiêm trọng, sau khi nghe xong Vương Trạch Vinh cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, lời của ông bố vợ mình rất có đạo lý. Phương pháp đối nhân xử thế của mình khi lên một tầng cao thì có khả năng sẽ là một lực cản kìm hãm sự phát triển của mình.
- Trạch Vinh à, con hãy xem những nhân vật lưu danh sử sách từ xưa tới nay mà xem, có ai mà không phải nhân vật sát phạt quyết đoán hay không?
Cẩn thận ngẫm lại lời của Hạng Nam thì Vương Trạch Vinh không thể không thừa nhận lời này cực kỳ đúng.
Chẳng lẽ chuyện đường sắt chính là một khối ma đao thạch với mình hay sao?
(Ma đao thạch xuất hiện trong Tru Tiên, Đại đường song long truyện hay game online Kiếm Thế - Đại ý nói về phục hồi ý chí...)
Khi nghĩ đến dụng ý của hai vị tổng bí thư thì Vương Trạch Vinh cũng có phần thất thần, đây thực cũng quá coi trọng mình!
Hạng Nam nhìn thấy biểu tình trên mặt Vương Trạch Vinh liền tươi cười nói:
- Trạch Vinh à, Trung Quốc là một đất nước lớn, muốn thống trị đất nước này cần một nhân vật có năng lực về mọi phương diện. Con ở ngoài nên không rõ nhưng người ở tầng trung tâm thì biết một việc, đối với những nhân vật có khả năng tiếp nhận lãnh đạo Trung Quốc thì sẽ xuất hiện chuyện cực kỳ khó xử lý và mang tính khảo nghiệm dành cho bọn họ. Quá trình xử lý phức tạp sẽ khảo sát được năng lực chân chính của bọn họ, con cũng đừng tưởng rằng hai vị tổng bí thư giao việc này cho con làm là cho rằng con có nhiều hi vọng, việc này nửa tốt nửa xấu. Chuyện nhìn như trò đùa nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều trí tuệ!
Khẽ gật đầu một cái, Vương Trạch Vinh nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, ý của Hạng Nam đã rất rõ ràng. Đây chẳng qua chỉ là một cuộc kiểm tra đối với mình, làm tốt thì coi như qua cửa ải này, còn làm không tốt thì e là thế thăng chức của mình sẽ bị mất. T
Hạng Nam lại nói:
- Lần khảo nghiệm này cũng không chỉ nhằm vào một mình con, quốc nội Trung Quốc cũng có vài nhân vật hợp cách, hiện giờ ai có thể thắng thì khó mà nói trước được. Con cũng không cần quá bận tâm về việc này, cứ cố gắng hết sức làm là được, bố còn muốn nói với con một điều, trong chuyện này thì ngay cả bố cũng sẽ không nhúng tay vào, nếu mà bố nhúng tay vào thì sẽ phạm quy!
Hiện giờ Vương Trạch Vinh chỉ có cảm giác duy nhất đó là sự tình càng lúc càng phức tạp.
Vương Trạch Vinh vốn hi vọng được sự trợ giúp của Hạng Nam mà giờ không ngờ lại có tình huống như vậy.
- Lần này đến Bắc Kinh con còn một mục đích là tới nhà tổng bí thư Lâm một chuyến.
Sau khi minh bạch việc này Vương Trạch Vinh liền nói với Hạng Nam.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói muốn đến nhà tổng bí thư Lâm, Hạng Nam ngạc nhiên một lúc, lão đúng là không ngờ Vương Trạch Vinh có ý muốn đến nhà tổng bí thư Lâm ngồi. Trung Quốc có rất nhiều người muốn đến nhà tổng bí thư Lâm ngồi mà có mấy người có khả năng đến được đâu?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Với quan hệ của Uông Kiều và Uông Phỉ thì con nghĩ có thể đến.
Chuyện liên quan tới Thập cục, mình là người phụ trách mảng Tây Nam vẫn chưa hề nói cho Hạng Nam biết, vấn đề này liên quan tới kỷ luật cho nên Vương Trạch Vinh cũng không muốn tiết lộ việc này. Sở dĩ Vương Trạch Vinh có lo lắng này chính là thân phận người thuộc hệ tổng bí thư Lâm của mình.
Nghe được chuyện chị em nhà Uông gia thì Hạng Nam mới thoải mái, ông cũng chỉ là nhất thời không ngờ mà thôi, giờ nghe Vương Trạch Vinh nói ra khiến Hạng Nam cười khổ trong lòng, mình đúng thật là quên mất Vương Trạch Vinh coi như có quan hệ thân thích với tổng bí thư Lâm.
- Ừ, nếu như có thể tự mình báo cáo ý tưởng của con với tổng bí thư Lâm thì cũng là một chuyện tốt!
Sau khi bàn chuyện với Hạng Nam xong, bởi vì Hạng Nam cũng rất bận rộn nên không ở lại mà đứng dậy đi luôn.
Thấy Hạng Nam đi tiếp, Hứa Tố Mai thở dài nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh à, khi rảnh rỗi phải ở bên vợ con nhé!
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra nỗi bực dọc của Hứa Tố Mai, đành phải nói:
- Công tác của bố quá bận, là lãnh đạo của một quốc gia nên có nhiều việc phải giải quyết!
Hứa Tố Mai cười lớn nói:
- Cũng may lão sắp lui xuống rồi!
- Con phải đi ra ngoài một chút.
Dứt lời Vương Trạch Vinh liền ra ngoài lái xe đến Uông gia.
Nếu muốn đến nhà tổng bí thư Lâm thì Vương Trạch Vinh phải thông qua Uông Kiều mới được.
Khi tới nhà Uông Nhật Thần thì Vương Trạch Vinh cũng không ngờ lại gặp Uông Kiều ở đây, từ vẻ mặt của nàng thì có thể nhận ra vừa mới khóc. Vương Trạch Vinh liền liếc nhìn về phía Uông Phỉ đang khuyên giải.
Uông Phỉ rõ ràng rất vui mừng với sự trở về của Vương Trạch Vinh, nhìn thấy ánh mắt của hắn, Uông Phỉ nói:
- Trạch Vinh, Lâm Khâm kia thật không ra gì, vừa mới trở lại Bắc Kinh được vài ngày lại lén lút bao một ngôi sao ca nhạc ở bên ngoài.
Vương Trạch Vinh có hơi khó hiểu, theo như mình biết thì từ trước tới nay Uông Kiều cũng không thèm để ý tới chuyện Lâm Khâm có gái ở bên ngoài, giữa hai người đều là mặc ai người nấy làm, hôm nay làm sao vậy nhỉ!
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh với đôi mắt đỏ sọc, cười nói:
- Em chỉ khóc theo cảm xúc mà thôi, không có gì cả.
- Thái độ của tổng bí thư Lâm như nào?
Vương Trạch Vinh không tin là tổng bí thư Lâm không biết việc này.
Uông Phỉ nói xen vào:
- Bố của Lâm Khâm có gọi hắn về mắng vài lần nhưng chưa được vài ngày lại như cũ, em thấy Lâm Khâm kia hoàn toàn là có thái độ bất cần! Hừ, hiện nay Tiểu Kiều quá khổ, trước kia khi Lâm Khâm chưa về Bắc Kinh thì Tiểu Kiều còn có thể ở một mình, giờ bị bố của Lâm Khâm mắng thì cả hai đành làm bộ làm tịch ở cùng phòng cho bố của Lâm Khâm xem, nhưng hai người vốn đều không thể ngủ chung, anh nói xem chuyện này là như nào!
Nghe thấy Tiểu Phỉ nói trắng như vậy, Uông Kiều đỏ bừng mặt liếc nhìn Vương Trạch Vinh một cái rồi giả vờ cả giận nói:
- Tiểu Phỉ, nói cái đó làm gì!
Vương Trạch Vinh nghe Tiểu Phỉ nói xong liền nhìn về phía Tiểu Kiều, thầm nghĩ trong lòng, việc này đích thực là một chuyện đau khổ, Lâm Khâm kia có thể lặng lẽ bao gái ở bên ngoài nên vấn đề sinh lý vẫn có điều kiện giải quyết, nhưng còn Tiểu Kiều thì sao, nàng vẫn đang tuổi thanh xuân mơn mởn thì sao có thể không nghĩ tới chuyện đó cơ chứ!
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh không kìm lòng nổi liền nhìn sang người Tiểu Kiều.
Dường như là biết Vương Trạch Vinh đang nhìn cái gì nên Tiểu Kiều càng đỏ mặt hơn, ánh mắt cũng như trốn tránh.
Đúng lúc này thì Uông Nhật Thần trầm mặt từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Vương Trạch Vinh tới thì sắc mặt mới giãn ra, gật đầu với Vương Trạch Vinh nói:
- Trạch Vinh đến đó à?
- Vâng, cháu tới Bắc Kinh hôm nay.
Bởi vì Vương Trạch Vinh đến nên Uông Nhật Thần có vẻ phấn chấn hơn một chút, nói:
- Lần này cháu về Bắc Kinh là vì chuyện đường sắt hả?
- Làm sao ông biết được?
Uông Phỉ hỏi với giọng kỳ quái.
- Việc này cũng không phải là chuyện bí mật gì, Trạch Vinh muốn động dao vào đường sắt, ông nghe nói Chu Chí Tường cũng đang âm thầm liên lạc, rồi sẽ đến lúc song phương phải giao thủ!
- Chu Chí Tường có mạnh không ông?
Uông Phỉ hoài nghi hỏi.
Uông Nhật Thần nhấp một ngụm trà nói:
- Chu Chí Tường cũng không mạnh mà mạnh chính là quần thể lợi ích các loại ở sau lưng hắn. Nếu Trạch Vinh đã hạ quyết tâm làm việc này thì phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ mới được!
Ngay cả Uông Nhật Thần cũng đánh giá như vậy, Vương Trạch Vinh lại càng cảm nhận được khó khăn về việc đường sắt này.