Sau khi bộ máy Thường Hồng được bổ sung đầy đủ, mọi người lập tức vùi đầu vào công việc. Bởi vì Thường Hồng thành tâm điểm của cả nước, Tỉnh ủy đưa đến đều là lãnh đạo có năng lực mạnh.
Tổng bí thư đã rời đi sau đó Thủ tướng đến Thường Hồng. Đối với công tác của Vương Trạch Vinh, Thủ tướng đánh giá rất cao. Sau đó mọi việc đều trở lại bình thường, Thường Hồng trải qua cơn động đất lớn như vậy, lượng công việc rất lớn. Vương Trạch Vinh cũng chỉ gọi điện cho Tiểu Giang và Lữ Hàm Yên rồi vùi đầu vào công việc.
Thường Hồng là trọng điểm của cả nước, Vương Trạch Vinh đương nhiên thành tâm điểm trong tâm điểm. Rất nhiều cảnh về hắn được phát trên đài truyền hình Trung ương.
Đối với nhân dân cả nước mà nói, hình ảnh của Vương Trạch Vinh đã xâm nhập lòng người, đài truyền hình Trung ương mỗi ngày không ngừng chiếu về hắn.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất bận, hơn nữa Thường Hồng bây giờ không có cách nào xem Tv. Chẳng qua đối với người thân quen của Vương Trạch Vinh thì biết ý nghĩa không bình thường. Rất nhiều người không khỏi thầm than và ghen ghét vì biểu hiện của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng.
Đang khi Vương Trạch Vinh bận rộn xây dựng nhân sự tạm thời của Thường Hồng thì chủ tịch tỉnh Hồng Quân gọi điện Vương Trạch Vinh yêu cầu hắn lên Phượng Hải.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Hồng Quân nói:
- Đồng chí Trạch Vinh, biện chứng về công tác xây dựng Thường Hồng đã được hoàn thành. Trung ương đã quyết định xây dựng một thành phố hiện đại ở Thường Hồng. Trong việc xây dựng Thường Hồng, nguồn kinh phí đến từ khắp nơi. Ý của Trung ương là Trung ương sẽ phát tiền cùng địa phương kết hợp. Tỉnh ủy đã nghiên cứu và quyết định đầu tư rất nhiều. Chẳng qua trong khi xây dựng, Thị ủy Thường Hồng phải nghĩ mọi biện pháp thi hành.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chính sách có ưu đãi gì không?
Hồng Quân nói:
- Ý của Trung ương là biến Thường Hồng thành Đặc khu, các chính sách ưu đãi đều sẽ có.
Làm Đặc khu?
Nghe vậy Vương Trạch Vinh biết Trung ương đã hạ quyết tâm xây dựng Thường Hồng. Hắn nói:
- Xin Chủ tịch yên tâm, Thị ủy Thường Hồng chúng tôi nhất định sẽ toàn lực vào công tác này.
Hồng Quân gật đầu nói:
- Thường Hồng nếu thành Đặc khu thì rất nhiều công tác cần các đồng chí phải dồn tâm trí. Trung ương cũng đưa ra bản quy hoạch tổng thể xây dựng Thường Hồng. Bắt đầu từ bây giờ các đồng chí phải xây dựng theo phương án đó, thu hút đầu tư là công tác trọng tâm.
- Các đồng chí bên quy hoạch chắc là đã đến rồi.
Hồng Quân gọi điện ra ngoài rồi nói với thư ký:
- Bảo bọn họ vào đây.
Rất nhanh có mấy người trông như lãnh đạo mang theo những tấm bản đồ đi vào.
Ra hiệu mọi người ngồi xuống Hồng Quân nói với Vương Trạch Vinh:
- Đây là các đồng chí tham gia xây dựng quy hoạch Thường Hồng, để bọn họ nói với cậu một chút.
- Mọi người đến phòng hội nghị trao đổi.
Hồng Quân nói xong liền cúi xuống xem văn bản.
Sau khi vào phòng hội nghị, người cầm đầu trong các kiến trúc sư nói:
- Bí thư Vương phải không? Tôi là tổ trưởng tổ quy hoạch Thường Hồng do tỉnh điều động – Cố Danh Toàn, về sau tôi sẽ công tác dưới sự lãnh đạo của Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sao dám, sao dám, các anh là chuyên gia, Thường Hồng chúng tôi cần các anh giúp nhiều.
Các chuyên gia trình bày phương án mà nhân viên quốc gia đã thiết kế với Vương Trạch Vinh. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là làm Vương Trạch Vinh hiểu bản quy hoạch này.
Vương Trạch Vinh thế mới biết phương án này lớn như thế nào, đây chính là quy hoạch một thành phố hiện đại hóa.
Nghĩ Thường Hồng sẽ là thành phố rất lớn, Vương Trạch Vinh biết nhu cầu tài chính không nhỏ.
Sau khi Cố Danh Toàn giới thiệu xong liền nói:
- Bí thư Vương, Trung ương và chính phủ sẽ phát tài chính xuống để xây dựng các cơ sở và chỗ ở cho người dân. Đương nhiên thực tế trận động đất đã phá hủy gần như toàn bộ nhà ở của người dân. Nhà ở người dân cũng là một vấn đề quan trọng. Các vấn đề khác do Thường Hồng thu hút đầu tư.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết tình hình này, nếu không sẽ không liệt Thường Hồng vào Đặc khu. Hắn biết việc này không phải dễ dàng mà làm, Trung ương nhất định sẽ đưa ra một loạt chính sách xúc tiến Thường Hồng phát triển.
Sau khi hiểu ý lãnh đạo cấp trên, Vương Trạch Vinh thấy trọng trách trên người mình cũng nhiều lên.
Vương Trạch Vinh sau đó đến chỗ Uông Nhật Thần. Uông Nhật Thần nói:
- Chủ tịch Hồng đã nói chuyện với cậu chứ?
- Đã nói.
Uông Nhật Thần ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống. Ông bây giờ rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Ở lúc quan trọng Vương Trạch Vinh có thể một mình gánh vác trọng trách, thấy biểu hiện của Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng, Uông Nhật Thần cảm thấy mình không dùng lầm người.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, cậu phải chuẩn bị sẵn về tâm lý. Công tác xây dựng Thường Hồng liên quan đến tài chinhsklo. Đối với tài chính chỉ không cẩn thận là xảy ra vấn đề. Tôi không hy vọng bộ máy Thường Hồng xảy ra chuyện.
Uông Nhật Thần nói chuyện rất nghiêm túc. Hai hôm nay ông rất lo việc này. Thường Hồng có bộ máy hoàn toàn mới, năng lực khống chế của Vương Trạch Vinh còn cần thử thách. Hơn nữa Thường Hồng bây giờ là trọng tâm của trong và ngoài nước, nếu kinh tế xảy ra chuyện thì không phải chuyện tốt đối với Vương Trạch Vinh và tỉnh Giang Sơn.
Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi giật mình, nếu không có Uông Nhật Thần nhắc nhở thì hắn đúng là không nghĩ đến việc này.
- Xin Bí thư Uông yên tâm, sau khi về tôi sẽ nghiên cứu việc này, đảm bảo không có sai lầm.
- Đồng chí Trạch Vinh, biểu hiện của đồng chí trong công tác cứu nạn Thường Hồng rất tốt, tôi hy vọng thấy Thường Hồng trong tay cậu sẽ không ngừng phát triển.
Vương Trạch Vinh rất cảm kích với sự quan tâm của Uông Nhật Thần, hắn nói:
- Xin Bí thư Uông xem biểu hiện của tôi.
- Trạch Vinh, Tiểu Phỉ rất lo cho sự an toàn của cậu nên giận tôi vài ngày. Cậu là ân nhân cứu mạng của nó. Ha ha, rảnh rỗi thì đi thăm nó một chút.
Không ngờ Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi không phải vẫn tốt sao?
- Nó tức tôi vì đưa cậu đến nơi nguy hiểm.
Qua cuộc nói chuyện, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được sự quan tâm của Uông Nhật Thần đối với Uông Phỉ.
- Được ạ, tôi sẽ gọi điện cảm ơn sự quan tâm của Uông Phỉ.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần thầm than một tiếng rồi thầm nghĩ “Đáng tiếc nếu Vương Trạch Vinh chưa kết hôn thì làm cháu rể của mình cũng tốt” Ông hiểu suy nghĩ của Uông Phỉ, từ sau khi Vương Trạch Vinh cứu mình, Uông Phỉ không ngừng nhắc đến Vương Trạch Vinh.
Sau khi ra khỏi văn phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy Phó chủ tịch tỉnh Dư Quang Trung đi tới.
Dư Quang Trung là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách lĩnh vực xây dựng, Vương Trạch Vinh đã có mấy lần gặp y. Mặc dù Dư Quang Trung không phải Thường vụ thị ủy nhưng quyền lực trong tay cũng rất lớn.
Thấy Vương Trạch Vinh, Dư Quang Trung mỉm cười nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh đến Tỉnh ủy báo cáo công việc sao?
Dư Quang Trung chủ động chào, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên một bước nói:
- Chủ tịch Dư.
Hôm nay Dư Quang Trung nhiệt tình như vậy làm Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
Dư Quang Trung bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh biểu hiện ở Thường Hồng rất tốt.
- Chủ tịch quá khen.
Dư Quang Trung suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, như vậy đi, tối nếu không có lịch gì thì tôi giới thiệu vài người bạn với cậu.
Nghe vậy Vương Trạch Vinh liền ngẩn ra. Thái độ của Dư Quang Trung rất nhiệt tình và muốn giới thiệu bạn cho mình? Mặc dù có chút khó hiểu nhưng hắn vẫn ra vẻ vui mừng:
- Được, hôm nay tôi vừa lúc không có chuyện, tối làm phiền ngài.
Dư Quang Trung gật đầu nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó tôi bảo thư ký gọi cho cậu.
Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng, Dư Quang Trung mời cơm chẳng lẽ mình không đi?
Bởi vì Dư Quang Trung mời cơm nên kế hoạch về Thường Hồng trong hôm nay của Vương Trạch Vinh coi như hủy bỏ. Thấy vẫn còn sớm, Vương Trạch Vinh liền rút điện thoại di động ra gọi cho Uông Phỉ.
Uông Phỉ rất hưng phấn vì Vương Trạch Vinh gọi tới, lớn tiếng nói:
- Vương ca, anh ở đâu thế, còn ở Thường Hồng không? Phải chú ý an toàn đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đang ở Phượng Hải nên muốn mời em uống trà, không biết có rảnh không?
- Em đương nhiên rảnh rồi. Anh ở đâu? Em lập tức đến.
Vương Trạch Vinh nhìn địa điểm của mình thì thấy cách Tỉnh ủy một đoạn có một quán khá được nên nói địa điểm.
Uông Phỉ nói:
- Anh đợi ở đó, em lập tức sẽ tới ngay.
Đối với Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh đúng là không có suy nghĩ gì. Hắn chỉ biết cảm ơn cô mà thôi.
Vương Trạch Vinh cũng muốn gặp Uông Phỉ một mình nên bảo Long Dũng Đình lái xe về chỗ Long Hương Băng. Thấy Vương Trạch Vinh có việc riêng cần làm, Long Dũng Đình liền chạy đi.
Vương Trạch Vinh đứng ở cửa quán trà một lát thì có chiếc xe dừng ở bên cạnh Vương Trạch Vinh. Một người thò đầu ra nói:
- Vương ca sau lại đứng ở đây, mọi người đang muốn liên lạc với anh.
Vương Trạch Vinh nghe giọng liền nhìn lại thì thấy là Hầu Dã, hắn vui vẻ nói:
- Chú sao chạy đến đây?
Hầu Dã nói:
- Vương ca nổi tiếng quá rồi, đột nhiên đến Thường Hồng làm Bí thư thị ủy. Anh chờ đó, tôi lập tức thông báo mấy thằng kia. Bọn họ muốn gặp anh đến điên rồi.