- Trạch Vinh, tôi đi trước, không quấy rầy mấy người. Có gì liên lạc.
Tâm trạng Lý Kiền Ý hôm nay khá vui vẻ. Y ngồi vào xe và nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Lý ca đi trước.
Hà Hảo cũng đứng đó vẫy tay với Lý Kiền Ý.
Nhìn xe Lý Kiền Ý rời đi, Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu. Mặc dù bề ngoài hai người có vẻ thân thiết nhưng cả hai đều rõ quan hệ giữa họ không thể trở lại như trước. Lần này Vương Trạch Vinh thấy rõ tính cách của Lý Kiền Ý, hắn không khỏi đề phòng.
Vương Trạch Vinh cũng khá vui vẻ. Nhìn Thư Ý đứng sát bên mình, hắn cũng có chút áy náy vì không thể cho cô cuộc sống hạnh phúc đầy đủ. Vương Trạch Vinh nói:
- Em chờ tôi một chút.
Thấy Vương Trạch Vinh vào xe một lúc, sau đó đeo kính đội mũ, gắn râu giả, Thư Ý không khỏi nở nụ cười. Mặc dù nhìn qua thì không thấy giống Vương Trạch Vinh nhưng Thư Ý có thể nhận ra.
Vương Trạch Vinh vì tránh cho người nhận ra mình nên cũng đã hỏi cách hóa trang ở Thập cục.
- Thế nào?
Vương Trạch Vinh cười cười nói với Thư Ý.
Thư Ý không khỏi có chút hạnh phúc. Vương Trạch Vinh vì ở bên mình mà còn làm như vậy, điều đó nói rõ trong lòng hắn có cô.
- Nếu như không phải đang nói chuyện với anh, lại biết đây là anh thì em đúng là không nhận ra. Anh hóa trang giỏi hơn thợ trang điểm chỗ em nhiều.
Thư Ý nhìn Vương Trạch Vinh một lúc rồi nói.
Vương Trạch Vinh có chút đắc ý với cách hóa trang của mình. Đây là do cao thủ trong Thập cục dạy hắn, người bên ngoài sao có thể giỏi như vậy?
- Hôm nay chúng ta đi dạo phố một chút.
Đưa tay khoác tay Vương Trạch Vinh, ngực cô gần như chạm sát vào tay Vương Trạch Vinh. Có thể đi dạo phố với Vương Trạch Vinh, Thư Ý rất hưng phấn.
Nhìn Vương Trạch Vinh hóa trang rồi muốn đi dạo phố với Thư Ý, Hà Hảo không khỏi ghen tị với Thư Ý.
Nghĩ đến sự đối xử của Lý Kiền Ý với mình, lại nhìn hai người Vương Trạch Vinh và Thư Ý, sự khác nhau là quá lớn.
So sánh làm cho Hà Hảo có tình cảm phức tạp với Lý Kiền Ý. Lý Kiền Ý dù từ góc độ nào cũng không thể so sánh với Vương Trạch Vinh.
Nghĩ đến việc mình từng tự làm rồi nghĩ đến Vương Trạch Vinh đang quan hệ với mình, Hà Hảo thầm nhìn xuống bên dưới của hắn. Hà Hảo biết Vương Trạch Vinh rất mạnh trong khoản này vì Thư Ý nói cho cô biết. Hà Hảo nghĩ tới Thư Ý rất sung sướng khi quan hệ với Vương Trạch Vinh, Hà Hảo lại thấy cả người nóng lên.
Hà Hảo đứng đó ngẩn ra nhìn sự thân mật của Vương Trạch Vinh và Thư Ý.
Thư Ý lúc này lại vô cùng vui vẻ vì được Vương Trạch Vinh quan tâm.
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của Thư Ý. Việc hắn quyết định đi dạo phố với Thư Ý đúng là chính xác.
Vương Trạch Vinh nói làm Thư Ý giật mình tỉnh lại. Cô nhìn thoáng qua Hà Hảo vẫn đứng kia và thấy Hà Hảo tỷ thật tốt. Nếu không có Hà Hảo tỷ thì mình sao có thể có được người đàn ông tốt đến như vậy.
Nghĩ đến Lý Kiền Ý đã đi, hơn nữa Hà Hảo cũng đã hẹn mình đi dạo phố nên Thư Ý nói với Hà Hảo:
- Hà Hảo tỷ, hay chúng ta cùng đi dạo phố đi?
Nói xong câu này Thư Ý lại có chút hối hận. Cô thầm nghĩ sao mình có thể đưa ra lời mời như vậy. Hôm nay khác mọi ngày mà, cô chưa hỏi Vương Trạch Vinh mà đã mời x,x không biết Vương Trạch Vinh có ý kiến gì với mình không?
Cô vừa nghĩ nhưng cũng hy vọng Hà Hảo nhìn ra được việc mình muốn ở một mình bên Vương Trạch Vinh rồi không nhận lời.
Thư Ý đang suy nghĩ nhưng không biết như thế nào Hà Hảo lại nói:
- Được.
Hà Hảo vừa đồng ý, Vương Trạch Vinh và Thư Ý đều ngẩn ra nhìn cô.
Lúc này Hà Hảo cũng mới tỉnh lại. Cô vừa nãy chỉ là vô thức trả lời mà thôi. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh và Thư Ý khoác tay nhau, cô mới hiểu mình đồng ý đi cùng bọn họ là không thích hợp.
- Chắc là thôi, tôi không làm phiền hai người.
Hà Hảo nhẹ nhàng nói.
Thư Ý và Hà Hảo rất thân nhau, Thư Ý có thể nghe ra Hà Hảo muốn đi dạo phố với mình.
Thư Ý là người lương thiện, trong lòng có chút áy náy nếu mình để Hà Hảo lại đây một mình. Vì thế cô nhìn sang Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vốn chỉ muốn đi dạo phố một lát với Thư Ý, nhưng Hà Hảo lại nhận lời mời của Thư Ý.
Hắn nhìn thoáng qua Thư Ý thì thấy cô nhìn mình với ánh mắt hỏi ý. Vương Trạch Vinh biết Thư Ý và Hà Hảo thân như chị em, tình cảm rất sâu đậm, hơn nữa hai người thường hay ở bên nhau.
Có suy nghĩ đó nên Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu với Thư Ý.
Thư Ý thấy Vương Trạch Vinh đã gật đầu làm cô yên tâm đôi chút. Cô thầm nghĩ cũng may Vương Trạch Vinh không giận mình.
- Vậy thì chúng ta đi thôi.
Thư Ý nói với Hà Hảo.
Hà Hảo có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em hay là không đi nhé.
Tuy nói là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh và Thư Ý đều có thể nhận ra cô rất thích đi dạo phố với hai người.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cùng đi đi, không sao đâu.
Vương Trạch Vinh đã nói như vậy, Hà Hảo còn gì để đùn đẩy nữa. Cô nhìn quần áo của mình và nói với Thư Ý:
- Chờ chị hai phút, chị vào trang điểm một chút.
Cô nói xong liền vội vàng lấy hộp phấn rat rang điểm lại.
Trang điểm xong, Hà Hảo nhìn trong gương một chút, sau khi thấy hài lòng mới rất tự nhiên đi tới khoác tay bên kia của Vương Trạch Vinh.
Lúc này Vương Trạch Vinh được hai người phụ nữ khoác tay.
Vừa khoác tay Vương Trạch Vinh, Hà Hảo mới phát hiện ra mình đã làm việc không nên làm. Điều này làm người cô cứng đờ lại.
Thư Ý thì không cảm giác gì. Cô không thấy có gì không đúng việc Thư Ý khoác tay Vương Trạch Vinh. Cô nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, chúng ta đi đâu?
Vương Trạch Vinh được Hà Hảo khoác tay không khỏi sửng sốt. Hắn cảm nhận được ngực Hà Hảo cọ sát vào tay mình.
Vương Trạch Vinh không xa lạ chuyện nam nữ. Nhất là trong chính trị cả ngày suy tính, hắn trong nháy mắt cảm nhận sự khác thường của Hà Hảo. Hắn nhìn thoáng qua Hà Hảo thì thấy cô không bỏ tay ra. Hắn khẽ cố ý dùng tay cọ cọ vào ngực Hà Hảo, Hà Hảo lại vô tức dán sát tay vào hơn.
Cô gái này.
Bình thường đối với loại hành vi này thì phụ nữ sẽ rất mẫn cẩm. Bây giờ Hà Hảo lại căn bản không hề co tay lại, như vậy trong lòng nhất định có suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh cũng có chút khó hiểu với suy nghĩ của Hà Hảo.
Hà Hảo là người rất xuất sắc, nếu không như vậy thì Lý Kiền Ý đã không nhận cô lâu đến thế.
Tâm lý con người là thứ làm người ta khó hiểu nhất. Vương Trạch Vinh thật ra không có suy nghĩ gì với Hà Hảo. Hắn nghĩ Lý Kiền Ý đã đâm sau lưng mình nên luôn đề phòng bất cứ thứ gì có liên quan đến Lý Kiền Ý.
Bởi vì có suy nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh cũng không gạt tay Hà Hảo ra.
Tim Hà Hảo đang đập rất mạnh. Khi khoác tay Vương Trạch Vinh, cô rung lên như thời mới biết yêu, cả người đều có cảm giác run rẩy, đầu óc trống rỗng, trong lòng cũng không biết nghĩ như thế nào nữa. Cô rất lo Vương Trạch Vinh giựt tay cô ra.
Phụ nữ đôi khi rất kỳ quái, đầu tiên là có cảm giác thì sẽ có hành động kiên quyết hơn đàn ông. Đứng gần Vương Trạch Vinh như vậy làm Hà Hảo thấy người mình nóng lên.
Ba người cứ như vậy khoác tay nhau đi trên đường.
Đây cũng là một cảnh làm người ta chú ý. Một người đàn ông mặt đầy râu trông bình thường lại khoác tay hai cô gái xinh đẹp hại nước hại dân đi bộ. Người khác nhìn thì thấy tên đàn ông kia đúng là không bình thường.