Chuyện của Hòa Quốc Hùng tới Bắc Kinh cũng chỉ như một nốt nhạc đệm, Vương Trạch Vinh cũng không để việc này trong lòng. Nửa tháng sau, Khuông Năng Hỉ đặc biệt gọi điện thoại tới, Hòa Quốc Hùng đã lên làm thường vụ phó thị trưởng thành phố Lâm Biên, thế là Hòa Quốc Hùng chạy tới tận Bắc Kinh để cảm tạ Vương Trạch Vinh.
Thời gian dần dần trôi đi, sau nửa năm Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình bên trong Bộ Thương mại đang biến hóa vi diệu. Lô Kiến Thành trước nay không có động tĩnh gì càng lúc càng thân mật với Cao Lâm Sinh, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ra vào vào, ngoài ra còn có một hai phó bộ trưởng khác cũng đi theo tương đối gần với bọn họ.
Lý Trạch Quảng bây giờ là người hay để ý tình hình cho Vương Trạch Vinh nhất, cũng không biết biết hắn nghe ngóng ở đâu được rất nhiều thứ, sau khi đưa một ít tài liệu lên liền cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó bộ trưởng Vương, nghe nói gần đây bộ trưởng Lô thường âm thầm mời mấy phó bộ trưởng đi ăn cơm.
Tay đang lật xem tài liệu liền hơi khựng lại, Vương Trạch Vinh liếc nhìn Lý Trạch Quảng một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục xem. Thấy Lý Trạch Quảng có thể nhắc nhở mình nên Vương Trạch Vinh rất phấn khởi, cộng thêm quan sát trong nhiều lần nên hắn biết Lý Trạch Quảng đã quyết tâm đầu nhập vào mình. Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Lý Trạch Quảng lặng lẽ ra ngoài.
Sau khi cửa phòng được Lý Trạch Quảng đóng lại, Vương Trạch Vinh liền ngẫm nghĩ, việc mà Lý Trạch Quảng nói hắn đương nhiên có phát hiện. Ngày hôm qua hắn còn chú ý quan sát quan khí của mọi người trên hội nghị một chút, ngoại trừ có một số cá biệt có thay đổi thì những người khác cũng không có biến hóa gì lớn.
- Xem ra là không cam lòng!
Vương Trạch Vinh than một tiếng. Cầm điện thoại lên, Vương Trạch Vinh bấm số máy của Lô Kiến Thành:
- Bộ trưởng Lô, tỉnh Bắc Cát yêu cầu tôi tới đó, có khả năng tôi sẽ đi mấy ngày.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn tới tỉnh Bắc Cát thì Lô Kiến Thành rất vui mừng, nếu như Vương Trạch Vinh mà đi thì một số việc sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
- Trạch Vinh à, hiện nay bộ có không ít chuyện phải nghiên cứu, cậu mà đi thì làm sao bây giờ?
Lô Kiến Thành thử nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không sao cả, công tác trong bộ thì mọi người cứ cùng nhau nghiên cứu thảo luận, sau đó thì nói cho tôi biết một tiếng, thiểu số phải phục tùng đa số mà.
- Tốt lắm, cậu đi đi, có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho cậu trước.
Sau khi đặt điện thoại xuống, tâm tình của Lô Kiến Thành rất tốt, có Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh thì mình rất khó làm việc, giờ Vương Trạch Vinh rời khỏi Bắc Kinh thì mình có thể hành động hay không?
Hôm nay Vương Trạch Vinh cố ý gọi điện thoại thông báo mình xuống tỉnh công tác chính là muốn xem Lô Kiến Thành có thể làm được trò gì. Đương nhiên Vương Trạch Vinh còn có một mục đích chủ yếu khác đó là tới tỉnh Bắc Cát trợ giúp Tiền Hồng.
Từ sau khi được điều tới làm phó chủ tịch tỉnh Bắc Cát thì Tiền Hồng gọi điện thoại tới nói hắn gặp rất nhiều khó khăn trong công tác ở đây.
Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu được loại tình cảnh này, Tiền Hồng là một người từ bên ngoài tới nên bị người địa phương bài xích là điều tất nhiên. Lần này tới tỉnh Bắc Cát mình phải giúp Tiền Hồng đứng vững mới được.
Tiễn Vương Trạch Vinh xong, Lô Kiến Thành giống như đã gạt bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, có cảm giác rất khoan khoái.
- Lão Cao, anh tới đây một chút.
Điện thoại gọi tới chỗ Cao Lâm Sinh.
Cao Lâm Sinh nhanh chóng tới phòng của Lô Kiến Thành.
- Lão Cao, hai chúng ta đã sớm thảo luận qua vấn đề khảo sát cán bộ trong bộ, anh xem ngày mai có nên mở một cuộc họp nghiên cứu hay không?
Cao Lâm Sinh đương nhiên biết Vương Trạch Vinh đã đi rồi, bây giờ nghe Lô Kiến Thành nói như vậy nên biết rằng hắn đã muốn hành động rồi. Từ trước tới nay hai người đều hi vọng điều chỉnh được người của mình tới một số vị trí chủ chốt, chẳng qua do Vương Trạch Vinh luôn ở đây nên Lô Kiến Thành không dám kinh động. Giờ Vương Trạch Vinh đi rồi nên Lô Kiến Thành nhất định là muốn tận dụng cơ hội vung đao thu phục.
Nói thật, từ sau khi Vương Trạch Vinh đề xuất cạnh tranh công khai cán bộ thì gần như bên trong Bộ Thương mại đều là người của Vương Trạch Vinh. Có thể điều chỉnh một chút thì mới có lợi đối với tất cả mọi người, Cao Lâm Sinh cũng đã có hi vọng hành động từ sớm nói:
- Bộ trưởng Lô, ngài xem có cần thông báo một chút cho đồng chí Vương Trạch Vinh hay không?
Cao Lâm Sinh cũng thử quyết tâm của Lô Kiến Thành một chút.
Nghe Cao Lâm Sinh nói như vậy, Lô Kiến Thành có phần hổ thẹn nói:
- Có gì mà phải thông báo, sau này chỉ cần nói quyết định của hội nghị là được.
- Không sai, nguyên tắc của Đảng ta là thiểu số phục tùng đa số, quyết định thảo luận của mọi người thì không ai có thể phản đối!
Lô Kiến Thành mỉm cười nói:
- Đồng chí Lâm Sinh, chúng ta cùng bàn bạc một chút đi.
Cửa đóng lại rồi hai người tính toán xem nên họp như nào cho tốt. Đến tối hai người lại chia nhau mời thành viên một vài Đảng ủy ra ngoài ăn chơi một trận.
Sáng ngày hôm sau, các thành viên trong Bộ Thương mại nhận được thông báo họp, nội dung là nghiên cứu tiến hành điều chỉnh cán bộ trong bộ. Mọi người vừa nhận được thông báo liền hiểu rõ đây là Lô Kiến Thành nhân cơ hội Vương Trạch Vinh không có ở đây nên muốn nhắc lại chuyện xưa. Bên trong phòng họp, ngoại trừ Vương Trạch Vinh ra thì tất cả mọi người đều đến.
Nhìn thoáng qua những người đang ngồi ở đây, Lô Kiến Thành cười tươi hơn thường lệ, cảm giác không có Vương Trạch Vinh thật là tốt, hắn tin rằng mình là bộ trưởng, chỉ cần cứng rắn một chút thì sẽ không có người nào cả gan bác bỏ thể diện của mình. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng có một ý nghĩ, các thành viên trong Đảng ủy hẳn là cũng không vui với tình trạng Vương Trạch Vinh một mình một thế lực. Thừa dịp Vương Trạch Vinh không ở đây, mọi người chắc hẳn biết thời thế sẽ đồng ý ý kiến của mình, chỉ cần ý kiến của mình được thông qua thì Vương Trạch Vinh dù có bản sự ngất trời cũng khó có thể thay đổi được kết quả này.
- Các đồng chí, từ sau khi bộ thực hiện công khai cạnh tranh cán bộ thì đã nhận được hiệu quả rõ rệt, cũng nhận được biểu dương của lãnh đạo trung ương. Chẳng qua, theo sự phát triển công tác, bộ ta đã xuất hiện tình hình người nhiều hơn việc, có một số đồng chí có vấn đề về công tác. Dưới sự đánh giá của tổ chức đã đề xuất một số ý kiến về công tác cán bộ, hôm nay chính là muốn tiến hành điều chỉnh một vài nhân sự. Trước tiên xin mời đồng chí bên vụ nhân sự nói tình hình một chút.
Vụ trưởng vụ nhân sự Chu Thành Ý sau khi nhận được ý của Lô Kiến Thành thì tối qua đã gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh để thông báo chuyện này rồi. Kết quả là Vương Trạch Vinh tỏ ra rất bình tĩnh, điều này làm cho trong lòng Chu Thành Ý có phần tự tin. Nếu Vương Trạch Vinh đã tỏ thái độ như vậy thì chứng tỏ Vương Trạch Vinh đã có an bài từ sớm rồi. Hôm nay hắn muốn xem Lô Kiến Thành có thể đấu lại được Vương Trạch Vinh hay không.
Sau khi trình bày lại nội dung mà Lô Kiến Thành bày mưu đặt kế, đặc biệt còn nguyên dạng nói ra mấy điều chỉnh nhân sự mà Lô Kiến Thành đề xuất, Chu Thành Ý liền trở về chỗ không nói gì.
Ho nhẹ một tiếng, Lô Kiến Thành mỉm cười nói:
- Lần này chính là muốn tiến hành điều chỉnh một ít, làm như vậy sẽ có lợi cho việc khai triển công tác, tất cả mọi người cùng bàn bạc đi.
Vừa nói chuyện hắn vừa đảo mắt qua Cao Lâm Sinh. Thấy được ánh mắt của Lô Kiến Thành, Cao Lâm Sinh hắng giọng nói:
- Tôi xin nói vài câu.
Nhấc tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói:
- Phương hướng công khai cạnh tranh công tác của Bộ Thương mại là đúng, nhưng khi thực hiện thì lại tồn tại một vài vấn đề, có một số đồng chí không có nhiều kinh nghiệm công tác lại ngồi vào cương vị trọng yếu nên khi làm việc có một số sai lầm. Hiện tại bộ đề xuất điều chỉnh thì tôi cho rằng điều này rất kịp thời, thông qua điều chỉnh, chúng ta có thể giữ lại những người ưu tú và đào thải những người không hợp cách. Việc này có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của Bộ Thương mại, tôi ủng hộ ý kiến.
Ban Lôi vừa thấy Lô Kiến Thành lợi dụng sự vắng mặt của Vương Trạch Vinh liền điều chỉnh những người được Vương Trạch Vinh trọng dụng, hắn đứng lên nói đầu tiên:
- Tôi cho rằng chuyện lớn như này cần phải đợi đồng chí Vương Trạch Vinh trở về rồi nghiên cứu sau, công tác này trong bộ là do đồng chí Trạch Vinh phụ trách. Đồng chí ấy không có ở đây nên tôi cho rằng nghiên cứu là không hợp lý!
Nhìn thấy Ban Lôi dẫn đầu tỏ vẻ muốn chờ Vương Trạch Vinh trở về rồi nói sau, mặt Lô Kiến Thành trầm xuống nói:
- Công tác trong bộ là công tác của một tập thể, không thể do một người có thể định đoạt. Những người đang ngồi đây đều là thành viên Đảng ủy, nếu đại bộ phận các đồng chí đồng ý thì đồng chí Vương Trạch Vinh cũng phải phục tùng đa số. Hơn nữa, trước đó tôi cũng đã nói qua việc này với đồng chí Vương Trạch Vinh rồi, đồng chí ấy cũng tỏ vẻ là thiểu số phục tùng đa số.
Thấy Lô Kiến Thành trầm mặt nói, phó bộ trưởng Bàng Hổ cũng nghiêm túc nói:
- Tôi đồng ý lời của bộ trưởng Lô, Bộ Thương mại có nhiều thành viên Đảng ủy như vậy, chẳng lẽ còn không thể quyết định công tác hay sao?
Phó bộ trưởng Lô Gia Tiến nói:
- Lời của đồng chí Ban Lôi cũng hợp lý, chuyện như vậy ít nhất phải chờ đồng chí Vương Trạch Vinh về rồi nghiên cứu mới thích hợp.
Hai người đứng ra phản đối, đây là chuyện mà Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh đã sớm dự đoán. Hai người này thì một là người Hạng hệ, một là người Uông hệ, ai cũng biết bọn họ đứng chung chiến tuyến với Vương Trạch Vinh. Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh liếc nhìn nhau một cái, Cao Lâm Sinh mỉm cười nói:
- Thiếu một người vẫn có thể nghiên cứu, tôi đề nghị hội nghị nên biểu quyết một chút cho thỏa đáng. Chỉ cần đại đa số đồng chí tán thành thì việc này có thể tiến hành thảo luận.
Trợ lý bộ trưởng Quách Cương cũng đồng ý nói:
- Có thể biểu quyết chuyện điều chỉnh trước một chút.
Lô Kiến Thành tính toán tình hình những người đang ngồi đây, cảm thấy cho dù mọi người không ủng hộ thì số trung lập cũng chiếm đa số, vì muốn sự việc hiệu quả hơn, hắn nói:
- Ý kiến của mọi người rất hay, tôi thấy như vậy đi, nên giơ tay biểu quyết việc này. Đồng ý tiến hành điều chỉnh cán bộ xin mời giơ tay.
Dứt lời Lô Kiến Thành là người đầu tiên giơ tay lên. Thấy vậy Cao Lâm Sinh, Bàng Hổ, Quách Cương cùng giơ tay lên, nhìn sang những người khác, trong lòng Lô Kiến Thành trầm xuống, sao lại mới có bốn phiếu!
- Bỏ phiếu trắng xin giơ tay!
Lô Kiến Thành nghĩ thầm chắc là đa số người sẽ bỏ phiếu trắng, chỉ cần loại trừ những người bỏ phiếu trắng thì người phản đối chẳng còn mấy. Chỉ có điều vừa mới nói xong thì trong phòng họp chỉ có một mình Quế Bình là đưa tay lên. Lúc này sắc mặt của Lô Kiến Thành cực kỳ khó coi, hắn không thể ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn về phía những người không giơ tay, cười khan một tiếng nói:
- Ha ha, xem ra mọi người không có chủ trương điều chỉnh, việc này bỏ đi, tan họp!
Dứt lời, Lô Kiến Thành giống như một bại tướng lao ra khỏi phòng họp.