Ngay khi bộ thương mại vừa tan họp thì Vương Trạch Vinh đã tới tỉnh Bắc Cát. Việc Vương Trạch Vinh đến khiến cho đám lãnh đạo tỉnh ủy Bắc Cát tỏ ra rất coi trọng, rất nhiều người biết rõ tình hình về Vương Trạch Vinh. Là phó bộ trưởng thường trực bộ thương mại nên bí thư tỉnh ủy tỉnh Bắc Cát là Cao Cách Ninh đích thân tiếp đón Vương Trạch Vinh.
- Phó bộ trưởng Vương, hoan nghênh ngài tới Bắc Cát!
Cao Cách Ninh tỏ ra rất là thân thiết, hắn đương nhiên biết Vương Trạch Vinh là con rể của phó thủ tướng Hạng. Vương Trạch Vinh không thể so sánh với đám con ông cháu cha bình thường, đối với đám ấy thì Cao Cách Ninh có thể không thèm gặp nhưng còn Vương Trạch Vinh thì hắn không dám coi thường.
Còn trẻ như vậy mà đã là phó bộ trưởng thường trực bộ thương mại, ai biết tương lai Vương Trạch Vinh có thể lên tới cỡ nào. Người như vậy chỉ có thể trở thành bằng hữu chứ nếu để thành địch thủ thì coi như là rước họa vào người.
- Bí thư Cao, quấy rầy rồi!
Vương Trạch Vinh cũng tỏ ra vô cùng khách khí.
- Lần này phó bộ trưởng Vương có thể tới chỉ đạo tỉnh Bắc Cát chứng tỏ cấp trên rất ủng hộ công tác của chúng tôi!
- Không còn cách nào khác, Tiền Hồng tìm tôi nên không đến không được!
Vương Trạch Vinh cười ha ha nói. Hắn cũng không hề che giấu việc này, dù sao mọi người đều biết mình là do Tiền Hồng mời tới, nói ra cũng coi như là một loại áp lực cho một số người.
- Ha ha, ngài thì đúng là chúng tôi có mời cũng không đến!
Hai người trò chuyện tỏ ra rất hòa hợp, vừa mới tiễ Cao Cách Ninh thì Tiền Hồng liền tiến vào phòng của Vương Trạch Vinh.
Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang:
- Lần này anh mở diễn đàn thương nhân là một ý tưởng rất tốt, tỉnh Bắc Cát các anh có rất nhiều thương nhân. Tôi cũng đã liên hệ giúp anh một chút rồi, lần này không ít thương nhân tới đây đó.
- Lão lãnh đạo, nói thật, đi theo ngài làm việc còn thoải mái hơn. Tình hình cái tỉnh Bắc Cát này hết sức phức tạp, tư tưởng bài ngoại tương đối nghiêm trọng, tuy rằng tôi đến đây nhưng vẫn rất khó làm!
Không ngờ một người có năng lực mạnh mẽ như Tiền Hồng mà đến đây cũng khó triển khai công tác, Vương Trạch Vinh nói:
- Nói tình hình nơi này đi.
Tiền Hồng nói:
- Bên trong thường vụ tỉnh ủy có đủ các phái, lực lượng của Phú gia ở đây cũng rất mạnh, người của Hoa hệ cũng có hai người, còn chủ tịch tỉnh cầm đầu Hướng hệ. Hướng hệ là mạnh nhất, tiếng nói ở trong tỉnh ủy cũng rất mạnh.
Là thân tín của Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng thấy trong phòng không còn ai khác nên giới thiệu thẳng tình hình tỉnh ủy cho Vương Trạch Vinh.
Nói Tiền Hồng nói xong, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tình hình hoàn hảo, so với dự đoán của tôi thì tốt hơn nhiều lắm, có thể cùng hợp tác với người của Phú hệ và Hoa hệ.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Tiền Hồng nói:
- Khi nào cần thể hiện uy thế thì nhất định phải thể hiện, từ trước tới giờ anh cứ cẩn thận dè dặt, anh sợ cái gì?
Tinh thần Tiền Hồng rung lên nói:
- Không phải là do tôi sợ mang đến phiền toái cho ngài sao?
- Cứ thoải mái mà làm đi, không cần sợ ai hết. Chỉ cần ngồi ngay thẳng thì anh không phải sợ người nào, xảy ra chuyện thì tới tìm tôi!
Trong lúc vô tình, Vương Trạch Vinh ngấm phong thái của bậc bề trên.
Có lời này của Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng cảm thấy lo lắng của mình bớt đi rất nhiều. Từ sau khi tới đây, bởi vì không rõ thái độ của Vương Trạch Vinh nên hắn tỏ ra khiêm tốn đi rất nhiều, nhưng càng như vậy thì hắn lại càng bị xa lánh. Vì muốn thay đổi tình hình này, do đang là người chủ quản công tác thương mại nên Tiền Hồng nhân cơ hội lần này tổ chức diễn đàn mời Vương Trạch Vinh đến trợ giúp. Không ngờ Vương Trạch Vinh nghe xong tình cảnh của mình liền lập tức tỏ vẻ sẽ tới tham gia. Đang nói chuyện thì Hoa Khánh Anh liền gọi điện thoại tới.
Nhận được điện thoại của Hoa Khánh Anh, Vương Trạch Vinh cười trong lòng, xem ra Hoa gia vẫn biết lựa chọn chính xác. Hắn đương nhiên biết là Hoa Khánh Anh gọi cuộc điện thoại này chính là muốn báo cáo tình hình hội nghị hôm nay. Ngày hôm qua khi biết tin hôm nay sẽ mở hội nghị, Vương Trạch Vinh mặc dù biết Lô Kiến Thành sẽ không thể dậy sóng lật thuyền được nhưng trong lòng cũng không chắc chắn mọi người có thật sự đứng về phe mình hay không.
Mấy tháng gần đây, Vương Trạch Vinh đúng là tốn khá nhiều công sức, người nào trong bộ thương mại có thể lôi kéo thì đều kéo, dùng đủ mọi loại phương pháp, giờ đến lúc kiểm nghiệm rồi.
- Phó bộ trưởng Hoa, có chuyện gì không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Phó bộ trưởng Vương, chuyện là như vậy, hôm nay đột nhiên mở một hội nghị, có một chuyện phát sinh, tình hình là như này.......
Hoa Khánh Anh trình bày lại tình hình hội nghị một lượt, sau đó còn nói thêm:
- Xin phó bộ trưởng Vương yên tâm, tôi luôn ủng hộ công tác của ngài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó bộ trưởng Hoa là một đồng chí có năng lực rất mạnh, có sự trợ giúp của ngài thì tôi tin công tác ở bộ thương mại có thể khai triển rất tốt. Hiện giờ tôi đang ở tỉnh Bắc Cát, chánh văn phòng cũ của tôi là phó chủ tịch tỉnh ở đây.
Hoa Khánh Anh cũng là một người biết chuyện, mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch thường trực Hoa Hồng Thị có họ với tôi, tôi sẽ bảo hắn tới chào hỏi ngài một chút.
Vương Trạch Vinh vui mừng nói:
- Vậy thì tốt quá, tôi tin đồng chí Tiền Hồng sẽ phối hợp công tác với bọn họ.
Vừa mới nói chuyện điện thoại với Hoa Khánh Anh xong thì Lưu Dân Sơn gọi tới, nội dung cũng là tình hình hội nghị bộ thương mại.
Di động không được nghỉ ngơi, Vương Trạch Vinh liên tục nhận được điện thoại từ nội bộ bộ thương mại, gần như mọi tình hình trong bộ thương mại đều được hắn nắm giữ.
Thấy Vương Trạch Vinh mặc dù ở tỉnh Bắc Cát xa xôi nhưng vẫn chỉ huy thuận lợi bên trong bộ thương mại, Tiền Hồng thầm than một tiếng trong lòng, giờ hắn mới chân chính phục Vương Trạch Vinh từ tận đáy lòng. Không đến tỉnh Bắc Cát nhậm chức thì cũng không biết tình hình phức tạp, đến khi bước chân tới nơi này thì hắn mới phát hiện trước kia mình vẫn nghĩ đơn giản quá nhiều.
Trong suy nghĩ của Tiền Hồng thì Vương Trạch Vinh là thuộc loại có chỗ dựa, có thể không ngừng thăng tiến. Đi theo Vương Trạch Vinh thì cho dù là một cái thang không ngừng tiến bộ nhưng tự tận đáy lòng hắn vẫn cho rằng năng lực của mình mạnh hơn Vương Trạch Vinh một ít. Giờ hắn xem như mới minh bạch, Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh mà còn có thể kéo những người không thuộc Hạng hệ vào một bên, còn mình thì sao, ngay cả một đồng minh cũng không có, đây là sự chênh lệch!
Gọi điện thoại xong, Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, năng lực dùng người của Lô Kiến Thành không mạnh, nếu như không phải có thủ tướng ở bên trên thì mình đã sớm thịt hắn từ lâu rồi. Hôm nay hắn dám làm chuyện này sau lưng mình, có thu thập hắn thì không thể không nể mặt thủ tướng được, vậy trước tiên xử Cao Lâm Sinh rồi nói sau.
Cao Lâm Sinh là thuộc hệ thủ tướng khóa trước, giờ thủ tướng đã lui xuống, trong thời gian dài như vậy mà Cao Lâm Sinh vẫn luôn đối nghịch với mình. Tin chắc rằng cựu thủ tướng cũng nghe nói thấy, cho dù mình có thu thập hắn thì cựu thủ tướng cũng không có có gì để nói!
Tạm thời bỏ qua chuyện Cao Lâm Sinh, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Tiền Hồng nói:
- Diễn đàn thương nhân tổ chức ở tỉnh Bắc Cát lần này là một cơ hội để anh thể hiện thực lực. Vừa rồi người bên Hoa gia đã tỏ ý muốn hợp tác với anh, chờ lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Phú lão gia tử, tin rằng bọn họ không thể không phối hợp công tác với anh. Có thể anh sẽ không ở tỉnh Bắc Cát này lâu đâu, đây chỉ là một quá trình mang tính quá độ, đừng nên khiến bọn họ không vui, anh biết mình nên làm thế nào chứ?
Trong lòng Tiền Hồng cảm động, Vương Trạch Vinh xem như đã tính toán kỹ lưỡng giúp mình rồi, điều mình cần phải làm chính là thể hiện thực lực mà thôi.
Có sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh, sức mạnh của Tiền Hồng rất dồi dào, trong tất cả các sự kiện trọng yếu thì Tiền Hồng đều là người đứng đằng trước.
Lúc bắt đầu chủ tịch tỉnh thuộc Hướng hệ còn có một vài ý kiến, ngay cả bí thư tỉnh ủy thuộc hệ một ủy viên Quốc vụ viện cũng có phần bất mãn. Tình hình làm cho bọn họ cảm nhận được nguy cơ, không biết vì sao mà người bên Hoa hệ và Phú hệ trước này lại đứng về phía Tiền Hồng.
Ngoài ngày khai mạc tới phát biểu ra thì Vương Trạch Vinh chỉ đứng ngoài mỉm cười nhìn, không hỏi tới chuyện gì cả, bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều cố nhịn xuống.
Tình hình tỉnh Bắc Cát cũng không thực sự có nhà nào to hẳn, trong chuyện này tồn tại vấn đề cân bằng, trong chuyện này bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh chỉ dựa vào nắm tay của mình. Giờ Vương Trạch Vinh tới đây khiến cho các hệ kia chọn phương pháp liên minh để chiếm đa số trong tỉnh ủy, nghĩ đến nhiều người như vậy liên hợp với nhau, ánh mắt của bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh khi nhìn về phía Tiền Hồng đã bắt đầu thay đổi.
Hiện giờ Tiền Hồng đã không còn là người không có bất cứ uy hiếp nào nữa, thật không ngờ, Vương Trạch Vinh lại vì Tiền Hồng mà chạy tới cái tỉnh Bắc Cát này làm đòn bẩy cho hắn!
Vương Trạch Vinh nhìn thấy biểu hiện ở chỗ nào thì hắn cũng không đi hỏi đến, mà lấy danh nghĩa khảo sát đi cùng các lãnh đạo tỉnh ủy tới khắp nơi du ngoạn một phen.
Diễn đàn của tỉnh Bắc Cát hết sức thành công, điều khiến Vương Trạch Vinh hài lòng nhất chính là thông qua hắn đứng giữa phối hợp, Tiền Hồng đã đạt thành quan hệ liên minh với Hoa hệ và Phú hệ. Tin rằng dựa vào quan hệ này thì tình hình sắp tới của Tiền Hồng ở tỉnh Bắc Cát sẽ có thay đổi rõ ràng.
Trước khi lên máy bay, Tiền Hồng nắm chặt tay Vương Trạch Vinh mà không biết nói gì cho phải, Vương Trạch Vinh đến đây đã thay đổi tình cảnh của hắn. Có quan hệ liên mình với người hai hệ thì hắn coi như đã đứng vững vàng ở tỉnh Bắc Cát này.
Cứ khi nghĩ đến chuyện này là Tiền Hồng lại thấy có chút khó hiểu, một nơi có tính bài ngoại như tỉnh Bắc Cát này mà sao sau khi Vương Trạch Vinh đến lại có thể thay đổi được nhỉ.
- Lão Tiền, đường đi tôi đã trải sẵn cho anh rồi, anh có thể khai mở được cục diện hay không thì dựa vào công tác của anh. Tôi hi vọng có thể nhìn thấy được sự mở rộng mới của anh.
Tiền Hồng cũng biết mình có khả năng là quá độ ở Bắc Cát, nhưng hắn cũng hiểu rằng đây là một cuộc thử thách của Vương Trạch Vinh đối với mình. Nếu mình có thể tạo ra một vùng trời mới ở tỉnh Bắc Cát này thì mới chính thức trở thành người có ích với Vương Trạch Vinh, bằng không thì e là dừng ở đây thôi.
Nhìn máy bay cất cánh, vẻ mặt Tiền Hồng liền ngưng trọng, có Vương Trạch Vinh làm nền, mình phải tốt mới được. Tiền Hồng cũng không biết rằng từ sau khi Vương Trạch Vinh tới thì quan trường tỉnh Bắc Cát đã phát sinh biến hóa.
Tất cả mọi người đều là người biết chuyện, một số người sắc sảo đã sớm nhìn ra tình hình phát sinh âm thầm ở tỉnh Bắc Cát. Vương Trạch Vinh đến đây khiến cho hai thế lực Hoa hệ và Phú vẫn luôn so kè với nhau lại cùng bày ra chỗ tốt cho Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng lại còn đạt thành hiệp nghị hợp tác với bọn họ. Từ đó bọn họ hiểu rằng lực lượng của Tiền Hồng đã tham gia vào trong các thế lực của tỉnh Bắc Cát này rồi.
Với sự gia nhập của Tiền Hồng, hiện giờ thế lực của ai lớn nhất? Một số người cảm thấy về phe Tiền Hồng thì có thể liên hệ với Vương Trạch Vinh ở sau lưng Tiền Hồng, điều này cũng có nghĩa là đường đi đã sáng rộng.