Sau khi gọi cho Chu Thế Khánh, Hướng Minh Chí cảm thấy rất mệt mỏi. Tình hình đã rõ ràng, Vương Trạch Vinh muốn làm ngã y.
- Hướng Xung đâu?
Hướng Minh Chí nói với vợ.
- Con đang trên phòng vào mạng.
- Thằng ranh này vẫn còn tâm tư vào mạng chơi sao?
- Anh không cho con ra ngoài, con phải lên mạng thôi.
Hướng Minh Chí đứng lên đi vào phòng Hướng Xung. Y đúng là đau đầu với Hướng Xung, gây chuyện càng lúc càng lớn, lần này không ngờ đánh bố của Vương Trạch Vinh.
Mở cửa phòng, Hướng Minh Chí ngửi thấy mùi khói ngập trong không khí.
Hướng Minh Chí nhíu mày đi vào thì thấy Hướng Xung đang chơi game trên mạng, hơn nữa còn nói chuyện với một cô gái nào đó. Hai bên không ngừng gọi anh, em rất ngọt.
- Thằng ranh này, mặc quần áo theo tôi ra ngoài.
Hướng Minh Chí ấn tắt nóng máy.
- Đi đâu ạ?
Hướng Xung đang chơi vui thì bị tắt máy nên rất không hài lòng.
Vợ Hướng Minh Chí – Lý Lâm Phương thấy thế liền nói:
- Con nó đang chơi mà, anh muốn tắt cũng phải nói một câu chứ.
- Chơi, chơi, tôi thấy nó chơi trong nhà tù mới sướng.
Lý Lâm Phương nghe vậy liền vội vàng hỏi:
- Sao vậy, việc này anh không xử lý được sao? Chu Thế Khánh nói như thế nào?
Hướng Minh Chí lắc đầu nói:
- Vương Trạch Vinh không chịu bỏ qua, xem ra ngay cả Chu Thế Khánh cũng không có cách.
- Mẹ thằng Vương Trạch Vinh chứ, con tìm người xử lý nó.
Hướng Xung nghe Hướng Minh Chí nói như vậy liền trợn mắt há mồm nói.
Hướng Xung đã bao giờ bị uất ức như vậy. Sau khi đánh Vương Đại Hải, Hướng Minh Chí không cho hắn ra khỏi nhà. Bây giờ thấy bố mình không xử lý được việc này, hắn rất tức giận.
Hướng Minh Chí nghe Hướng Xung nói như vậy liền vung tay tát hắn mà nói:
- Mày sao suốt ngày chỉ biết đánh đánh, giết giết thế hả?
Hướng Xung bị tát liền lớn miệng nói:
- Không phải là thằng Vương Trạch Vinh thôi sao, có gì giỏi chứ. Dám chọc vào Hướng gia chúng ta, xem con có giết nó không?
Hướng Minh Chí đúng là rất giận và không biết nói gì.
Lý Lâm Phương thấy Hướng Minh Chí đánh Hướng Xung thì vội vàng lao tới giữa và nói:
- Con dù sai thế nào thì anh cũng không nên đánh con mà.
Hướng Minh Chí chỉ vào Lý Lâm Phương rồi tức giận nói:
- Đến bây giờ mà cô còn bao che cho nó là như thế nào?
Lý Lâm Phương nói với Hướng Xung:
- Tiểu Xung, con nghe bố đi, mặc quần áo đến xin lỗi thôi mà.
- Mẹ kiếp, con muốn xem thằng đó là ai.
Hướng Xung lẩm bẩm một tiếng rồi đi mặc quần áo.
Hướng Minh Chí thở dài một tiếng, xin lỗi và bồi thường tiền có thể xử lý xong việc này sao, chỉ là tỏ thái độ mà thôi.
- Khi gặp người ta thì lễ phép một chút đi, dù sao đã sai rồi, nói nhiều lời tốt tốt vào.
Hướng Minh Chí lớn tiếng nói.
Hướng Minh Chí xoay người đi ra và không thấy vẻ độc ác lóe lên trong mắt Hướng Xung.
Hướng Xung là một cao thủ trên mạng, hắn bỏ rất nhiều tiền mua đồ nên làm chủ cả server. Từ trước đến giờ toàn là hắn đánh người, bây giờ lại phát hiện mình ở bên ngoài lại bị người khi dễ như vậy, hắn rất tức giận. Hắn suốt ngày chém giết ở trên mạng nên cũng bị lây, vì thế hắn nghĩ biện pháp tốt nhất giải quyết chính là giết Vương Trạch Vinh.
Theo Hướng Xung nghĩ thì vấn đề lớn nhất là Vương Trạch Vinh, chỉ cần giết Vương Trạch Vinh là có thể giải quyết xong.
Dẫn theo vợ và con, Hướng Minh Chí đi đến bệnh viện và vào phòng Vương Đại Hải, Vương Trạch Vinh không có đây.
Thư ký Hướng Minh Chí rất nhanh nhạy, vội vàng đi lên nói với vợ chồng Vương Đại Hải:
- Chủ tịch tỉnh Bắc Cát đến thăm hai người.
Vương Đại Hải thấy Hướng Minh Chí dẫn theo thằng đánh mình tới đây thì mặc dù rất khó chịu với Hướng Xung nhưng vẫn phải nói với Tiền Thanh Phân:
- Bà mau mời Chủ tịch Hướng ngồi.
- Không cần như vậy, không cần như vậy.
Hướng Minh Chí đi lên bắt tay Vương Đại Hải mà nói:
- Vương lão, hôm nay tôi đặc biệt dẫn con trai tôi xin lỗi ngài, đều là do tôi không dạy con tốt.
Lữ Hàm Yên từ ngoài đi vào nghe thấy vậy liền nói:
- Vừa nãy tôi mới đi thăm cô gái bị đâm, bây giờ vẫn không thoát cơn nguy hiểm.
Vương Đại Hải nghe vậy liền vội vàng nói:
- Cô bé đó vẫn không qua cơn nguy hiểm sao?
Uông Phỉ cũng đã đi vào nên nói:
- Con đã hỏi bác sĩ thì nếu hôm nay không tỉnh lại thì có lẽ không được.
- Một cô bé tốt như vậy mà..
Vương Đại Hải trừng mắt nhìn Hướng Xung.
Uông Phỉ còn nói thêm:
- Bác sĩ nói đưa đến bệnh viện quá muộn, nếu đưa sớm hơn thì đã khỏi rồi.
Nghe mấy người nói chuyện, Hướng Minh Chí như ngồi trên đống lửa và không biết nói gì.
Vương Đại Hải nhìn Hướng Minh Chí mà nói:
- Chủ tịch Hướng, tôi không có việc gì, các anh đi thăm cô gái kia đi.
Lúc này Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần cũng từ ngoài đi vào. Thấy Hướng Minh Chí ở đây, Vương Trạch Vinh liền sa sầm mặt lại.
Hướng Minh Chí thấy Vương Trạch Vinh tới liền vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Vương, tôi dẫn thằng con tôi tới đây xin lỗi.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Hướng, con anh thì anh nên quản cho tốt. Nghe nói cậu ta làm không ít chuyện ở Bắc Cát này.
- Bí thư Vương nói đúng, sau khi về tôi nhất định chú ý dạy bảo.
Sau khi Vương Trạch Vinh vào, Hướng Xung vẫn nhìn chằm chằm Hướng Xung. Thấy bố mình nhã nhặn nói với Vương Trạch Vinh như vậy, trong lòng y rất khó chịu. Y chưa thấy bố mình nói chuyện với người khác với thái độ này.
Theo Hướng Xung nghĩ thì Vương Trạch Vinh cũng phải già già như ông bố mình. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy, y có chút ngạc nhiên và thầm nghĩ chỉ là một người trẻ mà sao bố mình phải sợ. Cho đám người kia xử lý nó là được mà.
Vương Trạch Vinh thấy Hướng Xung vẫn không bị bắt thì không khỏi thầm nghĩ đến lực lượng của Hướng gia ở Bắc Cát.
Uông Nhật Thần thấy Tiền Hồng đi theo vào liền tức giận nói:
- Làm thế nào vậy hả, đâm người sống chết không rõ mà kẻ gây tai nạn vẫn đứng đây không bị làm sao? Sở công an Bắc Cát các người làm cái gì vậy hả?
Tiền Hồng nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi cười khổ nói:
- Sở công an đang điều tra, Hướng Xung được chủ tịch tỉnh bảo lãnh.
Uông Nhật Thần hừ một tiếng rồi nói:
- Xem ra công tác của Sở công an Bắc Cát phải tăng mạnh.
Hướng Minh Chí thấy thế liền biết hôm nay không có hy vọng hóa giải vấn đề. Y suy nghĩ một chút rồi cố nói:
- Bí thư Vương, chuyện đã xảy ra thì chúng tôi nhất định sẽ làm người nhà cô gái kia hài lòng. Đối với việc Vương lão bị thương thì chúng tôi nhất định thỏa mãn mọi yêu cầu của gia đình.
Vương Đại Hải thấy Hướng Minh Chí tự mình tới đây xin lỗi thì thấy đã đủ mặt mũi. Ông xua tay nói:
- Chủ tịch Hướng, tôi không sao, xin lỗi một câu là được. Bây giờ quan trọng nhất là cô bé kia, mấy người chú ý lo cho cô bé mới đúng.
Nghe Vương Đại Hải nói như vậy, Hướng Minh Chí thầm nghĩ con bé kia có gì quan trọng, quan trọng nhất chính là thái độ của Vương Trạch Vinh.
- Không phải chỉ là bỏ chút tiền sao?
Hướng Xung ở bên nói.
Vương Đại Hải nghe vậy liền rất không hài lòng mà nói:
- Cậu nói như vậy là không đúng, cái gì là bỏ chút tiền là được? Tôi thấy cậu vẫn chưa ghi nhớ bài học này. Lái xe chạy loạn như cậu thì có tiền là giải quyết được vấn đề sao?
Hướng Minh Chí rất tức giận mà lớn tiếng nói:
- Anh nói gì vậy hả?
Vương Trạch Vinh lúc này liền nói với Hướng Minh Chí:
- Chủ tịch Hướng, xem ra con của anh không ghi nhớ bài học này.
Lúc này Hạng Định đã đi vào và nói:
- Vừa nhận được tin là cô gái kia đã chết.
Hướng Minh Chí vội vàng chạy ra ngoài. Y biết vấn đề bây giờ càng lớn hơn. Cô gái kia chết sẽ làm chuyện thêm khó xử lý.
Hướng Xung cũng tái mặt chạy vội ra ngoài.
Thấy Hướng Minh Chí rời đi, Vương Trạch Vinh nói với Tiền Hồng:
- Các anh làm như thế nào vậy hả? Hướng Xung sao vẫn không bị bắt?
Tiền Hồng nói:
- Bí thư đảng ủy và giám đốc Sở công an đều là người Hướng hệ, Hướng Minh Chí không nói gì thì ai dám động vào Hướng Xung?
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Xem ra chỉ dựa vào lực lượng Bắc Cát là không thể làm tốt công việc.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bây giờ cô gái kia đã chết, cháu muốn xem Hướng Minh Chí làm như thế nào.
Tiền Hồng nói:
- Tôi sẽ gọi cho Bí thư Cao, việc này Tỉnh ủy phải có hành động.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu không được thì chúng ta sẽ thông qua Bộ Công an xử lý chuyện này