Người đầu tiên tới nơi là Vương Tú Toàn. Bây giờ bố Vương Tú Toàn đã lên làm Bộ trưởng Bộ Công an, thấy Vương Trạch Vinh, y vui vẻ nói:
- Vương ca, tôi biết anh rất lợi hại nhưng không ngờ lại đến mức như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chú không ở Bắc Kinh hưởng thụ mà chạy đến đây làm gì?
Vương Tú Toàn không nói gì, Hầu Dã cười nói:
- Vương ca lúc bắt tay Tổng bí thư đẹp trai thật. Tôi đã chiêm ngưỡng phong độ của anh mấy hôm.
Nghe thấy thế, Vương Tú Toàn cười phá lên:
- Tôi thấy trong quan chức Trung Quốc chỉ có Vương ca là khác. Trên đầu băng bó mà bắt tay Tổng bí thư, quá giỏi.
Ba người nói chuyện khá vui vẻ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các chú không phải chuyên môn đến cười tôi đó chứ?
Hầu Dã nói:
- Vương ca, lần này anh không muốn phát triển cũng khó. Mấy thằng này theo anh, có thứ gì tốt phải chiếu cố bọn em đó.
Vương Trạch Vinh biết bọn họ có thế lực lớn, lời này cũng chỉ là khách khí mà thôi.
Lúc này Ngô Uy Hoa đã lái một chiếc BMW đắt tiền tới. Ngô Uy Hoa xuống xe rồi nói:
- Vương ca, sao đến Phượng Hải mà không gọi cho mọi người. Mấy người bọn này chút nữa chạy đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh phát hiện trong xe Ngô Uy Hoa còn có một cô gái rất đẹp nên cười nói:
- Bảo sao thằng ranh này không về Bắc Kinh, chạy đến đây hưởng thụ hả?
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Ai bảo tôi có sở thích với phụ nữ, không có biện pháp, nhân phẩm tốt mà.
Vương Tú Toàn bĩu môi nói:
- Ông lại khoác rồi.
Ngô Uy Hoa nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh đến khi nào thế?
- Tôi lên tỉnh làm chút việc, xong sẽ phải về Thường Hồng ngay.
Vương Trạch Vinh nói đến đây thì Uông Phỉ đã lái xe Audi chạy tới. Cô đứng đó nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca.
Vương Trạch Vinh vẫy tay nói:
- Tiểu Uông, mau lại đây.
Uông Phỉ vốn nghĩ gặp một mình Vương Trạch Vinh, không ngờ lại có nhiều người như vậy nhưng cô vẫn mỉm cười đi tới.
Uông Phỉ đã về nhà thay quần áo nên càng thêm mê người.
Thấy Uông Phỉ tới, Ngô Uy Hoa liền ra vẻ tỉnh ngộ mà nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, bảo sao không gọi điện cho bọn này, thì ra là hẹn người đẹp.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Muốn uống trà thì ở lại, tôi mời các chú.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ mà nói:
- Vốn chỉ mời mình em, nhưng không ngờ mấy người bọn họ lại chạy đến.
Uông Phỉ thế mới biết Vương Trạch Vinh chỉ định mời một mình mình nên tâm trạng vui vẻ, cô nói:
- Không sao, mọi người sẽ náo nhiệt hơn.
Vào trong quán trà mọi người tìm một chỗ ngồi xuống, Vương Tú Toàn lập tức đi gọi đồ.
- Tiểu Uông, nghe nói em tức với ông em?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Uông Phỉ.
Uông Phỉ đỏ mặt nói:
- Ai thèm giận, anh nói linh tinh rồi.
Vương Trạch Vinh không nói thêm việc này nữa mà nhỏ giọng nói:
- Tôi phải cảm ơn sự quan tâm của em đối với tôi.
Nghĩ đến chuyện của mình mà làm Uông Phỉ giận Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận sự quan tâm của cô đối với mình.
Mặt Uông Phỉ càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói:
- Anh phải chú ý an toàn đó.
Hầu Dã từ trong Wc đi ra thấy Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Uông Phỉ liền lớn tiếng nói:
- Vương ca đang nói gì thế?
Ngô Uy Hoa cũng từ Wc đi ra, sau khi ngồi xuống rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, bọn này đang muốn gọi cho anh, anh đến đây thì tốt quá. Tôi nhận được tin Thường Hồng sẽ xây dựng lại thành Đặc khu?
Vương Trạch Vinh không lạ gì việc Ngô Uy Hoa biết tin này nên gật đầu nói:
- Tôi cũng mới biết.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca, tiếp theo Thường Hồng sẽ là nơi tranh đoạt lợi ích, cuộc sống của anh sẽ không tốt đâu, người ở khắp nơi sẽ đến tìm anh.
Bởi vì đã quen thấy việc này nên Ngô Uy Hoa nhìn vấn đề rất rõ ràng. Thường Hồng sẽ xây dựng rất mạnh, lợi ích trong đó ai cũng muốn xen vào.
Vương Tú Toàn nói:
- Chỉ riêng mảng xây dựng nhà cho người dân đã là miếng bánh ngọt lớn, càng đừng nói xây dựng các thứ khác.
Vương Trạch Vinh biết bọn họ nhất định còn có suy nghĩ khác nên cười nói:
- Có gì thì nói ra đi.
Ngô Uy Hoa nói:
- Biết ngay không giấu được Vương ca, tâm tư mấy bọn này anh chắc cũng rõ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các chú nói đúng, Thường Hồng sau đây là nơi rất náo nhiệt, các chính sách ưu đãi sẽ hấp dẫn nhiều nhà đầu tư. Nếu như các chú có tiền rảnh rỗi thì muốn đầu tư cứ đầu tư. Chẳng qua tôi không giúp được nhiều đâu đó.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Bọn này biết đây đang là thời kỳ phát triển của Vương ca nên không làm khó dễ anh. Chỉ cần ở tình hình ngang nhau nghiêng về bọn này một chút là được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có rất nhiều cơ hội phát triển ở Thường Hồng, lần này trong tỉnh hy vọng Thường Hồng chú trọng thu hút đầu tư. Các chú nếu có tiền rảnh rỗi, tôi đề nghị các chú mau đầu tư vào Thường Hồng, nhất định sẽ kiếm được tiền.
Lúc này lại có mấy người đến như Trịnh Tuệ Kiệt – Bố là Trung tướng, Diệp Ba – bố là Tổng Cục trưởng tổng cục quản lý công tác thương mại, Mã Hạo Dân – bố là Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia …
Mấy người vừa vào nơi này liền trở nên náo nhiệt.
Diệp Ba nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca bây giờ coi như nổi tiếng rồi. Chỉ cần người xem Tv là biết anh. Lão gia tử nhà tôi không ngừng khen anh, cho rằng tiền đồ phát triển của anh rất lớn. Nghe thấy tôi sẽ đến tỉnh Giang Sơn gặp anh, lão gia tử liền lập tức cho đi ngay.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chú về chào lão gia tử thay tôi, lúc nào mang tôi đi gặp ông một chút.
Diệp Ba cười nói:
- Cái này thì không vấn đề gì, anh bao giờ muốn đi gặp ông cũng được.
Mã Hạo Dân nói:
- Vương ca, lần này Thường Hồng sẽ Dương mạnh. Tôi nghe thấy rất nhiều thế lực muốn tranh đoạt, Thường Hồng sẽ không yên rồi.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra. Nếu là như vậy thì Thường Hồng thật sợ thành nơi tranh đoạt lợi ích rồi.
Trịnh Tuệ Kiệt lúc này mới nhìn ra Uông Phỉ liền có chút giật mình nói:
- Đây không phải Uông Phỉ sao? Cô sao lại đến đây?
Con lớn của Uông Nhật Thần là tư lệnh Quân khu Tế Nam, Trịnh Tuệ Kiệt là con của Chính ủy Trung tướng thì cũng có liên hệ nhất định với Uông Phỉ.
Uông Phỉ cười nói:
- Anh có thể đến, tôi sao không thể đến. Vương ca là người cứu mạng tôi đó.
Thấy Uông Phỉ ngồi gần Vương Trạch Vinh như vậy, Trịnh Tuệ Kiệt càng nhìn càng thấy Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh có vấn đề nên cười cười mập mờ.
Thấy vẻ mặt Trịnh Tuệ Kiệt như vậy, Uông Phỉ trừng mắt nhìn y.
Sau đó mọi người liền bàn bạc về việc xây dựng Thường Hồng, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy mình đã thành trung tâm của mọi người.
Đang nói chuyện thì thư ký của Dư Quang Trung gọi tới.
Thư ký của Dư Quang Trung nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, Chủ tịch Dư bảo tôi nói với anh tối đến nhà hàng Tinh Vân.
Vương Trạch Vinh lập tức đồng ý.
Nghe nội dung nói chuyện của Vương Trạch Vinh, Ngô Uy Hoa hỏi:
- Vương ca, có phải còn lịch gì không?
Vương Trạch Vinh không giấu hắn mà nói:
- Là thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Dư Quang Trung gọi tới. Phó chủ tịch hẹn tôi ăn tối, nói là giới thiệu vài người.
Tiền Thanh Chí cười nói:
- Lợi ích vừa đến, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh cũng động lòng.
Hầu Dã gật đầu nói:
- Đúng thế, Vương ca, tôi có thể tưởng tượng được Dư Quang Trung sẽ giới thiệu ai với anh, chính là các thương nhân mà thôi. Biết Thường Hồng sẽ phát triển mạnh, xây dựng mạnh nên rất nhiều người ngửi thấy mùi tiền.
Vương Trạch Vinh vốn đang thầm đoán xem Dư Quang Trung mời cơm mình là lý do gì, bây giờ nghe hai người bọn họ nói, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy việc này rất có khả năng. Nhưng nếu Dư Quang Trung bảo mình cho những người kia chỗ tốt thì sao?
Uông Phỉ nhẹ nhàng nói:
- Dư Quang Trung cũng bình thường thôi mà, nếu cần có thể trực tiếp từ chối.
Cô sinh ra trong Uông gia, Uông Nhật Thần có thế lực lớn như vậy nên không coi Phó chủ tịch tỉnh không phải thường vụ vào mắt.
Trịnh Tuệ Kiệt nói:
- Uông Phỉ, cô không phải Vương ca. Vương ca là quan chức, người ta là Phó chủ tịch tỉnh nên làm mất mặt thì hơi quá.
- Vậy làm thế nào bây giờ?
Uông Phỉ hỏi. Cô rất quan tâm đến Vương Trạch Vinh.
Ngô Uy Hoa nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca, chuyện này về sau sẽ không thiếu. Nếu không như vậy đi, mấy bọn này đến tạo thế cho anh.
Mã Hạo Dân cười nói:
- Đúng thế, sẽ có nhiều kẻ muốn kiếm lợi. Nhân bữa cơm này để cho người ta thấy một chút. Chỉ cần bọn họ thấy thực lực của Vương ca thì sẽ không dám làm loạn.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng mà nói:
- Tôi bây giờ đang trên đầu sóng ngọn gió, các chú cũng không nên gây chuyện thêm đó.
Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca yên tâm, chúng tôi chỉ cho đám người kia biết anh không dễ chọc mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tối nay ăn ở nhà hàng Tinh Vân, các chú chú ý một chút, đừng làm lớn.
Vương Trạch Vinh vẫn có chút lo lắng. Những người này toàn là thiếu gia được chiều từ nhỏ, bình thường hay thích làm lớn chuyện.
Hầu Dã cười phá lên nói:
- Đã lâu không làm việc gì, cả người cứ khó chịu.