Vương Trạch Vinh đến Hạng gia thì phát hiện bố mẹ mình đã sớm ở đây.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Bố, mẹ, hai người đến bao giờ vậy?
Vương Đại Hải bực mình nói:
- Cháu sắp sinh mà con không bảo bố mẹ đến. Cũng may là Hàm Yên chu đáo nên phái người đến đón bó mẹ.
Vương Trạch Vinh cũng muốn đến hai người lên Bắc Kinh, nhưng nghĩ Hạng gia là gia tộc lớn quen gặp người quyền quý, hắn sợ bố mẹ mình không quen nên không đi đón. Không ngờ Hàm Yên lại phái người đi đón.
- Bố mẹ mấy hôm nay có đi đâu chơi không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Tiền Thanh Phân nói:
- Sao không đi, mấy hôm nay bố mẹ đi cùng chị Lữ đến các nơi nổi tiếng ở Bắc Kinh xem.
- Trạch Vinh, ở đây sao vào cũng phải kiểm tra?
Tiền Thanh Phân nói.
Vương Đại Hải nói:
- Bà này, bà cho rằng đây là huyện nhỏ của chúng ta sao? Đây đều là lãnh đạo cao cấp ở đó.
- Lãnh đạo thì sao chứ, bọn họ không phải đi vệ sinh sao? Có gì cơ chứ, ông đó, gặp lãnh đạo thì cứ như con giun vậy.
Tiền Thanh Phân nói với Vương Đại Hải.
Sau khi vào nhà thấy Hạng Nam không ở nhà, Hứa Tố Mai đang ở đây. Thấy Hứa Tố Mai đã về, bà nói:
- Tiểu Mật hôm nay còn sợ con bận công việc nên không về kịp.
- Chuyện đúng là hơi nhiều nhưng con cũng đã bố trí xong.
Hứa Tố Mai rõ ràng rất hài lòng vì Vương Trạch Vinh đến, bà nói:
- Tiểu Mật đang trong bệnh viện, mẹ đang định đi thăm.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Con cũng đến.
Sau đó hắn nói với Vương Đại Hải:
- Bố mẹ ở đâu thế?
Vương Đại Hải nói:
- Tạm thời ở đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con đi thăm Hàm Yên đã.
Tiền Thanh Phân nói:
- Bố mẹ cũng muốn đi, cùng nhau đi thôi.
Đám người Hạng Nam bây giờ đang ở chỗ lão thái thái. Đây là nơi các lão lãnh đạo ở nên đề phòng nghiêm ngặt. Xe khi đến cửa thì Vương Trạch Vinh thấy bố mình ngồi thẳng lưng, mặt đầy nghiêm túc. Vương Trạch Vinh đang khó hiểu thì thấy binh lính canh cửa kính chào người trong xe.
Xe đi ra ngoài thì Vương Đại Hải mới ngồi lại bình thường.
Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh không khỏi cười thầm trong lòng.
- Trạch Vinh, anh đã tới.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền chảy nước mắt.
Lữ Hàm Yên khóc làm Vương Trạch Vinh rất lo lắng:
- Sao vậy em?
Lữ Hàm Yên cầm tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Em tưởng con sinh ra nhưng anh cũng không đến.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chuyện này sao anh có thể không tới. Dù nhiều chuyện cũng phải tới, em nghỉ ngơi cho tốt.
Thấy bố mẹ đi vào, Lữ Hàm Yên chào mọi người.
Sau khi hỏi Lữ Hàm Yên một chút thì Vương Trạch Vinh mớ biết bác sĩ nói trong hai ngày tới sẽ sinh.
Hạng Định đi theo đến đây, thấy thế liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, hay là anh về nghỉ ngơi một chút.
- Hai hôm nay anh ở đây, em đưa mấy bác về đi.
Thấy mọi người ở lại cũng không giúp được gì, Hứa Tố Mai nói:
- Được rồi, để Trạch Vinh ở lại đây.
Vương Đại Hải kéo Vương Trạch Vinh ra khỏi phòng bệnh rồi nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, nói một chút, con xem có thể tìm chỗ nào ở gần bệnh viện không? Ở nhà bố vợ con, bố thấy không dễ chịu.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh liền nghiêm túc nói:
- Sao vậy bố, bọn họ đối xử không tốt với bố mẹ sao?
Vương Đại Hải vội vàng xua tay nói:
- Con nghĩ gì thế, bố mẹ vợ con đối xử rất tốt với bố mẹ. Chủ yếu ở đó toàn là lãnh đạo lớn, không ít quan to đến nhà thăm bọn họ. Bố mẹ ở đó không được thoải mái.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu suy nghĩ của Vương Đại Hải. Vừa nãy khi ra ngoài Vương Đại Hải được lính gác cổng coi như thủ trưởng, có lẽ ông không chịu được.
Vương Trạch Vinh nhớ lần trước khi lên Bắc Kinh thì Hạng Tâm Lam đã đưa một chiếc chìa khóa cho mình, nói cho mình một căn biệt thự nên nói:
- Con có một căn nhà ở Bắc Kinh, bố mẹ mà không quen thì đến đó ở vậy.
Vương Đại Hải vui vẻ nói:
- Ở nhà mình vẫn thoải mái hơn.
Mấy ông bà đi rồi, Lữ Hàm Yên vừa ăn hoa quả mà Vương Trạch Vinh gọt, vừa hỏi:
- Trạch Vinh, vừa nãy bố kéo anh ra làm gì thế?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố ở Hạng gia không quen nên muốn ra ngoài ở.
Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Sao vậy anh? Có phải ở nhà tiếp đón không chu đáo?
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh hiểu ý bố. Ở đó toàn quan to nên bố thấy áp lực.
- Em ở trong bệnh viện nên không chăm sóc được bố mẹ. Bố mẹ lại bận công việc, xem ra không tiếp đón chu đáo rồi.
Lúc này Hạng Nam đi tới, thấy vợ chồng thân thiết như vậy, ông rất vui. Ông nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, biểu hiện của con thời gian qua rất tốt.
- Đều do bố chỉ đạo.
Hạng Nam ngồi trên ghế mà nói:
- Tiểu Định đi đón con hả, thằng bé này.
Thấy Hạng Nam có chút khó chịu về Hạng Định, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết nguyên nhân.
- Bố, bố mẹ Trạch Vinh muốn ra ngoài ở.
Lữ Hàm Yên đột nhiên nói với Hạng Nam.
Nghe thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Sao vậy con, ở nhà không quen sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố mẹ con không quen ở nơi nhiều quan to như vậy.
Nghe thấy việc này, Hạng Nam mới yên tâm. Bây giờ Vương Trạch Vinh càng lúc càng quan trọng đối với Hạng gia. Lần này hai vợ chồng Vương Đại Hải đến Bắc Kinh, mấy người Hạng gia cũng rất coi trọng.
Sau khi Hạng Nam về nhà liền tìm Vương Đại Hải. Ông nhiệt tình mời Vương Đại Hải ngồi xuống rồi nói:
- Ông thông gia, tôi nghe Trạch Vinh nói ông muốn ra ngoài ở. Có phải là chúng tôi tiếp đón không chu đáo?
Vương Đại Hải xua tay nói:
- Thằng ranh đó nói gì thế. Hai ông bà đối với chúng tôi rất tốt. Chủ yếu do chúng tôi không quen với hoàn cảnh này.
Thấy Hạng Nam còn lo lắng, Vương Đại Hải nói:
- Ông thông gia, ông là lãnh đạo lớn, chỗ ở toàn là lãnh đạo lớn, nơi này có một ai ra vào đều có cấp bậc cao hơn tôi nhiều. Hôm đó tôi thấy mấy ông lão đánh cờ, mới nói bọn họ vài câu không ngờ bị nói ngay.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Thủ trưởng người ta đánh cờ, ông tham gia vào làm gì.
Hạng Nam hiểu rõ tình hình cũng có chút buồn cười. Hôm đó Vương Đại Hải phê bình cờ của ông kia kém, kết quả ông kia hỏi nguồn gốc của Vương Đại Hải, biết Vương Đại Hải là bộ đội xuất ngũ, lại hỏi đến lãnh đạo. Cấp trên của Vương Đại Hải trong quân đội vừa vặn là ông lão này, vì thế Vương Đại Hải bị mắng cho một trận.
Hạng Nam cười nói:
- Ông thông gia, tôi cũng ở chỗ mẹ tôi mà, ở đây đều là lão lãnh đạo.
Vương Đại Hải thở dài nói:
- Buổi sáng ra đi bộ đều gặp phải lãnh đạo lớn.
Nghe thấy Vương Đại Hải nói như vậy, Hạng Nam không biết nói gì nữa:
- Ông thông gia, tôi thấy như vậy đi. Tôi sẽ bảo Tiểu Mật tìm mua biệt thự cho ông bà. Sau này ông bà đến Bắc Kinh sẽ vào đó ở.
Vương Đại Hải xua tay nói:
- Cần biệt thự gì chứ, Trạch Vinh nói nó có nhà ở Bắc Kinh và bảo chúng tôi đến ở.
Hạng Nam nhìn Vương Đại Hải rồi thầm thở dài một tiếng. Với tình hình gia đình Vương Đại Hải, bọn họ không thể biết quan hệ trong gia tộc lớn là như thế nào. Không ngờ con gái Hạng gia lại lấy một gia đình bình thường như vậy. Cũng may Vương Trạch Vinh có năng lực, nếu không Hạng gia còn không bị người Bắc Kinh cười chết.
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh phát triển càng lúc càng nhanh, tâm trạng Hạng Nam liền vui vẻ. Con rể mình mặc dù còn có tật xấu nhưng tổng thể cũng được.
Sau khi trấn an Vương Đại Hải, Hạng Nam liền đi gặp lão thái thái.
Tâm trạng lão thái thái không quá tốt, thấy Hạng Nam đến bà liền nói:
- Tiểu Mật sinh chưa?
- Con mới đi thăm nhưng vẫn chưa sinh.
Lão thái thái nói:
- Các anh, mẹ không giúp được các anh bao lâu nữa. Có mẹ thì các anh còn được yên ổn. Chẳng may ngày nào đó mẹ đi thì sao?
Hạng Nam cố cười gượng mà nói:
- Mẹ, không phải con đã là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp sao, còn không có ai có thể làm gì con. Hạng gia cũng sẽ không sao.
Lão thái thái nói:
- Tiểu Lâm và Tiểu Lục đấu nhau thế nào rồi?
Hạng Nam biết bà hỏi về hai phó Thủ tướng nên nói:
- Bọn họ cũng chỉ là có cách hiểu khách nhau về công tác nông nghiệp, không có mâu thuẫn quá lớn.
Lão thái thái nói:
- Hai người bọn họ đều có lý của mình. Bây giờ quan trọng là ai có thể nhanh chóng làm ra thành tích.
Hạng Nam nói:
- Công tác Luân chuyển đất đai dần dần có hiệu quả rồi.
- Con là người phụ trách công tác nông nghiệp toàn quốc, nhất định phải làm tốt công tác này mới được. Mẹ sẽ nhân lúc còn sống xem có thể đem con lên làm phó Thủ tướng hay không?
Lão thái thái rất lo lắng vì Hạng gia không có ai làm người nối nghiệp.
Hạng Nam vâng một tiếng rồi đi ra. Tình hình bây giờ càng lúc càng phức tạp, ông mặc dù là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp nhưng đối mặt tình hình phức tạp như vậy cũng cảm thấy bất lực.