Nhận được thông báo của tỉnh gọi Vương Trạch Vinh lên tỉnh đón tiếp khách nước ngoài.
Khi Vương Trạch Vinh thấy người nước ngoài thì mới hiểu, người đến là phái đoàn chính phủ Pháp tới tỉnh Giang Sơn khảo sát.
- Vương đại sư, gặp anh em rất vui.
Tiếng kêu vui mừng vang lên, một cô gái ôm lấy Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình ngẩng đầu lên thì thấy là cô gái nước Pháp – Ouni.
Ouni sau khi nói chuyện với Lữ Hàm Yên liền về nước Pháp, Vương Trạch Vinh không muốn liên lạc với cô nữa. Lúc ấy Ouni đã nói với Lữ Hàm Yên là không ảnh hưởng đến hạnh phúc của hai người.
- Ouni tiểu thư nói tiếng Trung Quốc rất tốt đó.
Vương Trạch Vinh khen.
- Thật sao? Vương đại sư, em phải bỏ rất nhiều thời gian để học đó.
Ouni rất vui vẻ. Lúc này Ouni chưa rời khỏi lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vội vàng thoát khỏi cái ôm của đối phương rồi nói:
- Chào mừng tiểu thư Ouni đến Trung Quốc.
Ouni bây giờ càng thêm quyến rũ hơn trước, mùi nước hoa nước Pháp làm Vương Trạch Vinh rung động.
Có rất nhiều người ở trong phòng, người nước Pháp chiếm hơn nửa. Thấy Ouni như vậy, bọn họ đều cười cười không thấy có gì đặc biệt. Nhưng Vương Trạch Vinh phát hiện ánh mắt đám quan chức trong nước khá lạ.
Hồng Quân cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Bạn nước Pháp rất nhiệt tình, mọi người là bạn cũ. Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần này gọi cậu đến là đi cùng bọn họ đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thường Hồng chúng tôi nhất định làm tốt công tác tiếp đón.
Lần này người phụ trách đoàn là Thị trưởng Paris Sebastian. Y thấy Vương Trạch Vinh liền vội vàng nói:
- Tôi ở Paris nghe thấy Thường Hồng động đất nên rất lo lắng. Sau đó thấy Bí thư thị ủy là Vương tiên sinh, tôi rất giật mình, đồng thời cũng kính phục biểu hiện của ngài trong đợt cứu nạn.
Nói xong lời này y liền dùng tiếng Pháp giới thiệu người nước mình về tình hình của Vương Trạch Vinh.
Sebastian nói tiếp:
- Vương tiên sinh, tôi rất cảm động cảnh anh dùng tay đào đất cứu người.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là việc tôi nên làm. Cảm ơn bạn nước Pháp quan tâm đến khu tai nạn Thường Hồng.
- Vương đại sư, anh quá giỏi. Em đã xem cảnh anh cứu nạn ở Thường Hồng, em yêu anh.
Ouni rất sùng bái nói.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ sao lại loạn như vậy. Hắn sợ Ouni điên cuồng theo đuổi mình. Đây là Trung Quốc, xuất hiện chuyện như vậy sẽ có ảnh hưởng rất không tốt đối với mình.
Sebastian nói:
- Vương tiên sinh, chúng tôi lần này đến là trao đổi với Thành phố Phượng Hải, nhân viên đến cũng có không ít thương nhân, bọn họ rất hứng thú với sự phát triển của Thành phố công nghệ cao Thường Hồng. Lần này bọn họ muốn đến Thường Hồng xem một chút.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền vội vàng nói:
- Xin Thị trưởng yên tâm, tôi nhất định tiếp đón chu đáo.
Sau khi người nước Pháp đi, Hồng Quân gọi Vương Trạch Vinh lại rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Thường Hồng phát triển cần nhiều đầu tư từ bên ngoài. Lần này người nước Pháp xem ra hứng thú với Thường Hồng, cậu nhất định phải cố gắng bàn bạc với bọn họ, có thể hấp dẫn vài hạng mục.
Hồng Quân rất coi trọng việc thu hút đầu tư.
Vương Trạch Vinh nói:
- Paris đã kết nghĩa với Phượng Hải, không biết nếu Thường Hồng thu hút vài hạng mục của bọn họ thì Phượng Hải có ý kiến gì không?
Hồng Quân xua tay nói:
- Trọng điểm hai bên khác nhau, Thường Hồng chú trọng công nghệ cao. Ai thu hút được hạng mục là của người đó.
Sau khi ra khỏi đây, Vương Trạch Vinh liền gọi Ngô Kim Thành và Hàn Chính Cương đến hỏi về việc của Thôi Phù Vĩ.
Đối với việc này Vương Trạch Vinh vẫn có một suy nghĩ, nếu Thôi Phù Vĩ bị giết thì có liên quan gì tới Hoàng Ân Bình không?
Vương Trạch Vinh nhìn hai người Ngô Kim Thành và Hàn Chính Cương thì thấy vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình.
- Bí thư Vương, tình hình có chút phức tạp.
Ngô Kim Thành nói.
- Có tin tức gì không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Ngô Kim Thành nói:
- Theo tin mà chúng tôi biết trước khi Thôi Phù Vĩ chết thì đã ở cùng Cổ Lệ Châu.
Nói xong Ngô Kim Thành khá kỳ quái nhìn Vương Trạch Vinh. Y thầm nghĩ bảo sao Vương Trạch Vinh lại đẩy Thôi Phù Vĩ lên tỉnh, mục đích chẳng lẽ là để Thôi Phù Vĩ quyến rũ Cổ Lệ Châu?
Vương Trạch Vinh ra vẻ không biết Cổ Lệ Châu là ai:
- Cổ Lệ Châu là ai?
Ngô Kim Thành thầm nói biết còn giả vờ. Y liền nhìn Hàn Chính Cương.
Hàn Chính Cương đành phải nói:
- Bí thư Vương, Cổ Lệ Châu là vợ của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hoàng Ân Bình.
Vương Trạch Vinh kinh ngạc nói:
- Thôi Phù Vĩ sao lại ở cùng cô ta?
Hàn Chính Cương nói:
- Cổ Lệ Châu là chủ tịch công đoàn báo Tỉnh, Thôi Phù Vĩ trước kia ở báo Tỉnh thì rất quen với Cổ Lệ Châu.
Bây giờ Hàn Chính Cương cố gắng làm mình bình tĩnh. Tối qua ở nhà Hoàng Ân Bình làm y không thở nổi. Y sợ Hoàng Ân Bình sẽ giết mình để bịt đầu mối.
Hàn Chính Cương bây giờ rất hối hận, mình sao lại đột nhiên nói ra việc Hoàng Ân Bình đến khách sạn đó. Điều này không phải nói rõ với Hoàng Ân Bình là mình biết y giết người sao?
- Ồ.
Vương Trạch Vinh kêu lên.
Ngô Kim Thành nói:
- Bởi vì việc liên quan đến Phó chủ tịch Hoàng nên khá phức tạp, phá án rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ quả nhiên có quan hệ với Hoàng Ân Bình.
Nói chuyện một lúc, Hàn Chính Cương có vẻ mất bình tĩnh, Vương Trạch Vinh nghĩ bọn họ mệt nên nói:
- Hai người mệt rồi, đi nghỉ đi.
- Vương ca, anh có biết không, chuyện của thằng ranh Thôi Phù Vĩ quả nhiên có quan hệ với Hoàng Ân Bình. Cười chết tôi.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe thì nhận được điện của Vương Tú Toàn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng vừa hiểu được tình hình. Chẳng qua chuyện này không có nghĩa Hoàng Ân Bình có liên quan.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Tôi không cần biết nó có quan hệ không. Việc này chỉ cần dính vào là tôi sẽ làm lớn.
Vương Tú Toàn xem ra muốn thu thập Hoàng Ân Bình rồi.
- Chị em nói đã nấu canh.
Thấy Vương Trạch Vinh dập máy, Long Dũng Đình nhỏ giọng nói. Y bây giờ hoàn toàn coi Vương Trạch Vinh là anh rể mình. Lần này lên tỉnh, y liền nói cho Long Hương Băng.
Vương Trạch Vinh gật đầu tiếp tục suy nghĩ.
Bây giờ đang là lúc Hạng gia và Hoàng gia tranh đoạt chức phó Thủ tướng. Xảy ra chuyện này đối với Hạng gia đương nhiên là việc tốt, tốt nhất là Hoàng Ân Bình dính vào. Chỉ cần y dính vào thì sẽ khiến dư luận đẩy mạnh, lão gia tử Hoàng gia muốn làm phó Thủ tướng cũng bị ảnh hưởng lớn.
Nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh gọi cho Ngô Uy Hoa.
Điện thoại vừa thông, Vương Trạch Vinh liền nói chuyện của Thôi Phù Vĩ với Ngô Uy Hoa.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Ngô Uy Hoa nói:
- Vương ca, việc này tôi đã biết. Tú Toàn cũng nói với chúng tôi. Tôi biết lão gia tử nhà anh sắp lên chức, đây là chuyện tốt. Đối thủ của ông là lão già Hoàng gia kia, mấy người chúng tôi đang nghĩ cách làm việc này.
Nghe thấy đám người Ngô Uy Hoa định làm lớn, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Mục đích của mấy tên thiếu gia này chính là giúp mình, nhân tình này không thể không nhận.
Xử lý xong việc này, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến chuyện của Ouni. Vương Trạch Vinh vừa thích vừa sợ Ouni. Là một quan chức hắn sợ ảnh hưởng, đặc biệt bây giờ Hạng gia đang lúc quan trọng nên Vương Trạch Vinh phải vô cùng chú ý.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ kỹ, trong việc đối xử với Ouni thì mình quyết không thể phạm sai lầm.
Đi vào nhà, Vương Trạch Vinh thấy Long Hương Băng rất hạnh phúc đứng đó.
- Vương ca, em đi sửa xe một chút.
Long Dũng Đình nói với Vương Trạch Vinh rồi rời đi.
Nhìn Long Hương Băng đỏ ửng mặt, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Em trai em rất được.
Mặt Long Hương Băng càng đỏ hơn, cô cầm cặp cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, em đã lấy nước nóng, anh đi tắm.
Vương Trạch Vinh ôm lấy Long Hương Băng rồi nói:
- Hay là chúng ta cùng tắm?
Vương Trạch Vinh vốn nói đùa nhưng không ngờ Long Hương Băng lại nhỏ giọng nói:
- Em sẽ chà lưng cho anh.
Ha ha.