- Bí thư Vương, hôm nay Chu Thế Khánh hẹn Ngô Tán Lâm, Lý Kiền Ý cùng Lô Ninh Quốc ăn cơm.
Vương Vân Long gọi điện tới nói với Vương Trạch Vinh về việc này.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Hắn vừa từ bệnh viện về liền nhận được của Vương Vân Long.
Thấy Uông Nhật Thần nhìn tới, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Một người bạn ở Bắc Kinh gọi tới nói với cháu là Chu Thế Khánh mời Ngô Tán Lâm, Lý Kiền Ý cùng Lô Ninh Quốc dùng bữa.
Vương Trạch Vinh nói chuyện khá tùy ý.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Nhật Thần nhíu mày nói:
- Trạch Vinh, việc này không thể coi nhẹ, xem ra bọn họ không thể ngồi yên.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lần trước trong hội nghị ở Bộ Chính trị thì Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm đã hợp sức muốn chèn ép cháu, mục đích là không muốn Nam Điền lên cấp. Đương nhiên bọn họ không từ bỏ ý định.
- Bọn họ thất bại là do chính Nam Dương phân hóa, đương nhiên Trịnh Ân Bảo ủng hộ là điều mọi người không ngờ nhất. Vì vậy cháu mới bình yên vượt qua, bây giờ thấy đường đi tới của cháu đã mở, bọn họ lo rằng chàu vào Bộ Chính trị sẽ thành uy hiếp với bọn họ, đây là hy vọng đạt thành kết luận và cùng chèn ép cháu.
Uông Nhật Thần nhìn vấn đề rất chính xác, nói vài câu đã nói ra vấn đề của Chu Thế Khánh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này nhằm vào Bắc Cát chỉ là vô tình, cháu không ngờ lại liên quan tới Chu Thế Khánh.
- Ông lúc ngồi trên máy bay mới nhớ đến việc này. Bắc Cát là một điểm quan trọng của Chu Thế Khánh. Sau khi Hướng lão chết, Chu Thế Khánh coi Bắc Cát là phạm vi thế lực của mình. Cháu định động Bắc Cát thì Chu Thế Khánh đương nhiên không đồng ý. Ông thấy đây là việc nhỏ, quan trọng nhất là y thấy xu thế của cháu rất mạnh nên coi cháu là đối thủ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hai người Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm có lẽ sẽ hợp lại, hai người Lô Ninh Quốc và Lý Kiền Ý thì chưa rõ. Lô Ninh Quốc bây giờ có nhiều vấn đề, nếu được Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm ủng hộ thì còn có cơ hội. Nếu cho nhiều hấp dẫn thì cháu nghĩ Lô Ninh Quốc sẽ hợp sức.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, ông thấy gần đây cháu khá nổi, như vậy không tốt. Trong các lần tranh đoạt thì ông phát hiện một vấn đề rất quan trọng đó là người ít lên tiếng lại có thắng lợi cuối cùng. Cháu bây giờ đang bị khắp nơi chú ý, như vậy rất không tốt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nói thật, cháu cũng không muốn như vậy nhưng người làm việc lại hay bị người ý kiến.
- Đúng thế, người làm việc sẽ dễ bị mọi người nhằm vào, đây là việc bất đắc dĩ.
Uông Nhật Thần thở dài nói.
- Cháu thấy bọn họ gặp nhau chính là xem hợp tác như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói.
- Tất nhiên rồi. Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm cũng thấy tình hình hội nghị hôm đó. Bọn họ biết chỉ có hai người thì lực lượng quá yếu. Ông thấy quan trọng nhất là mọi người cảnh giác với cháu, cháu phải đề phòng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bọn họ muốn hợp tác thì có không ít vấn đề. Người sau lưng bọn họ nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất.
Uông Nhật Thần cũng cười nói:
- Chúng ta cứ làm tốt công việc là được.
Khi hai người đang nói chuyện thì trong một nhà hàng cao cấp ở Bắc Kinh, bốn Ủy viên Bộ Chính trị đang ngồi nói chuyện với nhau.
- Các vị, lần này mọi người đều ở Bắc Kinh, không dễ gì gặp đông đủ như vậy.
Chu Thế Khánh cười ha hả nói với ba người kia.
- Nếu không phải lão Chu mời thì đóng là khó kiếm được cơ hội này. Bình thường mọi người đều bận mà, sau này không có nhiều cơ hội như vậy.
Ngô Tán Lâm vừa cười vừa nói.
Tâm trạng Lô Ninh Quốc thời gian này cũng không tốt. Nói thật lần đó ở Mỹ y chỉ vô tình nói như vậy, kết quả lại bị phóng đại lên quá nhiều. Y đương nhiên hiểu rõ bị phóng đại như vậy là do đối thủ nhằm vào. Nhìn Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm, Lô Ninh Quốc nghi ngờ bọn họ tham gia việc này. Chẳng qua Lô Ninh Quốc cũng không có biện pháp. Lão bí thư đã có thái độ khác với y, không còn tin tưởng như trước.
- Nếu Trạch Vinh đến được thì ngũ kiệt chúng ta coi như đông đủ.
Lô Ninh Quốc cười nói.
Nghe Lô Ninh Quốc cố ý nhắc tới Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm và Chu Thế Khánh nhìn thoáng nhau và mặt hơi khó coi một chút.
Hai người đều biết Lô Ninh Quốc cố ý lấy Vương Trạch Vinh ra để làm mình mất mặt. bọn họ liền nghĩ đến việc mình chèn ép Vương Trạch Vinh không thành công.
Ngô Tán Lâm cười ha hả nói:
- Biểu hiện của Trạch Vinh rất tốt. Nam Điền phát triển rất được, tin rằng Trạch Vinh rất nhanh sẽ vào Bộ Chính trị. Chỉ cần Trạch Vinh vào Bộ Chính trị thì với lực lượng và tình hình phát triển của cậu ta, chúng ta nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau.
Ngô Tán Lâm nói lời này làm mọi người phải giật mình và chú ý.
Bốn người đều không muốn đứng sau kẻ khác. Nếu Vương Trạch Vinh vượt qua mọi người thì không ai có thể chấp nhận.
Ngô Tán Lâm thấy vẻ mặt của mọi người liền nói:
- Có người nói Nam Dương chậm phát triển, hy vọng Nam Điền thuận lợi lên cấp, việc này thực ra không phải không thể chấp nhận. Có Trạch Vinh tiến lên thì sẽ tốt đối với Trung Quốc.
Chu Thế Khánh cũng cười nói:
- Đáng tiếc Trạch Vinh đang ở Bắc Cát, nếu không đã gọi cậu ta tới đây. Lần sau Trạch Vinh lên Bắc Kinh thì mọi người cùng gặp mặt. Mọi người đều nói chúng ta là ngũ kiệt mà.
Lý Kiền Ý hỏi:
- Nghe nói bố của Trạch Vinh bị con của Hướng Minh Chí đánh. Thế Khánh, không biết xử lý như thế nào rồi?
- Hướng Minh Chí cũng bất đắc dĩ. Cán bộ cao cấp chúng ta hầu hết đều dành nhiều việc vì quốc gia, bỏ quên việc dạy con. Hướng Minh Chí đã tỏ thái độ nghiêm túc xử lý con cái theo pháp luật, quyết không bao che.
Chu Thế Khánh nghiêm túc nói.
Mấy câu vừa rồi chỉ là mọi người thử dò xét nhau mà thôi. Đối với việc Chu Thế Khánh mời mọi người cùng nhau ăn cơm, mấy người ở đây có ai không đoán ra.
- Kiền Ý, Olympic Bắc Kinh chuẩn bị rất tốt, lần này anh đúng là có thành tích lớn.
Chu Thế Khánh vừa cười vừa nói.
- Áp lực rất lớn, Trung Quốc chưa từng tổ chức sự kiện lớn đến như vậy, phải tham khảo nhiều nơi. Tôi đúng là đau đầu vì việc này.
Lý Kiền Ý lắc đầu nói.
- Ha ha, Kiền Ý có thành tích là tốt. Trạch Vinh thực ra lại có thành tích nhiều nhất. Chúng ta phải cố gắng không mất mặt hết.
Ngô Tán Lâm nói.
- Lời này thì đúng rồi. Nhìn các việc Trạch Vinh làm được thì tôi rất phục. Ví dụ như việc ở Thường Hồng, cậu ta làm tốt đến mức Lão bí thư nhiều lần khen ngợi. Trạch Vinh có Lão bí thư ủng hộ thì phát triển không thể chậm.
Lô Ninh Quốc như tự than thở mà nói.
Lô Ninh Quốc đang nghĩ đến việc Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm muốn Vương Trạch Vinh đến Hải Đông, y lúc ấy đã cẩn thận suy nghĩ và thấy việc này có khả năng. Lão bí thư rất hài lòng với Vương Trạch Vinh, có lẽ Lão bí thư sẽ đồng ý Vương Trạch Vinh tới Hải Đông. Chỉ cần Vương Trạch Vinh được Lão bí thư ủng hộ, như vậy người phụ trách hệ của Lão bí thư sẽ là Vương Trạch Vinh. Đến lúc đó những thứ trong tay y sẽ chuyển sang cho Vương Trạch Vinh.
Nhìn Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm, Lô Ninh Quốc thầm nghĩ lực lượng của hai người này khá mạnh, nếu như có được bọn họ và nhân vật sau lưng bọn họ ủng hộ thì mình có phải còn có chút cơ hội không?
Lô Ninh Quốc suy nghĩ một chút và do dự. bây giờ Lão bí thư vẫn còn khỏe, Lão bí thư chỉ cần đưa ý kiến là mình coi như xong. Vậy mình nên làm như thế nào?
Lý Kiền Ý đương nhiên nghe ra ý chia rẽ của Chu Thế Khánh. Thấy vẻ mặt Lô Ninh Quốc hơi đổi, Lý Kiền Ý thầm nghĩ mình không dễ gì có cơ hội trở lại, làm việc phải thật cẩn thận, không thể để người ta túm lấy nhược điểm. Nếu cùng đám người Chu Thế Khánh chèn ép Vương Trạch Vinh chẳng những không có lợi mà còn phản tác dụng. Có suy nghĩ này làm Lý Kiền Ý lại là người thoải mái nhất ở đây.
Là người của Tổng bí thư, Lý Kiền Ý phát hiện một vấn đề rất quan trọng đó là Tổng bí thư coi trọng Vương Trạch Vinh không kém gì y. Nếu Tổng bí thư chú ý đến Vương Trạch Vinh như vậy, y cần làm chính là tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh.