Sau khi nói chuyện với Hoa Khánh Anh, hai người từ từ ăn ý. Hoa Khánh Anh sau khi biết ý của ông bố liền bắt đầu có ý liên minh với Vương Trạch Vinh. Hoa gia đang đi xuống, có thể không đối đầu với Vương Trạch Vinh là tốt nhấp.
Hoa Khánh Anh biết tình hình ở Bộ Thương mại. Lô Kiến Thành mặc dù có Thủ tướng làm chỗ dựa nhưng so sánh thì Vương Trạch Vinh có giá trị cao hơn. Đây chính là điều tốt hơn Lô Kiến Thành nhiều.
Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ vì việc này, hắn tỏ rõ sự tôn trọng đối với Hoa Khánh Anh.
Sáng hôm sau khi đi làm thì nghe tin Lô Kiến Thành vào viện, Vương Trạch Vinh vội vàng bảo người mang hoa quả theo, hắn cũng tự mình tới bệnh viện thăm Lô Kiến Thành.
Khi thấy Lô Kiến Thành, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Hai mắt Lô Kiến Thành húp lại, giọng yếu ớt mà nói:
- Trạch Vinh, mai cùng Thủ Tướng đi Paris, công việc chuẩn bị đến đâu rồi?
Lô Kiến Thành cố gượng sức mà hỏi.
- Bộ trưởng Lô yên tâm, chuyện đã chuẩn bị xong, lần này nhất định không có vấn đề gì.
- Vậy là tốt rồi. Tôi bị cảm quá đột nhiên, cả người mệt mỏi. Có lẽ hôm qua trúng gió.
- Bộ trưởng Lô, anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, trong bộ cần Bộ trưởng lãnh đạo.
Ở bệnh viện một lúc, Vương Trạch Vinh về văn phòng mà thầm than con người bị bệnh nhanh thật. Lô Kiến Thành hôm trước còn rất oai phong vậy mà vừa bị bệnh đã yếu ớt như vậy. Làn này bị cảm đúng là nặng.
Xử lý xong việc này, Vương Trạch Vinh và Quế Bình dẫn đoàn đi Paris.
Lần này đoàn Trung Quốc đi tham gia Hội chợ thương mại có hơn 100 người, nhân viên Bộ Thương mại cũng đã hơn 50.
Vừa đến Paris, Thủ Tướng đã rất bận, không ngừng gặp lãnh đạo các nước. Vương Trạch Vinh cũng cùng Thủ Tướng tham gia vài cuộc hội nghị.
Nhìn Thủ Tướng gặp lãnh đạo các nước đều đối phó rất tự nhiên, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đúng là còn kém rất nhiều. Đi theo Thủ Tướng tiếp xúc với nước ngoài, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hiểu biết thêm rất nhiều.
Vương Trạch Vinh ngoài đi cùng Thủ Tướng gặp lãnh đạo các nước, hắn cũng dành nhiều thời gian tiếp xúc với quan chức thương mại các nước, các tổ đều triển khai công việc và đạt không ít thành quả.
Quế Bình là người Lô Kiến Thành phái đi, y đang thầm quan sát tình hình giữa Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng. thấy Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng không có biểu hiện quá thân thiết, y liền chú tâm vào công việc.
Vương Trạch Vinh vừa nói chuyện với đoàn người nước Đức xong thì nhận được điện của Ouni.
Ouni vui vẻ nói:
- Vương ca, sao anh đến Paris mà không gọi cho em, em mời anh ăn cơm.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ouni tiểu thư, tôi cũng muốn mời cô dùng bữa nhưng không có cách nào, bận quá. Lần này có lẽ không có thời gian, lần sau tôi sẽ mời cô dùng bữa.
- Anh đọc báo hôm nay chưa, em cho người tuyên truyền về anh. Em biết tình hình của anh ở Trung Quốc, gọi cái gì mà hoa nở trong tường ngoài tường thơm, em đây là muốn để anh nổi tiếng.
Vương Trạch Vinh nói chuyện với Ouni một chút rồi bảo Lý Trạch Quảng mua báo nước Pháp.
Lý Trạch Quảng đi ra một lúc thì về. Lúc này Phó cục trưởng cục CHâu Âu Lưu Cao Vĩ cười cười di vào nói:
- Phó bộ trưởng Vương, không ngờ ngài lại được người nước Pháp chào đón như vậy.
Y đưa mấy tờ báo tới.
Vương Trạch Vinh thấy trên báo có đăng ảnh mình dạy mấy người nước Pháp Thái cực quyền, hắn nhờ Lưu Cao Vĩ phiên dịch.
Vương Trạch Vinh nghe xong mới biết lần này Ouni đã dồn nhiều tâm trí, làm cho người ta không ngừng tuyên truyền tình cảm hữu nghị giữa mình và người nước Pháp, nói rõ nhân dân Paris chào đón mình.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây là việc trước kia, không ngờ lại còn nhắc tới.
Lưu Cao Vĩ cười nói:
- Điều này nói rõ nhân dân Paris có ấn tượng tốt đối với ngài. Việc này cũng có tác dụng lớn đối với xúc tiến đàm phán quan hệ thương mại.
Lúc này Quế Bình đi vào cười nói:
- Phó bộ trưởng Vương, tôi sớm nghe nói Thái cực quyền của anh rất giỏi, người nước ngoài cũng là học trò của anh. Bây giờ đến nước Pháp mới biết có không ít nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở nước Pháp.
Vương Trạch Vinh cười cười. Lúc này Thủ Tướng cũng đi tới.Thủ Tướng bắt tay mọi người rồi ngồi xuống nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, hôm nay truyền thông nước Pháp đăng về cậu, nhất định phải nhân cơ hội này đàm phán với nhà đầu tư nước Pháp, thu hút đầu tư là công tác trọng điểm của Trung Quốc chúng ta.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Bạn nước Pháp đã đầu tư không ít vào tỉnh Giang Sơn, Thành phố Xuân Dương, lần này chúng tôi chuẩn bị đàm phán mấy hạng mục lớn với nước Pháp.
- Trạch Vinh, mấy ngày không tập Thái cực quyền với cậu, hôm nay thấy người nước Pháp nhiệt tình với Thái cực quyền cậu dạy như vậy, mấy ông lão chúng tôi cũng cần tập nhiều mới được.
- Thủ Tướng, ngài tập rất tốt rồi. Chủ yếu do ngài bận công tác không có thời gian tập. Nhân lúc bây giờ đang rảnh chúng ta, tập chút.
- Lịch sau đây là như thế nào?
Thủ Tướng nói với thư ký.
- Một tiếng nữa sẽ hội đàm với nước Anh.
Thư ký lập tức nói rõ lịch trình.
- Được, chúng ta tập một chút.
Thủ Tướng đứng lên đi ra ngoài.
Nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện với Thủ Tướng, Quế Bình rất sợ. Y không ngờ quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng lại thân thiết như vậy. Từ việc này có thể nghe ra Thủ Tướng đã học Thái cực quyền của Vương Trạch Vinh một thời gian.
Trong một khu vắng vẻ ở khách sạn, Thủ Tướng nhìn xung quanh rồi nói:
- Nơi này rất được, chúng ta tập thôi. Nói thật, mỗi lần tập tôi đều thấy cả người thoải mái.
Thủ Tướng bắt đầu tập luyện.
Đánh xong một bài, Thủ Tướng thở dài một tiếng rồi nói:
- Trạch Vinh, Thái cực quyền của cậu đúng là khác các bài Thái cực quyền bình thường. Mỗi lần luyện đều làm cho người ta thoải mái.
Thấy Thủ Tướng tập Thái cực quyền, Vương Trạch Vinh chỉ ra vài điểm không phù hợp:
- Thủ Tướng, có mấy điểm ngài luyện không đúng, ngài xem tôi tập.
Nói xong hắn đánh mấy chỗ đó.
- Ừ, tôi cũng thấy mấy chỗ này không thuận, thì ra là tập không đúng.
Thủ Tướng sửa một lần rồi nói:
- Ha ha, Thái cực quyền của tôi không giỏi bằng lão gia tử. Lão gia tử khen cậu dạy tốt, nói là phải mời cậu về nhà dùng bữa.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão gia tử bây giờ tập rất chăm chú.
Hai người nói chuyện càng làm Quế Bình sợ hơn. Vương Trạch Vinh người ta quan hệ rất thân với cả hai bố con nhà Thủ Tướng. Điều này nói rõ vấn đề gì? Quế Bình hiểu rõ ẩn chứa trong này, đây chẳng phải Vương Trạch Vinh ngầm là người của Thủ Tướng sao?
Nhìn Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng đi tham gia hội đàm với nước Anh, Quế Bình đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề.
Lô Kiến Thành là người của Thủ Tướng, nhưng từ tình hình y quan sát được thì quan hệ giữ Lô Kiến Thành với Thủ Tướng không thân bằng Vương Trạch Vinh với Thủ Tướng.
Lô Kiến Thành cũng tốt, mình cũng tốt, đều là người của Thủ Tướng. Nhưng khi gặp Thủ Tướng đều là vì công việc. Nhưng bây giờ thấy quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Thủ Tướng khác hẳn, bọn họ có quan hệ rất mật thiệt giống người nhà vậy.
Quế Bình đúng là không thể nhìn rõ Vương Trạch Vinh. Y bắt đầu suy nghĩ việc mình ủng hộ Lô Kiến Thành và chống đối Vương Trạch Vinh. Trước đây mình đứng về phía Lô Kiến Thành chẳng qua mình và y cùng là người của Thủ Tướng, bây giờ thì khác. Vương Trạch Vinh chẳng lẽ không phải là người cả Thủ Tướng sao? Nếu Vương Trạch Vinh không phải người của Thủ Tướng thì sao quan hệ tốt như vậy.
- Đứng ngoài xem mới được.
Quế Bình nghĩ như vậy rồi lắc đầu và thầm nghĩ biện pháp này không thể làm. Bây giờ xem tình hình ở Paris rồi quyết định.