Vương Trạch Vinh lo lắng đứng chờ ngoài cửa. Lúc này Vương Trạch Vinh đang rất lo lắng, lại mong chờ. Tính ra Vương Trạch Vinh đã 32, gần 33 tuổi. Đây chính là thời khắc mà con hắn sắp ra đời.
Vợ chồng Hạng Nam, vợ chồng Vương Đại Hải, còn có mấy người Hạng gia đều khẩn trương chờ đợi. Dù là vợ chồng Hạng Nam hay vợ chồng Vương Đại Hải đều có tâm trạng khá giống nhau.
Lữ Khánh Phân cũng rất sốt ruột. Bà nuôi Lữ Hàm Yên từ nhỏ, tình cảm với Lữ Hàm Yên thì không ai sánh được. Bà đã sớm đến đây chờ.
Vương Trạch Vinh không ngừng đi đi lại lại quanh cửa phòng.
Vương Đại Hải nói:
- Con đi lại gì nhiều thế, làm bố chóng cả mặt.
Thực ra ông cũng đang không ngừng đi lại.
Nghe thấy Vương Đại Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh đành phải ngồi xuống. Chẳng qua không đầy vài phút hắn đã đứng lên.
Hạng Nam khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:
- Phải biết trầm tĩnh.
Lúc này trong phòng truyền ra tiếng trẻ em khóc.
Nghe thấy tiếng này, Hạng Nam là người đầu tiên đi tới cửa.
Thấy Hạng Nam vội vàng như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đi sát theo ông.
Một nữ bác sĩ từ trong đi ra, Hạng Nam vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
Bác sĩ nói:
- Là một bé trai kháu khỉnh, mẹ tròn con vuông.
Nghe thấy thế mọi người ở đây đều thở dài một tiếng.
Nhìn Lữ Hàm Yên mệt mỏi nằm trên giường, Vương Trạch Vinh cầm tay cô rồi nói:
- Mệt lắm phải không em?
Lữ Hàm Yên đầy hạnh phúc mà nói:
- Xem con chúng ta đi anh.
Mấy người già cũng đang xem thằng bé, Hạng Nam cười nói:
- Rất tốt, thằng bé rất giống Tiểu Mật.
Vương Đại Hải ở bên nói:
- Trạch Vinh hồi bé cũng như vậy.
Bác sĩ ở bên nói:
- Sản phụ cần được nghỉ ngơi, mời mọi người ra ngoài.
Bệnh viện này là bệnh viện chuyên môn phục vụ các lão cán bộ.
Nghe bác sĩ nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Hàm Yên, em nghỉ ngơi một chút, anh sẽ ở đây.
Lữ Hàm Yên đúng là rất mệt, cô gật đầu rồi nhắm mắt lại mà ngủ.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà cảm thấy rất vui vẻ.
Mấy người già cũng về chuẩn bị đồ ăn, bọn họ cũng đã mệt nên cần về nghỉ ngơi. Vương Trạch Vinh lúc này lại thấy mình rất phấn chấn.
Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, hắn rút thuốc lá ra hút.
Không ngừng hút thuốc, Vương Trạch Vinh không biết vì nguyên nhân gì mà suy nghĩ của mình có chút thay đổi.
Lần đầu tiên Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ về quan niệm gia đình, một cảm giác có trách nhiệm với gia đình không ngừng đánh sâu vào đầu hắn.
Lúc thì nghĩ đến gia đình của mình và Lữ Hàm Yên, lúc nghĩ đến gia đình của mình và Tiểu Giang, lúc thì xuất hiện hình ảnh của Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình làm rất nhiều chuyện không đúng.
Nữ sắc đối với người trong chốn quan trường mà nói có sức phá hoạt rất lớn. Vậy mà có vô số người không ngừng chui đầu vào đó.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc cuối cùng thấy mình không thể bỏ hai người phụ nữ kia, đây là chuyện không có biện pháp. Ngoại trừ hai người phụ nữ đó tìm được hạnh phúc khác, nếu không hắn không thể bỏ các cô.
Đầu Vương Trạch Vinh bắt đầu hỗn loạn. Vương Trạch Vinh có khi tự hỏi mình thật sự không thể làm được một quan chức hoàn toàn thanh liêm. Mình từ trước đến giờ vẫn mượn xu thế mà lên chức, ở vấn đề phụ nữ thì càng có nhiều khuyết điểm.
Nghĩ đến vợ và con trong phòng, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Mình sao thế này, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện đó?
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến quan khí, vì thế hắn liền quan sát.
Nhưng vừa quan sát hắn liền há hốc mồm. Cảnh nhìn thấy làm Vương Trạch Vinh khiếp sợ. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình đã hoàn toàn thành màu đỏ.
Theo Vương Trạch Vinh quan sát chỉ cần lên đến cấp giám đốc sở thì quan khí đều thành màu đỏ. Nhưng quan khí của hắn trước đó vẫn chưa hoàn toàn thành màu đỏ, mà là trắng đỏ giao nhau. Bây giờ đột nhiên quan khí đã hoàn toàn thay đổi.
Quan khí đột nhiên biến hoá như vậy làm Vương Trạch Vinh rất chấn động. Vương Trạch Vinh biết ưu thế lớn nhất của mình là có thể nhìn quan khí, nhờ vào khả năng này thì hắn mới có thể kịp thời hóa giải rất nhiều nguy cơ. Bây giờ quan khí biến hoá nhiều như vậy lại làm hắn trong lúc nhất thời cảm thấy lo lắng.
Vương Trạch Vinh nhớ lúc đầu khi gặp Trương Tất Tường thì quan khí của Trương Tất Tường cũng là như vậy.
Quan khí thành màu đỏ chẳng lẽ mình sẽ phát triển? Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Theo Vương Trạch Vinh phân tích thì quan khí cứ thành màu đỏ ít nhất cũng là nhân viên cấp giám đốc sở có quyền lực lớn trong tay. Lúc ấy Trương Tất Tường là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, quan khí của y cũng toàn là màu đỏ.
Vương Trạch Vinh vẫn không rõ tình hình của mình. Theo lẽ thường hắn đã sớm là cấp giám đốc sở thì quan khí phải biến hết thành màu đỏ. Sao lâu như vậy mà mới được như thế, nguyên nhân là như thế nào?
Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ thì trong phòng đột nhiên có tiếng trẻ con khóc.
Vương Trạch Vinh vào phòng thấy Lữ Hàm Yên đã tỉnh và đang dỗ con. Vương Trạch Vinh thấy thế không khỏi hạnh phúc.
Lúc này mấy người Hạng Nam, Vương Đại Hải cũng đã đến. Bọn họ sao có thể ngủ, ngồi nhà một lúc rồi lại đến đây.
Thấy Lữ Hàm Yên luống cuống tay chân dỗ con, mấy người liền dạy cho Lữ Hàm Yên cách làm.
Thấy không có việc gì để làm, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:
- Con ra ngoài, bố có chuyện cần nói.
Hạng Nam đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc lá, Vương Trạch Vinh vội vàng châm lửa cho ông.
Hai người hút thuốc một lúc, Hạng Nam nói:
- Tình huống gia đình cũng có vẻ giống quan trường vậy.
Vương Trạch Vinh biết đây là Hạng Nam có ý dạy mình nên ngồi ngay ngắn chăm chú lắng nghe.
Hạng Nam nói:
- Con có phát hiện được không, mỗi một quan chức khi phát triển đều cần phải có những điều mình nên làm.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cấp trên có người ủng hộ, bên dưới có người duy trì, như vậy mới làm quan được ạ.
Hạng Nam hút một hơi thuốc rồi nói:
- Đúng thế, gia đình cũng là như vậy. Có người già giúp, bên dưới có con cháu, đó mới là căn cơ. Chỉ có cấp trên không có cấp dưới là không được. Có cấp dưới nhưng không có cấp trên giúp cũng không được. Khi con có con thì mới có thể cảm nhận sự quan trọng của việc này. Có con thì sẽ có trách nhiệm, con sẽ cố gắng tạo phúc cho đời sau.
Hạng Nam nói như vậy nhưng thực ra Vương Trạch Vinh không hiểu cho mấy.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Con có phát triển là con làm quan nhưng không có trách nhiệm mấy phải không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Con hầu hết chỉ là phó, ngay cả Phó thị trưởng thường trực cũng là phó. Chỉ có đến Sở nông nghiệp mới làm giám đốc.
Hạng Nam ní:
- Đây giống như còn làm người đứng đầu gia đình vậy. Bởi vì vẫn không nắm được quyền lực nên uy tín trong một gia đình không cao. Chỉ có khi con chính thức thành người đứng đầu của gia đình, con mới biết gia đình đó nên làm như thế nào, năng lực quản lý gia đình của con mới tăng lên.
- Bố, ý của bố là con vẫn không có năng lực tự cáng đáng công việc?
Hạng Nam gật đầu nói:
- Con còn cần phải học hỏi thêm. Nếu không con sẽ không thể tiến xa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con bây giờ đã là giám đốc sở, phụ trách công tác nông nghiệp toàn tỉnh thì chắc sẽ bù đắp được chứ?
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Đó chỉ là một mảng mà thôi. Nếu con muốn tiến lên thì cần phải đến một thành phố rèn luyện, chỉ có như vậy thì con mới có tư cách đấu tranh với người khác.