Hạng Nam nói:
- Tình hình tỉnh Sơn Nam càng lúc càng phức tạp. Chương Kiều Cương muốn đổi nơi khác, các anh thấy việc này nên như thế nào?
Hạng Nam nói ra điều này làm Hạng Đào hơi biến sắc:
- Chương Kiều Cương này làm như thế nào vậy chứ? Một tỉnh cũng không giữ được, chú đi không phải đã có an bài sao?
Hạng Kiền cũng nói:
- Tỉnh Sơn Nam là căn cứ địa của Hạng gia chúng ta, sao có thể dễ dàng bỏ được.
Hạng Nam nói:
- Quan trường chính là như vậy, rất nhiều người thấy Hạng gia suy yếu liền muốn chống phá. Hai năm nay Chương Kiều Cương khá khó khăn.
Vương Trạch Vinh không ngờ tình hình tỉnh Sơn Nam lại phức tạp như vậy, ngay cả người Hạng hệ có vẻ cũng không còn đất dung thân. Nghĩ đến chuyện về Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bố, Trương thúc thế nào rồi ạ?
Hạng Nam đương nhiên biết Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường có tình cảm, ông nói:
- Trương Tất Tường là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa gần đây anh ta phụ trách công tác Luân chuyển đất đai rất được Phó thủ tướng Lục khen ngợi nên chắc không có vấn đề gì.
Nghe thấy Trương Tất Tường không có vấn đề gì, Vương Trạch Vinh ít nhiều yên tâm.
Theo tình hình hiện nay có thể thấy Hạng gia đúng là đang xuống dốc. Điều này làm Vương Trạch Vinh cảm thấy nguy hiểm. Mình phải mau chóng đi phụ trách một thành phố rồi không ngừng phát triển.
Hạng Thành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, nói Chương Kiều Cương tạm thời không nên động. Mấy người chúng ta hoạt động một chút xem có thể đưa người nào đó đến tỉnh Sơn Nam để tăng cường lực lượng cho anh ta.
Hạng Nam nói:
- Em cũng nghĩ thế. Bỏ tỉnh Sơn Nam sẽ rất không tốt đối với Hạng gia. Đó là căn cứ của Hạng gia, tăng cường lực lượng cho Chương Kiều Cương là điều nên làm.
Sau đó Hạng Tâm Lam liền thông báo tình hình kinh doanh của Hạng gia.
Theo lý thuyết các cán bộ lãnh đạo không nên rõ ràng nói chuyện buôn bán, Vương Trạch Vinh từ từ hiểu được Trung ương mặc dù có ra không ít văn bản về việc này, nhưng những văn bản đó không thể chấp hành. Văn bản không ngừng ra nhưng quan chức vẫn làm kinh tế.
Hạng Tâm Lam nói:
- Tình hình bây giờ rất không tốt, chúng ta vốn có không ít mối làm ăn ở các tỉnh. Nhưng sau khi lão gia tử mất thì từng bước bị chèn ép, kinh doanh của chúng ta càng lúc càng kém đi. Cũng may công ty sản xuất ô tô và thị trường nước V mà Vương Trạch Vinh mới khai thác được. Chúng ta bây giờ đang tiến hành hợp tác với bên nước V.
Hạng Tâm Lam nói đến đây liền nhìn Hạng Định:
- Thị trường nước V tôi định giao cho Tiểu Định phụ trách. Dù sao cũng có Trạch Vinh phối hợp nên không có vấn đề gì.
Hạng Kiền trừng mắt nhìn Hạng Định, ông đúng là thất vọng với người con này.
Phát hiện tình hình ở đây không tốt đối với mình, Hạng Định đứng lên nói:
- Con đi thăm bà.
Nói xong y đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
- Thằng ranh này.
Hạng Kiền mắng một câu.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người đều tự tản mát.
- Trạch Vinh, tối anh mang chú đi làm quen vài người bạn.
Hạng Đào mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Vậy làm phiền đại ca.
Hạng Định lúc này không biết từ đâu chui ra nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, tối em mang anh đi chơi.
Vương Trạch Vinh nhìn vợ chồng Hạng Đào đang đi ra ngoài mà nói:
- Đào ca nói tối mang anh đi gặp vài người bạn.
Hạng Định bĩu môi nói:
- Bạn của anh ta toàn là đám người trong giới giải trí, có gì mà phải làm quen.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Sao chú có thái độ với giới giải trí như vậy?
Hạng Định nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Ông ta đi gặp tình nhân, kéo anh đi để lấy anh làm tấm bia mà thôi.
Vương Trạch Vinh thấy vợ chồng Hạng Đào sóng vai đi ra ngoài nên nói:
- Anh thấy vợ chồng bọn họ rất tốt mà?
Hạng Định cười nói:
- Việc này mấy anh em đều biết. Vợ chồng ông ta sớm có mâu thuẫn rồi.
- Đi, đi ra ngoài chơi thôi.
Hạng Định kéo Vương Trạch Vinh ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chị chú vừa sin hem bé, anh muốn đến thăm.
Hạng Định giơ ngón cái lên nói:
- Đúng là Vương ca chung tình.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi đỏ mặt. Tình huống của mình thì hắn biết. Nói mình chung thủy ư, mình có cả hai vợ bé.
Đối với tình hình Hạng gia, Vương Trạch Vinh vẫn không quá quan tâm. Hôm nay sau khi hội nghị kết thúc, thấy mấy người Hạng gia bắt đầu coi trọng mình, Vương Trạch Vinh ít nhiều có cảm giác vui vẻ, cũng muốn hiểu thêm tình hình Hạng gia. Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh hỏi Hạng Định về tình hình mấy anh em Hạng gia.
Hạng Định gần như có gì nói hết ra với Vương Trạch Vinh. Hạng Đào lấy Lưu Nhược Bình là hôn nhân chính trị. Bởi vì Lưu Nhược Bình rất đẹp nên mới đầu Hạng Đào cũng thích cô ta. Nhưng Lưu Nhược Bình chưa bao giờ thích Hạng Đào. Vì lấy được Lưu Nhược Bình, Hạng Đào liền dẫn bố Lưu Nhược Bình đến gặp bố mình. Lúc ấy lão gia tử còn sống, bố Lưu Nhược Bình thấy Hạng gia có thế lực lớn như vậy nên ép con gái lấy Hạng Đào.
Sau này bố Lưu Nhược Bình dựa vào thông gia với Hạng gia mà lên làm chủ tịch tỉnh. Ông ta nghĩ đến chuyện lúc trước, hơn nữa Hạng lão gia tử đã mất nên không còn quá nhiều liên lạc với Hạng gia.
Nghe Hạng Định nói, nguyên nhân tan vỡ của hôn nhân giữa Hạng Đào và Lưu Nhược Bình còn một nguyên nhân khác. Hạng Đào rất thích nữ ngôi sao, thông qua quyền thế trong tay mà thầm nuôi hai ba nữ ngôi sao.
Thấy Vương Trạch Vinh ngạc nhiên như vậy, Hạng Định cười nói:
- Đại ca là như vậy, nhị ca cũng thế. Anh đừng nhìn nhị ca nghiêm nghị như thế, anh ta cũng nuôi một nữ Mc đó.
Vương Trạch Vinh cau mày nói:
- Sao chú biết mấy việc này?
Hạng Định cười nói:
- Chuyện của bọn họ sao có thể giấu được em. Chẳng qua việc này anh không được nói ra, nếu không hai người bọn họ sẽ ăn em đó.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định rồi nói:
- Thế chú định bao giờ thì lấy vợ?
Hạng Định thở dài nói:
- Hôn nhân của em không do em làm chủ được. Em bây giờ nhân lúc còn độc thân mà chơi mấy người đẹp, chờ khi kết hôn sẽ không được tự do như vậy.
Thấy vẻ mặt này của Hạng Định, Vương Trạch Vinh nói:
- Có mục tiêu chưa?
Hạng Định nói:
- Nhanh thôi, nghe bố em nói thì sắp đính hôn.
Xe chạy được nửa đường, Hạng Định chỉ vào một nơi xa xa mà nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh thấy không, Đào ca và chị dâu tách ra rồi đó.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Lưu Nhược Bình từ trên xe Hạng Đào đi xuống, sau đó vẫy xe taxi.
- Muốn theo dõi bọn họ không?
Hạng Định hỏi.
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định rồi cười nói:
- Thằng ranh này, anh không rảnh như vậy. Mau đưa anh đến chỗ chị.
Hạng Định cũng cười nói:
- Thời gian này em nhàn đến phát sợ, tốt hơn hết là về khi em làm Chủ tịch huyện. Vốn định tìm chút việc nhưng anh không có hứng thì thôi.
Hạng Định này khá thú vị, khi làm quan thì không thích làm, bây giờ lại muốn làm.
- Đời người vốn là rất nhiều mâu thuẫn hợp lại. Nếu không muốn ngồi không thì chú lại đi làm quan đi?
- Được rồi, em cứ như thế này thôi. Hôm nay nghe xong bác và bố nói chuyện, nói thật em đã nguội lạnh. Chẳng may Hạng gia thật sự không được thì em không biết sẽ như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói:
- Dù như thế nào thì chú cũng tốt hơn người dân bình thường nhiều. Tiền dùng không hết, chú lo gì chứ?
Hạng Định nói:
- Vương ca, anh không biết thôi, trong vòng tròn này mọi người so nhau về mặt mũi. Nếu Hạng gia suy sụp, đừng nhìn đám người suốt ngày xưng anh em với nhau, lúc đó chắc chẳng còn ai nhớ đến em. Đến lúc đó chỉ có đường ra nước ngoài.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không nghiêm trọng như chú nói chứ?
Hạng Định nói:
- Vương ca, nói thật với anh, Hạng gia có thế lực lớn trong thời gian dài thì đã đắc tội bao nhiêu người? Đến lúc đó bọn họ hợp lại thì anh nghĩ chúng ta sẽ sống tốt được sao?
Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Định mà nói:
- Chú nếu biết thế sao còn rời khỏi quan trường. Có thêm một người cũng có thêm một phần lực lượng mà.
Hạng Định cười khổ nói:
- Vương ca, anh không thể không nhìn ra em không thích hợp làm chính trị mà.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Hạng Định cười khổ nói:
- Em hiểu tình hình của mình. Em không thích hợp làm chính trị.
Nói đến đây, Hạng Định đột nhiên nói:
- Vương ca, Hạng gia chỉ có thể dựa vào anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đại ca và nhị ca bây giờ đều là Thị trưởng, phải dựa vào bọn họ mới đúng.
Hạng Định nói:
- Vương ca, dù anh nghĩ như thế nào thì anh bây giờ không thể thoát khỏi quan hệ với Hạng gia. Hạng gia mà xảy ra chuyện thì anh cũng bị ảnh hưởng. Cho nên anh và Hạng gia là cùng chung hoạn nạn. Hạng gia không rời được anh, anh cũng vậy. Em coi như đặt hết cửa vào anh, dù như thế nào thì em cũng sẽ dựa vào anh.