- Trạch Vinh, con tới Bắc Kinh ngay lập tức!
Giọng Hạng Nam nói qua điện thoại rất trang nghiêm.
Ngay ngày thứ ba sau cuộc điện thoại với Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Hạng Nam gọi tới. Trong điện thoại Hạng Nam cũng không có nói rõ ràng chuyện gì nhưng từ trong giọng điệu có thể nhận ra rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh biết rõ bây giờ đang trong thời kỳ mấu chốt trước nhiệm kỳ mới, Hạng Nam tiếp xúc với rất nhiều chuyện trên thượng tầng. Mỗi một dụng ý của lão đều quan hệ đến việc thăng chức hay suy bại của nhiều người, nếu lão yêu cầu mình tới Bắc Kinh ngay lập tức thì chắc chắn là có chuyện trọng yếu.
Vương Trạch Vinh đang muốn đi gặp tổng bí thư Lâm nói về chuyện đường sắt thì giờ thấy Hạng Nam gọi tới Bắc Kinh một chuyến liền vội vàng bố trí công tác rồi đi ngay.
Lần này Vương Trạch Vinh cũng không mang theo bất cứ ai mà một thân một mình tới Bắc Kinh.
Hạng Nam là người sắp lui xuống, giờ lão biểu hiện nghiêm túc như vậy thì nhất định là chuyện liên quan đến mình. Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của Hạng gia với mình, hiện nay tầm quan trọng của mình đối với Hạng gia đã tăng lên mức cao nhất, chỉ cần mình không ngừng lên cao thì sự phồn vinh của Hạng gia mới có thể được duy trì.
Ra sân bay đón chính là Triệu Thanh - vệ sĩ của Hạng Nam.
Triệu Thanh đã theo Hạng Nam nhiều năm, là một vệ sĩ hoàn toàn đủ tư cách, làm việc cũng rất thận trọng.
Nhìn thấy Triệu Thanh, Vương Trạch Vinh lại nghĩ, Hạng Nam sắp lui xuống, Triệu Thanh đã theo Hạng Nam lâu như vậy thì liệu không biết Hạng Nam có an bài gì cho hắn không. Người này về các phương diện đều không tồi, nếu có thể thì mình cũng muốn đem hắn theo mình về Tây Nam.
Khi tới nhà Hạng Nam thì Hạng Nam cũng chưa về, chỉ thấy có Hứa Tố Mai là ở nhà.
Đối với Vương Trạch Vinh thì Hứa Tố Mai hiện giờ cực kỳ hài lòng, nếu như nói trước kia đối xử với Vương Trạch Vinh chỉ là vì nhìn mặt Lữ Hàm Yên thì trong mắt bà hiện giờ Vương Trạch Vinh là đứa con rể tốt nhất thiên hạ. Vừa thấy Vương Trạch Vinh vào thì liền bảo người giúp việc chuẩn bị nước để Vương Trạch Vinh đi tắm rửa.
Tới khi Vương Trạch Vinh tắm rửa sạch sẽ thì Hạng Nam đã về nhà rồi.
Thấy Vương Trạch Vinh tắm xong thì Hạng Nam chỉ vào ghế sô pha bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Trong nhà hiện cũng không có người ngoài nên Hạng Nam cũng không kêu Vương Trạch Vinh vào thư phòng.
- Trạch Vinh, lần này bảo con về Bắc Kinh gấp là có một chuyện muốn nói với con.
Hạng Nam cũng không nói mấy lời thừa mà nói thẳng luôn.
- Bố, có phải là Bắc Kinh có biến cố gì hay không?
Trên đường đi Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới việc này, nếu không phải là đại sự thì Hạng Nam cũng sẽ không bảo mình tới Bắc Kinh gấp. Đương nhiên Vương Trạch Vinh còn đoán nhiều chuyện bất ngờ khác.
Lắc lắc đầu, Hạng Nam nói:
- Bắc Kinh tạm thời không có biến cố gì lớn, lần này bảo con về là vì có chuyện nói qua điện thoại thì không tốt lắm nên mới muốn gặp mặt con rồi nói.
Nghe thấy không phải là chuyện lớn nên Vương Trạch Vinh mới yên lòng.
Thấy Vương Trạch Vinh thở dài nhẹ nhõm, Hạng Nam nói:
- Tuy nói chuyện cũng không quá lớn nhưng đối với con mà nói thì cũng là một đại sự. Việc này nếu mà làm tốt thì con sẽ có thành tích lớn, còn nếu không thành thì sẽ ảnh hưởng tới việc lên chức của con.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì mà nhìn về phía Hạng Nam.
Hạng Nam cũng không vội vã nói chuyện mà hỏi:
- Trạch Vinh, chuyện phân cục đường sắt Xuân Thành ở con đang làm ở Nam Điền là thế nào?
- Hiện tại chủ yếu là thanh trừ các thế lực xấu xa ở xung quanh nhà ga, xóa xạch không ít tốp xã hội đen, cũng bắt không ít người. Từ tình hình chỉnh đốn mà nhìn thì có rất nhiều chuyện quan hệ đến đường sắt.
Nghe thấy Hạng Nam hỏi tới chuyện này, Vương Trạch Vinh lập tức nói mấy công tác gần đây của bên công an tỉnh.
- Có thu được chút chứng cứ trọng yếu nào không?
Hạng Nam hỏi rất nghiêm túc.
Vừa thấy Hạng Nam hỏi như vậy thì Vương Trạch Vinh biết rằng lần này Hạng Nam gọi mình về Bắc Kinh gấp chắc hẳn ít nhiều cũng liên quan tới phân cục đường sắt Xuân Thành.
Vương Trạch Vinh cũng không dối gạt gì, nói:
- Trong lần chỉnh đốn này, chúng con bắt được không ít nhân viên liên quan xã hội đen, về phương diện này tồn tại đủ loại quan hệ tới không ít lãnh đạo thượng tầng ngành đường sắt. Tài liệu không ít nhưng bởi vì không nắm chắc ý tưởng của trung ương nên con vẫn đặt những thứ quan trọng ở bên công an, cũng không có nói cho bên đường sắt. Qua sự việc này chúng con phát hiện cục trưởng phân cục đường sắt đó có một thân thích là người đứng ra thao tác toàn bộ, từ trong nhà hắn thu được một số chứng cứ đủ để xử lý toàn bộ phân cục đường sắt.
Khẽ gật đầu, Hạng Nam dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi vậy.
Cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, Hạng Nam lấy một điếu đưa cho Vương Trạch Vinh rồi lấy một điếu tự châm cho mình.
- Trạch Vinh à, góc độ của con khác, sau lưng con có bố và lão Uông nên chuyện cũng không có gì bí mật, do đó nhất cử nhất động con đều phải suy đoán. Lần này con hành động nhằm vào Xuân Thành ở Nam Điền đã khiến cho Bắc Kinh chấn động rất lớn, tổng bí thư Lâm còn đặc biệt gọi bố tới để nói về chuyện đường sắt.
Quả nhiên tổng bí thư Lâm đã chú ý tới việc này, Vương Trạch Vinh thật sự rất phấn khởi, mình sở dĩ không dám mở rộng chuyện đường sắt Nam Điền là vì không rõ ý của trung ương, giờ nếu tổng bí thư Lâm đã chú ý tới việc này thì nên nghe ý của tổng bí thư Lâm một chút.
Hạng Nam nói:
- Con chắc cũng ít nhiều biết về chuyện đường sắt, đường sắt Trung Quốc từ xưa tới này đều là nơi có nhiều vấn đề nhất, vì sao trung ương vẫn không hề động thủ, mấu chốt chính là vấn đề ảnh hưởng. Động tới chuyện đường sắt thì sẽ kìm hãm sự phát triển của Trung Quốc, nước mà quá trong thì ắt không có cá, quốc gia vẫn luôn hi vọng ngành đường sắt phát huy tác dụng xứng đáng đối với việc phát triển kinh tế Trung Quốc. Sự phát triển đường sắt quốc gia cần tài chính rất lớn, về phương diện này ngoài kinh phí đầu tư của quốc gia thì còn cần các số vốn khác, chuyện này thì khó tránh khỏi tồn tại những việc ngầm. Tiếp nữa, bởi vì tài chính qua tay là rất lớn nên trong việc kiến thiết và quản lý tổng thể khó tránh khỏi liên lụy đến rất nhiều người. Động tới đường sắt thì có thể sẽ động tới rất nhiều người, mà người làm việc này thì nhất định phải có bối cảnh mới được.
Nói tới đây, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh đầy sâu xa rồi nói tiếp:
- Người bình thường muốn động tới chuyện đường sắt thì e là chưa kịp động đã không bảo đảm được chỗ ngồi rồi. Những người này đều nhìn thấy rõ chuyện đường sắt nhưng bọn họ đều không muốn nhảy vào vũng nước đục này!
Làm suốt nửa ngày không ngờ mình trở thành cái chày gỗ!
Vương Trạch Vinh cảm thấy nhức đầu và không biết nói gì.
Lúc này trong lòng Vương Trạch Vinh ít nhiều thấy nặng nề, nhiều người thấy được vấn đề đường sắt này mà cũng không có mấy người dám đứng dậy ra mặt, hắn cảm thấy một loại bất an trong quan trường Trung Quốc.
Thấy Vương Trạch Vinh đã minh bạch lời của mình, Hạng Nam cũng thở dài một hơi nói:
- Trạch Vinh à, quan chức Trung Quốc cũng không phải đều có mắt không tròng, người muốn làm việc này phải có thực lực cực lớn, quan trọng chính là có rất nhiều người rơi vào vũng nước đục này. Còn nhớ khi nguyên tổng bí thư còn tại nhiệm thì cũng đề xuất phải động tới đường sắt nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên cuối cùng cũng phải gác lại. Tổng bí thư Lâm cũng là người cực muốn giải quyết việc này, giờ thấy nhiệm kỳ mới sắp đến nên chắc là tổng bí thư Lâm muốn giải quyết chuyện này trước khi đi.
- Tổng bí thư Lâm hi vọng con hoàn thành việc này ư?
Nghe đến đó xem như Vương Trạch Vinh đã minh bạch ý của Hạng Nam. Xem ra nội dung chính cuộc nói chuyện giữa tổng bí thư Lâm và Hạng Nam chính là muốn mình đi đầu làm việc này.
Gật đầu mạnh một cái, Hạng Nam nói:
- Ai bảo con nhảy ra chứ!
Vương Trạch Vinh ngẫm lại tình hình của mình thì mới phát hiện, trong một đất nước như Trung Quốc thì đúng là chỉ người có bối cảnh như mình mới đứng ra làm việc này.
Hạng Nam mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, con có biết không, muốn làm việc này thì trước tiên xuất thân bản thân phải trong sạch, nói cách khác, người nhà của con cũng không liên quan đến việc này. Chuyện về đường sắt rất phức tạp, cho dù là Hạng gia chúng ta cũng không dám nói là hoàn toàn không có quan hệ, con thì khác, con tuy rằng cũng là thuộc Hạng hệ nhưng gia đình của con thì không hề dính dáng gì cả.
Vương Trạch Vinh lại minh bạch một chuyện, đó là việc này mình có thể đi làm, làm tốt thì chắc chắn lợi ích rất lớn, làm mà không tốt thì chẳng ai dám gánh vác cho mình. Đến lúc đó nếu có xử lý thì cũng chỉ có một mình mình mà thôi, Hạng gia khi ấy có thể có quan hệ riêng biệt với mình.
- Con có dám hay không?
Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh rồi hỏi rất nghiêm túc.
Nghĩ tới qua việc vừa rồi phản ánh đủ loại vấn đề về đường sắt, trong lòng Vương Trạch Vinh thấy nặng trĩu, hàng năm quốc gia tiêu phí rất nhiều tài chính để kiến thiết đường sắt, kết quả là phần lớn số tiền lại rơi vào trong túi một số ít người, công nhân viên chức đường sắt cũng không thu được lợi ích xứng đáng để phát triển ngành đường sắt.
Vương Trạch Vinh hút một hơi rồi hỏi:
- Trung ương sẽ ủng hộ như thế nào?
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, ý của tổng bí thư Lâm là muốn con dẫn đầu, chỉ cần con thu được chứng cứ rõ ràng thì trung ương mới có thể giao quyền, đến lúc đó thì giải quyết được chuyện đường sắt.
Nói cách khác là trong giai đoạn trước sẽ không có ủng hộ gì lớn!
Vương Trạch Vinh phả một ngụm khói lớn, nói:
- Việc này con muốn làm nghiêm túc!
Khẽ gật đầu một cái, Hạng Nam nói:
- Đây là một thử thách của nguyên tổng bí thư và tổng bí thư Lâm dành cho con trước nhiệm kỳ mới, con phải biết rằng, cải cách đường sắt vẫn luôn là tâm bệnh của hai người bọn họ. Nếu như con làm chuyện này mà đủ yêu cầu thì bước tiếp theo chắc chắn con có thể có được sự ủng hộ mạnh mẽ của hai vị tổng bí thư.
Nói suốt nửa ngày thì mình thế nào cũng phải làm việc này, nếu không chủ động làm việc này thì hai vị tổng bí thư sẽ cho rằng mình là người không biết đảm đương, tiền đồ coi như chẳng còn. Giờ cứ kiên trì làm theo thì khi mà làm xong thì sang nhiệm kỳ mới hai vị tổng bí thư sẽ ủng hộ mình.
- Trạch Vinh, lần này là một lần khảo nghiệm tổng hợp năng lực của con! Bất kể thế nào cũng phải làm tốt chuyện này!
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng không cảm thấy áp lực gì, vốn hắn cũng muốn làm việc này, giờ nếu là khảo nghiệm thì phải cố gắng làm tốt bài thi này là hơn.