Ngoài mặt thì trong toàn bộ bữa tiệc Chu Thế Khánh và Lý Kiền Ý không hề có biểu hiện gì gọi là đối chọi gay gắt cả, nhưng Vương Trạch Vinh có thể nhìn thấy sự biến hóa của quan khí. Sau khi thấy được cuộc tranh đấu quan khí của hai người bọn họ, Vương Trạch Vinh đã được nâng cao rất nhiều về phương diện so chiêu trên thượng tầng.
Tiễn hai người xong, Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú nói:
- Ngày mai chúng ta cùng về Nam Điền đi.
- Tôi đã cho người đi đặt vé máy bay rồi, có gì chúng ta gặp lại ở sân bay nhé.
Tiền Minh Phú cũng mỉm cười nói.
Có Chu Thế Khánh nâng đỡ nên Tiền Minh Phú thấy mạnh lên vài phần, hắn cảm thấy mình không vô dụng mấy khi ở trước mặt Vương Trạch Vinh. Thấy Tiền Minh Phú đã thu xếp xong vé máy bay, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tốt lắm, hẹn đến đó gặp lại.
- Bí thư Vương, tôi sẽ đưa anh về.
Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, đi cùng xe thật tiện lợi.
Nói rồi Vương Trạch Vinh vào trong xe Uông Kiều ngồi.
Nhìn theo bóng xe của Uông Kiều, Tư Mã Tú nghi hoặc nói với Tiền Minh Phú:
- Sao hai người bọn họ lại cùng đến cùng đi nhỉ?
Tiền Minh Phú nói:
- Chắc là do Vương Trạch Vinh đã cứu Uông Phỉ, xem ra quan hệ giữa Vương Trạch Vinh với Uông gia rất sâu!
- Đây cũng không phải chuyện tốt gì, Lâm gia cũng không phải người bình thường dễ chọc vào!
Tư Mã Tú có phần bận tâm.
Vẻ mặt Tiền Minh Phú cũng hơi nặng nề nói:
- Vốn anh chỉ nghĩ rằng Vương Trạch Vinh có giao tình với Uông gia, bây giờ thì thấy hắn với Uông Kiều cũng rất tốt, phải coi trọng việc này mới được!
- Dù sao anh cũng là chủ tịch tỉnh, nếu không nên chọc vào thì đừng chọc!
Tư Mã Tú vừa nghĩ tới tổng bí thư Lâm thì thấy chuyện Tiền Minh Phú đối nghịch với Vương Trạch Vinh cũng không phải khả quan lắm. Tiền Minh Phú cũng gật đầu một cái.
Kéo tay Tiền Minh Phú, Tư Mã Tú nói:
- Giờ tôi minh bạch rồi, lần này anh về Nam Điền mà còn léng phéng gì thì cẩn thận tôi sẽ xử lý anh!
- Sao lại như thế chứ, anh đã nói nhiều lần rồi mà, Chu Huệ kia chẳng qua chỉ là do anh muốn lợi dụng một chút để kéo cô ta sang bên mình mà thôi. Em cũng không nghĩ lại xem, cô ta già như vậy rồi thì sao anh có thể bỏ non tìm già cơ chứ?
Nói xong Tiền Minh Phú liền lén nhéo mông Tư Mã Tú một cái.
- Lần này coi như bỏ qua cho anh, nếu mà tái phạm thì tôi sẽ không đáp ứng anh bất cứ điều gì!
Ánh mắt Tiền Minh Phú hiện lên vẻ mất hứng, chẳng qua hắn nhanh chóng giấu đi.
- Không phải là em muốn đi dạo phố sao, anh đi shopping cùng em.
Tiền Minh Phú khẽ cười nói.
Lúc này Vương Trạch Vinh đang ngồi trong xe Uông Kiều, Uông Kiều cũng không lái xe trở về mà nhằm thẳng hướng ngoại ô, nói với Vương Trạch Vinh:
- Bây giờ vẫn còn sớm, cùng tôi đi ngắm trăng đêm Bắc Kinh nhé.
- Ha ha, không ngờ em lại tao nhã đến vậy!
Vương Trạch Vinh cũng không biết nói gì. Xe đang chạy nhanh thì Uông Kiều nói:
- Trạch Vinh, nói thật, tôi có mấy lời muốn nói với anh.
- Ồ, có phải là chuyện hôm nay nhìn thấy hay không?
Vương Trạch Vinh lập tức hiểu Uông Kiều muốn nói cho mình một số chuyện còn chưa rõ.
Vừa lái Uông Kiều vừa nói:
- Trạch Vinh, tình hình ở Bắc Kinh cũng không bình tĩnh như bề ngoài đâu, nước rất sâu mà cũng rất đục!
Đến giờ Vương Trạch Vinh đã có phát giác, nói:
- Tôi có chút cảm giác, thoạt nhìn thì tất cả mọi người đều đang ầm thầm phân cao thấp!
- Ừ, bên trong Bắc Kinh hiện tại đang có chút biến hóa, tất cả mọi người đều sắp đặt cả rồi!
Uông Kiều là phó chánh văn phòng nên quen thuộc tình hình Bắc Kinh hơn hẳn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng tò mò hỏi:
- Tổng bí thư Lâm có sắp đặt gì không?
Khi chỉ có riêng hai người thì hắn mới dám hỏi, lời này vốn không nên hỏi đến.
- Nhiệm kỳ lần hai sắp hết rồi, lần này chắc chắn hắn sẽ xuống nên hẳn là có bố trí, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Vương Trạch Vinh biết chuyện này thì tổng bí thư Lâm không thể nào nói ra được, tôi cũng chỉ vô tình hỏi mà thôi.
Lúc này xe đã tới một bãi đất, Vương Trạch Vinh đưa mắt ngắm nhìn, Bắc Kinh hiện giờ đã lên đèn, nhìn qua trông rất tráng lệ. Xe nhanh chóng đỗ lại một nơi có thể nhìn từ phía xa, nơi này cũng không có nhiều người.
Uông Kiều cũng không xuống xe mà ngồi như vậy nhìn về phía xa xa nói:
- Bình thường em rất thích lái xe lên đây ngắm nhìn, có lần còn ngồi cả đêm!
Nghe thấy Uông Kiều nói như thế, Vương Trạch Vinh cảm thấy hơi giật mình, không ngờ nội tâm của Uông Kiều lại cô độc như vậy.
- Có phải là cảm thấy kỳ quái đúng không?
Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì cho phải, nhìn người phụ nữ mà trước nay không biểu lộ tình cảm này, lại nhớ tới lời của Uông Nhật Thần nói nàng là người đáng thương nhất, trong lòng có phần thương tiếc, nói:
- Đừng như vậy, không tốt cho thân thể đâu.
- Bỏ đi, không nói chuyện của tôi nữa, hay là nói chuyện của anh đi. Anh và bốn người bọn Lý Kiền Ý được xưng là ngũ kiệt, kỳ thực nếu căn cứ theo tình hình hiện giờ mà nói thì trong cuộc minh tranh ám đấu giữa tứ kiệt này anh vẫn chưa đủ vốn.
- Cô nói lời này quá đúng, tôi chưa từng tự nhận mình là ngũ kiệt gì cả!
Vương Trạch Vinh cũng rất nhức đầu, hắn thực sự không hi vọng bị người khác so sánh với bốn ủy viên bộ chính trị này. Hắn tự biết rõ mình, bây giờ nói gì thì mình cũng không thể so với bốn người kia, đương nhiên trong nội tâm thì hắn cũng không sợ bốn người này. Khẽ cười, Uông Kiều nói:
- Anh cũng không cần coi nhẹ bản thân, anh có biết vì sao mình lại thấp hơn không? Đây là mọi người xem trọng anh đó, nếu không phải vì nguyên nhân tuổi tác thì anh hoàn toàn có thể vượt qua bốn người bọn họ, cái anh thiếu hiện giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Khi nói lời này thì Uông Kiều xoay mặt nhìn thẳng Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng:
- Bỏ đi, tôi tự biết rõ mình mà.
Vương Trạch Vinh bị Uông Kiều nhìn đành cười cười nói.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh một lúc mới lên tiếng:
- Ở Bắc Kinh vẫn có một loại người không biết tình hình, cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh giữa con cháu thế gia với bình dân. Thực ra thì loại cạnh tranh này là một phương thức dân chủ đặc sắc của Trung Quốc, nếu như chỉ có một phía thì cũng không phải là chuyện tốt đối với Trung Quốc, dưới sự dẫn đường của những người có nhận thức nên loại cạnh tranh này đã tồn tại từ lâu.
Việc này khiến Vương Trạch Vinh cảm thấy mới mẻ, hắn thực sự chưa từng nghĩ rằng trong cuộc cạnh tranh giữa con cháu thế gia với bình dân lại còn có nội tình.
- Con cháu thế gia có ưu thế tự nhiên, bình dân thì sao có thể tranh đấu với bọn họ được?
Vương Trạch Vinh nói.
- Điều này cũng không nhất định, quốc gia vì muốn sản sinh ra một loại tuần hoàn tốt đẹp nên đã tốn khá nhiều tâm tư để bồi dưỡng nhân tài xuất thân tầm thường, hàng ngày vẫn không ngừng chế tạo những dòng máu mới.
Lời này đã đề cập tới những thứ như trung tâm gì đó, Vương Trạch Vinh cũng không hỏi lại vấn đề này, chắc là Uông Kiều có biết một ít nội tình.
Nhìn đằng sau Uông Kiều trông rất có dáng nghiên cứu chính sách, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nhìn cô bây giờ trông đúng là có hương vị cán bộ phó chánh văn phòng!
Khẽ đập Vương Trạch Vinh một cái, Uông Kiều cười nói:
- Anh nói cái gì thế!
Động tác này có chút ám muội, bộ dạng thẹn thùng này khiến cho Vương Trạch Vinh thất thần.
Cảm nhận được ánh mắt của Vương Trạch Vinh, khuôn mặt của Uông Kiều đỏ bừng lên, nàng cũng không ngờ mình lại đấm nhẹ Vương Trạch Vinh như vậy, đây cũng không phải là quan hệ bình thường! Đặc biệt là trong xe lúc này chỉ có hai người.
Vương Trạch Vinh nhanh chóng khôi phục lại phản ứng, vội nói tránh đi:
- Lần này bọn Lý Kiền Ý không có cơ hội lên tiếp ư?
Uông Kiều cũng nhân cơ hội nói:
- Lần này cũng chưa phải cơ hội cho bốn người bọn họ, chủ yếu là đang hành động cho nhiệm kỳ sau nữa.
Lần này thì sao? Vương Trạch Vinh lập tức có một nghi vấn, nghĩ rằng Uông Kiều cũng không có khả năng biết được tình huống cuối cùng nên hắn đành nhịn lại.
- Hiện giờ anh tiến hành hợp tác với Lý Kiền Ý và Lô Ninh Quốc, hai người này thì một người là thân tín của tổng bí thư Lâm, một người là thân tín của Lão bí thư, sự hợp tác giữa bọn họ cũng là tự nhiên, cũng là một loại hợp tác giữa các thế lực mạnh nhất. Chẳng qua tuy hai người đã kết minh nhưng vẫn âm thầm tranh đấu ngôi vị số 1, Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm cũng tiến hành hợp tác, sự hợp tác giữa bọn họ thì đơn giản hơn một tí và cũng không phải là tuyệt đối. Mọi người trong cái vòng tròn này cũng còn một số quan hệ hợp tác, có lẽ vào thời điểm nào đó thì quan hệ hợp tác vốn có sẽ lại sinh ra một tí thay đổi.
Vương Trạch Vinh rất tán đồng lời này, đích thân hắn đã tiếp xúc với hai người Lý Kiền Ý và Lô Ninh Quốc. Bây giờ nhìn bề ngoài thì bọn họ đang hợp tác nhưng ai dám bảo đảm bọn họ không có hứng thú đối với vị trí kia! Hơn nữa, nếu đã có thể tiến vào bộ chính trị thì há có người nào là đèn cạn dầu chứ.
Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu được phần nào, lúc này Uông Kiều mới cười nói:
- Hiểu chưa? Trong chuyện này cũng không có gì là tuyệt đối cả, vừa rồi tại sao anh lại mượn được sức của bọn họ? Mấu chốt chính là lực lượng nhất định sau lưng em, rất nhiều người không nhìn rõ được lực lượng này!
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Tấn công mọi người đều coi tôi như một công cụ!
Uông Kiều lại khẽ cười nói:
- Anh không phải là công cụ gì cả? Bọn họ muốn lôi kéo được lực lượng sau lưng anh, chỉ cần chiếm được sự ủng hộ của lực lượng sau lưng anh thì đây không chỉ là vấn đề tăng một hai phần thực lực.
Sau buổi nói chuyện với Uông Kiều, Vương Trạch Vinh đã hiểu thêm một phần dụng tâm của bốn người trong ngũ kiệt kia. Nghĩ đến sau lưng mình ngoại trừ hai nhà Hạng, Uông thì cũng có thể nhân cơ hội dựa vào Lão bí thư và tổng bí thư Lâm, lại nghĩ đến lực lượng của các ông bà già kia thì khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Ai mượn thế ai thì giờ cũng khó mà nói, bọn họ muốn mượn thế mình thì sao mình không mượn bọn họ để phát triển Nam Điền. Bọn họ đang tranh đoạt không ngừng, còn mình thì liên tục dùng thành tích để nói. Nếu các ông bà già sau lưng mình đang âm thầm dẫn luồng máu mới vào thì mục đích của bọn họ chắc chắn là hi vọng Trung Quốc có thể chọn được người xuất sắc nhất về các phương diện, mình không phải là không có hi vọng đó chứ? Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Uông Kiều thầm tán thưởng trong lòng, Vương Trạch Vinh này là người có ngộ tính rất cao, mình chỉ vừa điểm một chút là hắn đã có điều tâm đắc rồi!
- Trạch Vinh, tất cả mọi người đều gửi gắm hi vọng vào người anh đó, hiện giờ anh cần phải làm đó là đừng quản tới người ta đang làm gì mà hay cứ làm tốt thành tích là được rồi.
Lúc này Vương Trạch Vinh lại hiểu thêm một phần về con đường mà mình bước đi, hắn cảm thấy mình xem như đã rõ được manh mối ít nhiều.