Nhìn ánh đèn, Uông Kiều thở dài nói:
- Bắc Kinh lớn như vậy nhưng không có chỗ nào có thể dựa vào. Anh nói trong Bắc Kinh có bao người đến từ khắp nơi trong cả nước, mọi người đều mang theo giấc mộng tới đây nhưng cuối cùng có bao người thỏa mãn chứ?
- Con người là động vật tự muốn hành hạ mình, không vận động thì sao có thể phát triển. Không hể nào ngồi trong nhà mà chờ chuyện tốt rơi xuống đầu mình chứ?
- Rất nhiều người nhìn chúng ta mà hâm mộ nhưng ai biết em rất muốn cuộc sống bình yên, giúp chồng nuôi con, đó mới là cuộc sống hạnh phúc.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em nghĩ xem, lúc đầu anh ở xã Hoàn Thành thì mỗi ngày chỉ nghĩ tới một việc làm thế nào giữ được vị trí. Em không biết mất việc là anh mất tất cả. không có thu nhập là anh đi uống không khí.
- Lại nghĩ đến quần chúng nhân dân bây giờ, bọn họ đi trong mưa trong gió vì mấy trăm, hơn ngàn tiền một tháng. Tiền này chính là tiền cứu mạng gia đình bọn họ. Em so với bọn họ thì đúng là trên trời.
Uông Kiều nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì đỏ mặt nói:
- Em không nói không đồng tình với dân chúng, em biết tình hình của bọn họ. Anh nói nhân viên công vụ bây giờ còn có thể tăng lương nhưng nông dân và công nhân về hưu thì bọn họ đi đâu mà tăng lương. Giá cả tăng lên, nhân viên công vụ có thể tăng lương, những người kia sẽ gặp áp lực càng lúc càng lớn.
Nghe Uông Kiều nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Biết là tốt rồi. Đừng cứ suốt ngày nghĩ việc vô vị, sống tốt mới là quan trọng nhất.
- Em có đôi khi nghĩ tại sao không lấy chồng, một mình sống cũng tốt mà.
- Em và Lâm Khâm bây giờ thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh cũng hy vọng Uông Kiều có cuộc sống hạnh phúc. Hắn có thể thấy cô đang rất buồn.
- Đừng nhắc về hắn với em.
Uông Kiều đột nhiên có chút tức giận, giọng lớn hơn chút.
Nói xong, Uông Kiều đổi giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Em và hắn không có tương lai. Không giấu gì anh, sau khi hắn có người phụ nữ ở ngoài, em và hắn không cùng nhau nữa. Em hy vọng có tình cảm tốt đẹp đáng tiếc cả đời không hy vọng rồi.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Lâm Khâm không biết nghĩ gì mà vợ tốt lại bỏ mặc, chạy ra ngoài tìm phụ nữ chứ?
- Anh thực sự nghĩ em tốt sao?
Uông Kiều đột nhiên nói.
- Đương nhiên rồi, em vừa đẹp vừa có tài mà.
Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều liền cười nói:
- Em còn tưởng không lọt vào mắt anh chứ. Nghe anh nói như vậy, em vui lắm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là Lâm Dạ có phúc không biết hưởng.
Xe lăn bánh, Uông Kiều nhìn ra ngoài mà cười nói:
- Không ngờ anh nói chuyện lại ngọt như vậy, nghe anh nói em có thể ngủ ngon.
Thấy tâm trạng Uông Kiều tốt như vậy, trên người cô như có một làn gió mới thổi tới làm Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt.
Xe đang đi tới, Vương Trạch Vinh thấy điện thoại di động của mình vang lên. Hắn lấy ra thì thấy là Hạng Định gọi tới.
Lần này do đột nhiên lên Bắc Kinh và nhiều chuyện nên Vương Trạch Vinh không gọi cho Hạng Định. Không ngờ Hạng Định lại gọi cho hắn trước.
Hạng Định lớn tiếng nói:
- Vương ca, đến Bắc Kinh sao không nói với em một tiếng.
- Lần này đến quá gấp mà lại nhiều chuyện nên chưa gọi được cho chú.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Bao giờ anh về?
Hạng Định hỏi.
Nghĩ ngày mai sẽ về, Vương Trạch Vinh nói:
- Mai anh về.
- Được rồi, tối em bố trí, mau đến chỗ em.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và định nói chuyện, Uông Kiều đã cười nói:
- Có phải là có hoạt động gì không? Em đưa anh tới đó.
- Hạng Định gọi tới nói là đã lâu không gặp.
- Ở đâu vậy?
Uông Kiều nghe thấy là Hạng Định liền cười nói. Cô đương nhiên biết Hạng Định, nghe Vương Trạch Vinh nói địa điểm, cô liền chạy xe tới đó.
Xe đến nơi, nhìn Vương Trạch Vinh xuống xe, Uông Kiều cười nói:
- Đừng có quá sức.
Nói xong cô lái xe rời đi.
Nhìn Uông Kiều đi, Vương Trạch Vinh đúng là không biết rõ tính cách của Uông Kiều. Nói cô bảo thủ thì lại thấy không phải, người phụ nữ này đúng là khó cân nhắc. Vương Trạch Vinh đột nhiên có một cảm giác khá kỳ quái.
- Là Uông Kiều lái xe sao anh?
Lúc này Hạng Định từ phía sau gọi tới. Thấy Hạng Định, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đi ăn cùng đám Tiền Minh Phú, Uông Kiều đưa anh tới.
Hạng Định giơ ngón cái lên nói:
- Vương ca giỏi thật, con dâu Tổng bí thư cũng phải làm lái xe cho anh. Anh ở Trung Quốc cũng coi như là số một.
Hạng Định biết về Uông Kiều. Uông Kiều ở Bắc Kinh rất nổi tiếng, bình thường luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, không tham gia các hoạt động nên muốn tạo quan hệ với cô là rất khó khăn. Hôm nay không ngờ lại lái xe đưa Vương Trạch Vinh tới đây.
Vương Trạch Vinh không nói nhiều về việc này.
- Vương ca, chúng ta đã lâu không gặp. Không mấy khi anh lên Bắc Kinh, đêm nay em phải bố trí thật tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Làm cả ngày rất mệt, đi xông hơi đi.
Hắn cũng không khách khí với Hạng Định. Hôm nay đúng là làm hắn rất mệt, nhất là trên bàn Lý Kiền Ý và Chu Thế Khánh ngầm giao đấu làm hắn mệt.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Định rất vui. Hắn sợ nhất là quan hệ của mình và Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện.
- Vương ca yên tâm, hôm nay em sẽ bố trí tốt, em gọi nhân viên mát xa tốt nhất đến phục vụ anh.
Vương Trạch Vinh vừa vào nhà xông hơi thì thấy ở đây có hai co gái, Vương Trạch Vinh liền xua tay để các cô ra.
Hắn biết đây là do Hạng Định làm ra. Nhưng hắn hy vọng nhất là được yên tĩnh. Hôm nay sau khi gặp Lý Kiền Ý và Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh có nhiều điều cần suy nghĩ.
Hai cô gái này là ngôi sao mới nổi tiếng trên Tv thời gian này, hôm nay Hạng Định đã dặn rõ ràng. Hai người bọn họ nghe ra Hạng Định coi trọng người này hơn bất cứ ai. Dù sao Hạng Định đã nói chỉ cần người này vui thì muốn nổi tiếng chỉ là đơn giản.
Mới đầu hai cô còn nghĩ là phục vụ một ông lão, bởi vì các cô biết trong quan trường Trung Quốc thì quan lớn, nhất là quan từ cấp tỉnh trở lên thì tuổi đều cao, một số người còn chuẩn bị xong. Hai cô cũng chuẩn bị tâm lý giống như mình bị cắn mà thôi.
Nhưng vào trong phòng mới phát hiện đó là một người trẻ tuổi đầy sức mạnh.
Thấy người như vậy, hai cô đều vui vẻ, đang muốn lấy lòng thì bị đối phương xua ra ngoài.
Quấn khăn lông đi ra, thấy Hạng Định, một cô nói:
- Chủ tịch Hạng, vị đó không để bọn em đi vào.
Hạng Định cũng khó hiểu nhưng vẫn bảo hai cô ra. Hạng Định đi vào thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó như nhập định mà suy nghĩ.
- Vương ca, sao không cần người phục vụ. Anh yên tâm, hai cô ấy do em cẩn thận lựa chọn tỉ mỉ, tuyệt đối làm anh hài lòng.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định:
- Anh muốn yên tĩnh một chút.
Nói xong hắn lại nhắm mắt.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Hạng Định không dám nói gì. Theo sự phát triển của Vương Trạch Vinh, vị trí của hắn trong mắt Hạng Định.
Vương Trạch Vinh lúc này có thu hoạch nhiều, trong đầu không ngừng nghĩ đến quan khí của Lý Kiền Ý và Chu Thế Khánh biến hoá, lại dùng cách của mình có thể nói chuyện để so sánh, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình còn cách bọn họ một đoạn. Từ từ Vương Trạch Vinh cảm thấy mình cũng tăng lên một chút.
Đúng lúc này Vương Trạch Vinh phát hiện quan hệ của mình có một chút biến hoá, chiếc ô màu đỏ đã có vài chỗ tụ tập quan khí.
Khi Vương Trạch Vinh mở mắt ra, Hạng Định cảm thấy như có một ngọn đèn chiếu thẳng tới làm cho y run lên.
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng Hạng Định vẫn ngẩn ra. Y nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.
Nhìn bụng Hạng Định đã bự lên, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chú đó, anh còn chưa có mỡ bụng, chú thì có. Tập đi.
Hạng Định cười nói:
- Em sao có thể so sánh với Vương ca. Anh khỏe mạnh như vậy, hai là em tìm hai cô gái cho anh.
- Cái này thì không cần. Nhân viên mát xa tới chưa, gần đây rất bận nên muốn thả lỏng.
Nhìn cơ thể béo của Hạng Định, Vương Trạch Vinh mới phát hiện thời gian qua nhanah thật. Lúc mới vào thì Hạng Định vẫn còn có thân hình khá chuẩn.