Quế Bình có quyết định nếu Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng thật sự quan hệ thân mật thì mình sẽ dựa vào Vương Trạch Vinh. Đi theo Vương Trạch Vinh là lựa chọn tốt nhất.
Vương Trạch Vinh lúc này đi theo Thủ Tướng tham gia hội nghị giao lưu với mấy nước.
Tham gia hội nghị này, đặc biệt thấy Thủ Tướng trao đổi với các nước, Vương Trạch Vinh coi như thấy rõ đây là nơi luôn vì lợi ích.
Vương Trạch Vinh thầm than lãnh đạo các nước đang cố gắng tranh thủ lợi ích cho nước mình.
Làm cho Vương Trạch Vinh bực mình là mấy nước nhỏ. Bọn họ coi phiếu trong tay mình là vũ khí hạt nhân, không ngừng mặc cả với Trung Quốc.
Đối với tình hình như vậy, cách ứng phó của Thủ Tướng làm Vương Trạch Vinh rất phục, hóa giải từng vấn đề, biểu hiện ra sự rộng lượng của Trung Quốc, cũng đạt được thứ mà Trung Quốc cần.
Lô Kiến Thành bỏ máy xuống mà ngồi ngẩn ra đó không có động tĩnh.
Chẳng lẽ mình có vấn đề?
Y thầm nhủ như vậy.
Lần này bị cảm đúng là rất nặng, cũng may liên tục truyền nước nên mới khôi phục lại được. Y vừa gọi điện cho Quế Bình nhằm hỏi về tình hình của Thủ Tướng.
Kết quả làm Lô Kiến Thành rất lo lắng. Quế Bình trong điện thoại không nói rõ ràng nhưng đã lộ ra một nội dung quan trọng. Vương Trạch Vinh có quan hệ rất tốt với Thủ Tướng, Thủ Tướng còn yêu cầu Quế Bình ủng hộ công việc của Vương Trạch Vinh.
Đây là tin rất quan trọng.
Lô Kiến Thành cảm thấy mình rất lo lắng.
Lô Kiến Thành biết tình hình của mình. Bởi vì mình là người của Thủ Tướng nên mới phát triển được như thế này. Nhưng sau khi Thủ Tướng lên chức thì lo nhiều đến lợi ích quốc gia. Mình không làm tốt công việc thì sẽ không được Thủ Tướng hài lòng.
Thủ Tướng không ngờ yêu cầu Quế Bình ủng hộ công việc của Vương Trạch Vinh, điều này là như thế nào? Chẳng lẽ nói Vương Trạch Vinh đã dựa vào Thủ Tướng? Nếu là như vậy thì Vương Trạch Vinh muốn thay mình là quá dễ dàng.
Lô Kiến Thành lắc đầu và biết Vương Trạch Vinh là con rể Hạng Nam, không thể có chuyện kia.
Lô Kiến Thành không thể nghĩ rõ nên đành bỏ qua.
Lúc này Phó bộ trưởng Cao Lâm Sinh đi vào. thấy Lô Kiến Thành ngồi đó liền quan tâm nói:
- Bộ trưởng Lô, bị bệnh thì phải yên tâm nghỉ cho khỏe chứ. Sao Bộ trưởng đã đến công tác rồi?
- Lão Cao đến à, mau ngồi. Biết sao được, công việc nhiều như vậy mà.
- Mọi người đúng là nên học tập Bộ trưởng.
- Có chuyện gì vậy?
Lô Kiến Thành hỏi.
- Câu lạc bộ Toản Tinh mát xa rất tốt. Bộ trưởng mới bị cảm thì đến đó xông hơi, mát xa sẽ rất có lợi cho sức khỏe. Bộ trưởng đi chứ?
Lô Kiến Thành liền nói:
- Đến mát xa thôi.
- Được, cứ như vậy đi. Lần trước tôi bị cảm đến đó xông hơi một chút là khỏi ngay.
Hai người cười cười đi ra ngoài.
Lúc này Quế Bình đang ngồi đó mà suy nghĩ. Hai hôm nay y càng lúc càng thấy rõ quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng rất tốt. Thủ Tướng rất coi trọng Vương Trạch Vinh. Lúc hai người tập Thái cực quyền thì nói chuyện rất vui vẻ.
Lô Kiến Thành gọi điện tới, Quế Bình biết ý của đối phương. Lô Kiến Thành đây là muốn hiểu rõ quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng. Quế Bình liền thuận thế ám chỉ cho Lô Kiến Thành biết.
Đối với Quế Bình mà nói, y bây giờ gặp phải một vấn đề là sau đây nên dựa vào ai.
Cứ nghĩ đến việc này là Quế Bình có chút đau đầu. Chuyện vốn dễ dàng đến bây giờ lại rất phức tạp. Từ tình hình có thể thấy Vương Trạch Vinh cũng được Thủ Tướng coi trọng.
Bỏ đi, ý kiến của ai chính xác thì bỏ phiếu cho người đó.
Quế Bình chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn như vậy.
Vương Trạch Vinh mấy hôm nay rất bận, tham gia đủ loại yến tiệc. Trung Quốc phát triển khiến nhiều nước muốn đến Trung Quốc đầu tư. Vì thế trao đổi thương mại là rất nhiều. khách sạn mà đoàn Trung Quốc ở cũng có vài đoàn nước khác. Cứ sau khi hội nghị chính thức kết thúc, tối mọi người liền tổ chức hoạt động riêng.
Không đến cấp độ này thì đúng là không biết cuộc sống của các lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh quan sát thì thấy quan chức Trung Quốc rất chú ý hình ảnh nhưng mấy lãnh đạo nước khác lại rất tùy ý. Ở trong các bữa tiệc đầy náo nhiệt.
Ban ngày mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc nhưng sau khi tham gia các bữa tiệc lại khác hẳn.
Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện với Thủ Tướng về công việc.
Thủ Tướng rất thân thiết hỏi Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, hai hôm nay thế nào?
- Thủ Tướng, mọi người sau mấy lần hội đàm đã có cái nhìn chung trong quan hệ thương mại, không ít bạn bè các nước đều muốn đầu tư vào Trung Quốc. Chúng tôi đang phái các tổ chuyên gia bàn với bọn họ.
- Trung Quốc đang trong thời kỳ phát triển rất nhanh, phải hấp dẫn các tập đoàn, công ty lớn trên thế giới vào Trung Quốc, trách nhiệm của các đồng chí là rất lớn. Hội nghị như vậy thực ra chú ý chính là công tác của các đồng chí. Xúc tiến thương mại chủ yếu là đạt hiệu quả tuyên truyền. Trước đây Trung Quốc tuyên truyền không tốt nên người nước ngoài ấn tượng về Trung Quốc rất ít. Như vậy rất không tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng là như vậy, lần này chúng tôi đã cố gắng thể hiện hết tinh túy của Trung Quốc. Tôi thấy cũng có thành công lớn.
Thủ Tướng gật đầu nói:
- Chúng ta phải làm được như vậy để thể hiện tốt hình ảnh Trung Quốc, sẽ thuận lợi cho thu hút đầu tư.
Vương Trạch Vinh không tiện phê bình công tác tuyên truyền của quốc gia nên không nói đến việc này nữa.
Một lúc sau Thủ Tướng nói:
- Đây là một vấn đề lớn. Các đồng chí cần phải chú ý nhất chính là tuyên truyền sự phát triển của Trung Quốc, làm cho người nước ngoài thấy một Trung Quốc toàn diện.
- Xin Thủ Tướng yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác này.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh thấy một nhóm phụ nữ nước Pháp từ xa đi tới.
Thủ Tướng thấy thế liền hỏi người bên cạnh:
- Xảy ra chuyện gì?
- Những người này đến tham gia hội nghị của nước Georgia, nguyên nhân cụ thể không rõ.
Thủ Tướng không nói gì nữa mà đi về phía này.
Thủ Tướng rời đi, Vương Trạch Vinh một mình không có việc gì liền đến phòng tập thể hình.
Nơi này cũng có quan chức vài nước, thấy Vương Trạch Vinh tới, mọi người liền chào hỏi.
- Bộ trưởng Vương, tôi đã xem các bài báo về anh. Thái cực quyền của anh rất lợi hại, có thể luyện không?
Một người nước Anh đi tới nói.
Vương Trạch Vinh thấy là Bộ trưởng Bộ Thương mại Anh - Kevin Adams liền cười nói:
- Truyền thông phóng đại thôi mà.
- Bộ trưởng Vương, lúc thích hợp đến nước tôi thăm quan chứ?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu có cơ hội.
Bởi vì nhiều người nước ngoài hỏi về Thái cực quyền, Vương Trạch Vinh đành phải rời khỏi phòng tập thể hình.
Vương Trạch Vinh đang đi về chỗ ở thỉ thấy tổng thống Mỹ Kenxi đang tức tối nói gì đó.
Thấy phiên dịch Bộ Thương mại cũng ở đây, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có việc gì thế?
Phiên dịch cười nói:
- Tổng thống Kenxi đang mắng người Georgia làm ầm nên không thể nghỉ ngơi.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nói:
- Sao lại như vậy?
Phiên dịch liền vội vàng giải thích.
Nghe xong Vương Trạch Vinh mới hiểu thì ra Kenxi đang mắng tổng thống Georgia phái người tìm mười mấy cô gái đứng đường ở Paris rồi làm ồn ào ở đây khiến y không thể ngủ.
Vương Trạch Vinh lắc đầu không hỏi nữa, hắn đi về phòng mình.
Hôm sau báo chí Paris đăng tin về việc tối qua. Vương Trạch Vinh đọc báo mới biết người Georgia mời mười mấy cô gái về làm ầm ĩ, điều này khiến Kenxi ở gần đó bực bội vì không được mời. Điều này cũng làm cho người Georgia bực bội, bọn họ nói đây là mình liên hoan, quan hệ gì tới người nước Mỹ, mời Kenxi hay không là tự do của bọn họ.
Thủ tướng lắc đầu nói:
- Đúng là chuyện trẻ con.
Vương Trạch Vinh cũng thở dài một tiếng:
- Lãnh đạo người nước ngoài sao lại như vậy nhỉ?
Quế Bình cũng nói:
- Người Georgia cũng đúng là, mời Kenxi tới tham gia là được mà. Như vậy có phải yên không.
Một Bộ trưởng khác nói:
- Đây là do văn hóa phương Tây khác với chúng ta, có vài điều chúng ta không thể giải thích.
Thủ tướng cười nói:
- Các đồng chí không nghĩ việc này nữa, lo làm việc đi.
Vương Trạch Vinh đang thầm suy nghĩ lãnh đạo quốc gia là một nghề khá nguy hiểm đó chứ. Không nói cái khác, chỉ riêng việc gặp mặt rồi ôm hôn thì có phải sẽ bị lây bệnh không?
Thấy chuyện của lãnh đạo người nước ngoài, Vương Trạch Vinh cảm thấy chuyến đi này có kết quả rất tốt.
Các cuộc hội đàm nhanh chóng kết thúc, Thủ tướng và các lãnh đạo cao cấp bắt đầu về trước.
Nhìn quan chức người nước ngoài không ngừng rời đi, Vương Trạch Vinh có cảm giác mình đi tới một thị trường lao động nhiều màu sắc.