Chuyện Lữ Hàm Yên sinh con không phải chuyện lớn đối với Hạng gia. Nhưng thời gian này Vương Trạch Vinh không ngừng tiến bộ nên người Hạng gia bắt đầu coi trọng. Hơn nữa Hạng gia cũng muốn nhân cơ hội này để tập trung nghiên cứu việc của từng người.
Hạng Thành so với lần trước đã già đi một chút. Vương Trạch Vinh nhìn người con trai cả của Hạng gia thì thấy quan khí của ông không thay đổi. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Hạng Thành công tác nhiều năm như vậy mà không tiến thêm một bước nói rõ năng lực không mạnh. Từ tình hình Hạng Thành bây giờ có thể thấy ông duy trì cục diện Hạng gia đã tốn không ít tâm trí.
Vương Trạch Vinh lại nhìn Hạng Kiền – Phó bí thư Tỉnh ủy Hải Châu. Quan khí của ông không thay đổi nhiều, chẳng qua Vương Trạch Vinh cẩn thận thấy quan khí của ông bắt đầu có dấu hiệu tản mát. Quan trường chính là như vậy, không tiến sẽ lui. Mấy năm không thể tiến triển nói rõ các phương diện của ông không đủ.
Lại xem người cùng lứa với mình, Hạng Định đã không thể làm quan, hội nghị lần này thì y cũng chỉ cơ sở thân phận đi theo Hạng Tâm Lam kinh doanh mà tham gia. Bây giờ có hai người một là Hạng Đào, một là Hạng Quang. Vương Trạch Vinh có thể thấy quan khí của bọn họ không thay đổi nhiều. Một năm qua Hạng gia dồn không ít tâm trí vào hai người này, có thể lên chức Thị trưởng thì cũng coi như bọn họ tiến bộ.
Hạng Thành lên tiếng đầu tiên:
- Lão Tam, lần này coi như việc vui. Về sau nên để đám con cháu giao lưu nhiều hơn. Con của Tiểu Đào và Tiểu Quang đều mang tới đây, phải để bọn nó bồi dưỡng tình cảm.
Hạng Nam nói:
- Em cũng nghĩ thế. Ngoài bọn họ, em thấy đám Tiểu Đào cũng nên trao đổi với Trạch Vinh nhiều hơn. Bây giờ mọi người đã là người nhà, một gia đình không có sự đoàn kết là không được.
Hạng Thành nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, cháu bây giờ cũng đã là giám đốc sở, chắc sẽ có nhiều tiếng nói chung với Tiểu Đào và Tiểu Quang. Bác thấy mấy đứa nên trao đổi nhiều hơn, có thể giúp nhau thì nên giúp.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ hai người kia bình thường vẫn ra vẻ hơn người, mình không phải không muốn trao đổi với bọn họ, mà họ không muốn. Tuy nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn nói:
- Cháu sẽ làm như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh có vẻ đối phó, Hạng Thành nói với Hạng Đào:
- Tiểu Đào, lần này Trạch Vinh không dễ gì lên Bắc Kinh, mấy hôm nay các đứa phải đưa Trạch Vinh đi lại nhiều vào, có thể quen vài người thì cũng tốt…
Hạng Đào thấy bố mình nói như vậy liền cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Vâng, không vấn đề gì ạ.
Trong mắt Hạng Đào thì y vẫn không coi trọng Vương Trạch Vinh. Theo y thấy Vương Trạch Vinh có xuất thân thấp và không xứng với Lữ Hàm Yên. Nhưng không ngờ chỉ trong vài năm Vương Trạch Vinh đã thành giám đốc sở, ngang bằng với bọn họ. Bây giờ Hạng Đào không thể không coi trọng Vương Trạch Vinh.
Hạng Thành coi như hài lòng với câu nói này của Hạng Đào, ông nhìn Hạng Nam mà nói:
- Lão Tam, lần này cấp trên sẽ có thay đổi một chút. Tôi thấy nếu hoạt động tốt thì chú có cơ hội trở thành phó Thủ tướng.
Hạng Kiền thở dài một tiếng mà nói:
- Nếu bố còn sống thì chuyện này coi như hoàn toàn chắc chắn. Đáng tiếc, lão thái thái không có quá nhiều tác dụng.
Vừa nghe đến lão thái thái, tâm trạng mọi người liền nặng nề. Lão thái thái bây giờ càng lúc càng yếu, chẳng may bà đi mà Hạng gia đừng trông mong Hạng Nam sẽ thành phó Thủ tướng. Đương nhiên nếu bây giờ Hạng Nam có thể thành phó Thủ tướng thì Hạng gia coi như sẽ trở lại, còn có thể phát triển.
Hạng Thành nói:
- Chuyện tại người, bây giờ tranh đấu càng lúc càng lợi hại. Sắp đến đợt bầu cử, nhân lúc lão thái thái còn có thể ảnh hưởng thì mau chóng xúc tiến việc này.
Nghe thấy Hạng Nam có thể trở thành phó Thủ tướng, không chỉ đám người Hạng Đào mà ngay cả Vương Trạch Vinh cũng hưng phấn. Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Hạng Nam thì thấy có không ít màu tím, như vậy là có thể lên một tầng. Chẳng qua Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí màu tím của Hạng Nam không quá ổn định.
Hạng Nam nói:
- Từ các phương diện thì em có khả năng. Chẳng qua cạnh tranh rất quyết liệt, quan trọng bây giờ là giữ được vị trí. Em xem Hạng gia bây giờ nên nghiên cứu phương hướng phát triển của Trạch Vinh. CHo dù đời chúng ta không thể phát triển, nhưng đời sau nếu có thể chống đỡ được thì Hạng gia sẽ không ngã.
Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Hạng Đào và Hạng Quang hơi đổi. Mặc dù không rõ, nhưng hắn có thể thấy vẻ không phục của bọn họ.
Hạng Kiền nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trong thời gian này bác vẫn chú ý đến sự phát triển của Trạch Vinh. Trạch Vinh đúng là rất thuận lợi. Chẳng qua bác có một điểm lo lắng đó là Trạch Vinh vẫn luôn làm phó, chưa có kinh nghiệm làm người lãnh đạo một phương nên muốn tiến thêm bước nữa sẽ khá khó khăn.
Hạng Kiền mặc dù chỉ là Phó bí thư Tỉnh ủy nhưng ánh mắt của ông rất độc, một cái là chỉ ra vấn đề của Vương Trạch Vinh.
Hạng Tâm Lam nghe một lúc, đến bây giờ mới mở miệng nói:
- Trạch Vinh chủ yếu là không có cơ hội. Em thấy các anh nên giúp Trạch Vinh một phen, để Trạch Vinh làm Thị trưởng hay Bí thư gì đó. Chỉ cần có thành tích nhất định thì sẽ dễ dàng tiến thêm bước nữa.
Hạng Thành nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, cháu suy nghĩ thế nào?
Câu này làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Trong mấy lần hội nghị trước thì về cơ bản chưa từng điểm danh nhắc đến hắn. Lần này hắn cũng chỉ đến nghe mà thôi. Thấy Hạng Thành đột nhiên hỏi mình, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ cháu chỉ là một giám đốc sở. Công tác ở Sở nông nghiệp là công tác có tính toàn cục, Tỉnh ủy rất coi trọng công tác nông nghiệp, đặc biệt là công tác Luân chuyển đất đai, cháu dự định làm tốt công việc này.
Hạng Kiền nói:
- Công tác Luân chuyển đất đai do Phó thủ tướng Lục phụ trách và có xu thế không đạt mục đích không thể bỏ qua. Nhưng phó Thủ tướng Lâm lại phản đối công tác này. Trạch Vinh không nên tham gia vào thì tốt hơn.
Hạng Thành nhìn Hạng Nam mà nói:
- Khóa tới hai người bọn họ đều có thể lui về, việc này cần phải nghĩ kỹ rồi nói.
Hạng Nam nói:
- Phó thủ tướng Lục vẫn có ấn tượng tốt đối với Trạch Vinh. Theo em biết thì Phó thủ tướng Lục sẽ đến tỉnh Giang Sơn khảo sát công tác Luân chuyển đất đai.
Vương Trạch Vinh nghe bọn họ nói chuyện thì trong lòng có chút chần chờ. Mình vốn hy vọng nhờ Phó thủ tướng Lục có ấn tượng tốt mà lên chức, nhưng bây giờ xem ra đó là con dao hai lưỡi.
- Trạch Vinh, Uông Nhật Thần đối với cháu như thế nào?
Hạng Thành hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông đối với cháu rất tốt.
Hạng Thành lại nhìn Hạng Nam mà nói:
- Lão Uông khóa tới cũng sẽ lui.
Hạng Nam nói:
- Nghe nói cháu gái của Uông gia sắp kết hôn.
Hạng Đào nói:
- Con đường này quá xa, khó tạo quan hệ.
Hạng Kiền nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, cháu có biết là Uông Nhật Thần có cháu gái sắp kết hôn không?
Ông nói như vậy, mấy người đều nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Uông Kiều mời cháu đến tham gia hôn lễ của cô ấy.
Hả. Hạng Quang không khỏi hâm mộ.
- Con quen Uông Kiều?
Hạng Nam có chút khó hiểu, đây là điều ông không ngờ. Theo ông nghĩ Vương Trạch Vinh phải thông qua Uông Phỉ mà từ từ tiếp cận Uông Kiều. Thật không ngờ Vương Trạch Vinh quen Uông Kiều, mà còn được Uông Kiều mời đến tham gia hôn lễ.
Hạng Thành cũng có chút hưng phấn mà nói:
- Rất tốt, rất tốt, mấy đứa phải quan hệ nhiều vào. Hôn lễ của Uông Kiều, cháu nhất định phải đi.
Hạng Thành vẫn ở Bắc Kinh nên hiểu tình hình hơn người khác. Ông chồng của Uông Kiều về cơ bản đã được quyết định làm Tổng bí thư khóa tới. Nếu không có gì thay đổi ông ta nhất định sẽ lên đỉnh. Nếu như Vương Trạch Vinh có thể tạo quan hệ với ông ta, điều này có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của Vương Trạch Vinh.
Hạng Nam nói:
- Phải mau chóng đưa Vương Trạch Vinh ra khỏi Sở nông nghiệp, không nên tiếp tục tham gia công tác Luân chuyển đất đai.
Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
Hạng Kiền nói:
- Rất đúng, dù là Lục Lâm đấu như thế nào thì Trạch Vinh cũng không nên dấn vào quá sâu. Ở tình hình hiện nay Uông Nhật Thần cũng không muốn chen vào. Nhiệm vụ quan trọng của mọi người bây giờ là xúc tiến để người kia lên đỉnh.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ ý của Uông Nhật Thần. Hắn vốn khó hiểu sao gần đây Uông Nhật Thần lại cứ thu tay lại, bây giờ nghe xong coi như hiểu. Bây giờ sắp đến đại hội Đảng, tất cả đều phải ổn định để quá độ, không thể xảy ra chuyện gì. Nếu ảnh hưởng người kia lên đỉnh thì mình là một giám đốc sở nhỏ nhoi sao có thể tồn tại.
Hạng Thành nói:
- Đây chính là một cơ hội, có lẽ Uông Nhật Thần đang suy nghĩ việc này.