- Bí thư Vương, Thôi Phù Vĩ mà chúng ta phái lên tỉnh bị tai nạn xe chết ở đường Hoàn Thành, một xe tải đè qua người y.
Vừa đi làm Ngô Kim Thành đã tìm tới chỗ Vương Trạch Vinh báo cáo việc này.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi có chút ngạc nhiên, Thôi Phù Vĩ này sao chết rồi. Phái Thôi Phù Vĩ lên tỉnh là làm cho Hoàng Ân Bình bị loạn, không ngờ y lại chết.
- Chết trên đường Hoàn Thành?
- Tôi nhận được tin thì biết như vậy.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không có việc gì sao Thôi Phù Vĩ lại đến đó?
Biết Thôi Phù Vĩ đã chết, Vương Trạch Vinh thấy rất khó hiểu:
- Anh lên tỉnh một chuyến tìm hiểu câu chuyện.
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện này có cơ quan công an đi điều tra.
Vương Trạch Vinh đang định đi về thì Ngô Kim Thành từ trên tỉnh gọi về:
- Bí thư Vương, căn cứ hiện trường thì Thôi Phù Vĩ đã chết trước khi bị xe đâm, nghi ngờ là y bị giết rồi vứt ra đường.
Ngô Kim Thành rất chú ý đến việc này. Là Trưởng ban Tuyên giáo, y vốn không nên tự mình di xử lý, nhưng cuối cùng vẫn đi. Y nghĩ mình phải làm tốt chuyện Vương Trạch Vinh coi trọng.
Là bị giết?
Lúc này Lô Ba đến văn phòng của Vương Trạch Vinh. Lô Ba nói:
- Bí thư Vương, nhân viên Thôi Phù Vĩ mà chúng ta phái lên tỉnh bị chết. Trên tỉnh yêu cầu cục Công an Thường Hồng phái nhân viên hỗ trợ điều tra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này anh phải phái nhân viên có năng lực nhất phối hợp điều tra.
Xảy ra chuyện này, Vương Trạch Vinh cũng muốn biết rõ tình hình.
Lô Ba biết tình huống của Thôi Phù Vĩ, y chạy đến đây là muốn nghe xem ý kiến của Vương Trạch Vinh là như thế nào. Lô Ba nói:
- Xin Bí thư yên tâm, việc này tôi nhất định phái người có thể tin tưởng đi điều tra.
Về nhà Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ Thôi Phù Vĩ này sao lại bị giết? Không phải là Hoàng Ân Bình đó chứ?
Suy nghĩ một lúc Vương Trạch Vinh liền lắc đầu, khả năng này không cao. Là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Hoàng Ân Bình nhất định không làm như vậy.
Nếu vậy là ai chứ?
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi cho Vương Tú Toàn.
Vương Tú Toàn thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền lớn tiếng nói:
- Vương ca, xảy ra chuyện lạ. Thằng ranh Thôi Phù Vĩ chết rồi, theo tình hình tôi biết thì y bị giết trước khi vứt ra đường. Thú vị đây, việc này tôi sẽ chú ý, tôi muốn xem là ai giết. Anh nói có thể là thằng ranh Hoàng gia không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Trong thành phố đã phái nhân viên, chúng tôi cũng chú ý đến việc này.
Hắn không thể tùy tiện phân tích như Vương Tú Toàn, đành phải tỏ vẻ Thị ủy sẽ chú ý việc này.
- Ha ha, tôi rất hy vọng thấy việc này liên lụy thằng ranh Hoàng gia.
Vương Tú Toàn đang rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói nhiều về việc này. Hắn là Bí thư thị ủy nên ít xen vào thì hơn.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ việc này thì trong nhà Hoàng Ân Bình xảy ra chuyện.
- Là anh phái người giết Tiểu Thôi?
Cổ Lệ Châu lạnh lùng nhìn Hoàng Ân Bình. Hôm nay cô nghe Thôi Phù Vĩ chết nên tâm trạng rất không tốt. Chuyện tối qua làm cô nghĩ Hoàng Ân Bình gây ra chuyện này.
Hoàng Ân Bình giật mình nói:
- Em nói gì đó? Thôi Phù Vĩ đã chết?
Cổ Lệ Châu lớn tiếng nói:
- Tôi đã nói với anh là mình không có quan hệ gì với Tiểu Thôi, sao anh còn phái người giết cậu ấy?
Cô rất giận, Hoàng Ân Bình khó chịu việc cô và Thôi Phù Vĩ qua lại thì cô cũng biết. Vì việc này nên lần trước hai người đã cái nhau.
Cô tự nhận không có quan hệ kia với Thôi Phù Vĩ, hơn nữa Cổ Lệ Châu thấy Thôi Phù Vĩ khá tốt nên cũng coi trọng. Mỗi ngày không gặp Thôi Phù Vĩ thì Cổ Lệ Châu lại thấy khó chịu. Hôm nay nghe tin Thôi Phù Vĩ chết, cô liền nghĩ đây là do Hoàng Ân Bình làm ra.
Hoàng Ân Bình sa sầm mặt nói:
- Em không phải không biết, tối qua anh đến khách sạn chỉ cảnh cáo Thôi Phù Vĩ, không làm gì cả.
Cổ Lệ Châu nói:
- Anh là Phó chủ tịch tỉnh, muốn giết người còn cần tự mình ra tay sao?
Tình huống tối qua rất rõ, sau khi ra khỏi phòng Karaoke, hai người uống ít bia nên cười cười nói nói đi vào một khách sạn. Thôi Phù Vĩ thuê phòng ở đây, cô cũng đến xem một chút.
Sau đó chuyện thay đổi, Hoàng Ân Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Hoàng Ân Bình tàn nhẫn nói nếu Thôi Phù Vĩ còn qua lại với Cổ Lệ Châu, y sẽ cho Thôi Phù Vĩ biết mặt.
Lúc đó Thôi Phù Vĩ sợ hãi quỳ xuống nhận sai, hơn nữa còn nói mục đích qua lại với Cổ Lệ Châu là muốn tạo quan hệ với Hoàng Ân Bình.
Thôi Phù Vĩ không ngờ muốn thông qua mình để tạo quan hệ với Hoàng Ân Bình, đây là điều Cổ Lệ Châu không ngờ đến. Vì thất vọng nên Cổ Lệ Châu cùng Hoàng Ân Bình ra khỏi khách sạn. Chẳng qua trong mắt Cổ Lệ Châu nghĩ Thôi Phù Vĩ làm như vậy có điều khó nói, cô định hôm nay hẹn Thôi Phù Vĩ ra ngoài nói chuyện.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ Hoàng Ân Bình lại phái người đi giết Thôi Phù Vĩ.
Cổ Lệ Châu càng nghĩ càng thấy chính xác. Cô hôm nay không nhịn được nữa mà lớn tiếng chỉ trích Hoàng Ân Bình.
Hoàng Ân Bình cũng rất bực mình. Y không ngờ lại gặp phải chuyện này. Thấy Cổ Lệ Châu cứ chỉ trích mình, y nghĩ đến sự thân mật giữa Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ liền tức tối.
- Câm mồm.
Hoàng Ân Bình lớn tiếng nói.
- Hừ, dám làm không dám nhận.
Cổ Lệ Châu hôm nay rất kích động, nghĩ đến một người cứ thế mà chết, trong lòng cô rất buồn.
Hoàng Ân Bình bây giờ không thể chịu được nữa. Y nhảy dựng lên tát vào mặt Cổ Lệ Châu.
- Anh đánh tôi?
Cổ Lệ Châu như nổi điên, lúc này cô như một bà chằn vậy. Nghĩ đến Thôi Phù Vĩ đã chết, cô cảm thấy mình rất có lỗi, cô thấy mình hại chết Thôi Phù Vĩ. Cô càng thêm hận Hoàng Ân Bình.
Không ngờ Cổ Lệ Châu vì một người đàn ông mà như vậy, Hoàng Ân Bình càng giận hơn, vung tay đánh mạnh Cổ Lệ Châu. Từ biểu hiện của Cổ Lệ Châu ngày hôm nay, Hoàng Ân Bình cho rằng hai người Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ nhất định có quan hệ mờ ám. Nghĩ đến cảnh Cổ Lệ Châu rên rỉ khi làm tình với Thôi Phù Vĩ, y càng thêm tức tối.
Hoàng Ân Bình chưa bao giờ đối xử với mình như vậy, Cổ Lệ Châu cũng liều mạng cắn Hoàng Ân Bình. Cô rất hận Hoàng Ân Bình.
Sau cơn kích động, hai người đều bị thương. Hoàng Ân Bình chỉ ra cửa mà lớn tiếng nói:
- Cút.
Y bây giờ rất thất vọng với Cổ Lệ Châu.
Cổ Lệ Châu vuốt mặt đang rất đau, trên miệng còn chảy máu lớn tiếng nói:
- Tôi muốn ly hôn với anh.
Hoàng Ân Bình ngồi bịch trên ghế, tâm trạng y từ từ khôi phục lại, y rất hối hận vì chuyện vừa xảy ra.
Hoàng Ân Bình rất bực bội nên gọi bạn học thân nhất - Hàn Chính Cương đến.
- Lão Hàn, đến đây uống rượu với tôi.
Hàn Chính Cương sớm về Thường Hồng, Thôi Phù Vĩ xảy ra chuyện thì cục Công an đã báo cáo với y. Vừa lúc nghe thấy Sở công an muốn hiểu rõ tình hình nên y lại quay về tỉnh.
Nói thật chuyện tối qua làm Hàn Chính Cương rất sợ. Y thầm nghĩ không nên xen vào chuyện này. Nhưng y là bí thư đảng ủy cục Công an nên khó thoát khỏi vụ việc. Thấy Thôi Phù Vĩ chết thê thảm như vậy, Hàn Chính Cương đổ mồ hôi lạnh.
Thấy Hoàng Ân Bình gọi tới, Hàn Chính Cương có chút do dự. Từ tình hình tối qua thì y thấy bạn học của mình đã thay đổi.
Vào nhà Hoàng Ân Bình, Hàn Chính Cương không ngờ thấy trên mặt Hoàng Ân Bình có vết răng, lại nhìn vẻ tức tối của y, Hàn Chính Cương hỏi:
- Lão Hoàng, ông sao thế?
- Vừa đánh nhau với con ** kia. Lão Hàn, không ngờ cô ta lại như vậy.
Lúc này Hoàng Ân Bình đã uống không ít rượu, cả người đầy hơi men.
- Vợ chồng cần gì cãi nhau chứ, không nên để trong lòng.
- Lại đây, uống với tôi.
Hoàng Ân Bình rót một chén rượu đưa cho Hàn Chính Cương, còn y cũng rót cho mình.
Hàn Chính Cương định từ chối nhưng thấy vẻ mặt của Hoàng Ân Bình lúc này, Hàn Chính Cương không dám trái ý.
- Tốt, đúng là bạn thân.
Hoàng Ân Bình lại rót thêm.
Hàn Chính Cương uống có ba chén đã bắt đầu xay.
- Con ** đó không ngờ lại qua lại với thằng chó kia, tôi sẽ cho bọn nó chết.
- Không phải chỉ là một con đàn bà sao? Đổi là được mà. Ông là Phó chủ tịch tỉnh còn sợ không có gái sao?
Hàn Chính Cương tuy nói như vậy nhưng cũng hiểu làm quan đến cấp nhất định thì ly hôn sẽ rất phiền phức.
Hai người uống một lúc, Hoàng Ân Bình nói:
- Ha ha, thằng chó đó đã chết, tôi rất vui.
Hàn Chính Cương cũng uống nhiều nên nói:
- Tôi cũng khó hiểu, thằng đó ở khách sạn nhưng sao lại chết?
Hàn Chính Cương nói ra câu này liền tỉnh rượu đôi chút, sao mình lại nói ra việc này.
Hoàng Ân Bình không khỏi chấn động, trong lòng đầy khiếp sợ không nói thành lời. Y đang suy nghĩ Hàn Chính Cương không ngờ theo dõi mình, tối qua mình đến khách sạn đã bị đối phương thấy.
Cũng may Hoàng Ân Bình không biểu hiện gì, giả vờ không nghe thấy:
- Nào, uống.
Hàn Chính Cương là ai? Hoàng Ân Bình đột nhiên có cái nhìn đầy lạnh lùng với mình làm y run lên. Y thầm nghĩ “Xong rồi, Hoàng Ân Bình đã biết việc mình thấy hắn ở khách sạn”
Hai người không còn tâm trạng mà uống rượu. Hàn Chính Cương sợ Hoàng Ân Bình phát hiện chuyện mình biết hắn giết người sẽ đối phó mình.